Bố từng nói với em: " Bố nhất định sẽ dồn hết tiền để cứu mẹ " Nhưng rốt cuộc bố em đã kiếm tiền bằng cách ăn chặn thù lao của công nhân, mục đích ông làm đều vì vợ và em hiểu điều đó. Em ko trách ông về những chuyện ông làm và càng ko trách ông bỏ rơi em. Chỉ là em chưa thể chấp nhận được chuyện này mà thôi.
Em lên tầng thượng, khoá trái cửa, lặng thinh nhìn xuống phía dưới. Em nhận ra hoá ra từ trên cao nhìn xuống, cảm giác lại phê đến thế này. Khi em đã dành hết tâm trí cho công cuộc giải thoát bản thân thì tôi chạy tới. Nếu ko nhờ tiếng chuông đt báo thức, tôi ko dám nghĩ liệu tôi sẽ còn được gặp lại em nữa ko?
" LY ƠI MỞ CỬA CHO ANH "
" Ly, đừng làm chuyện dại dột "
" Anh cầu xin em đấy "
" Em vẫn còn có anh đây mà. Anh hứa sẽ ko bao giờ bỏ rơi em. Vì vậy mở cửa.....cho anh đi "
..........
Tôi kiên trì phá cửa đến mức hai tay đã rướm máu nhưng tôi vẫn ko dừng lại. Rốt cuộc một khi có ý chí quyết tâm thì việc gì cũng làm được. Cửa mở, tôi lê lết bước đến chỗ em. Em ko cho tôi tới gần, thê thảm đến nỗi tôi gần ko nhận ra.
" Nếu anh tới đây là em nhảy xuống cho anh xem "
Tôi ko tiến tới chỗ em nữa, khoảng cách giữa em và tôi cách nhau khá xa. Tôi cảm nhận được em đang thất vọng đến nhường nào, chắc chắn trong đầu em đã nảy ý định muốn tự vẫn bởi chỉ có cách đó mới giúp em hết đau. Nhưng ko đối với tôi, những người chọn cách tự vẫn đều là kẻ hèn nhát. Vì được sinh ra đã là một điều vô cùng may mắn và nếu bạn bình thường thì lại càng may mắn hơn nữa. Do vậy tại sao phải chọn cách hèn nhát để đối trọi với khó khăn. Tại sao ta ko nghĩ tới câu tục ngữ: " thất bại là mẹ thành công " Nếu ngày xưa tôi chọn cách tử tự thì hiện tại tôi chẳng thể là chủ tịch clb Khám Phá, tôi ko thể quen biết em hay thậm chí chẳng thể có Lê Cảnh Hiếu ngày hôm nay.