"Ôn, Ôn tổng, xin lỗi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người."
Tài xế bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ vội vàng giải thích.
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hàn Vũ có chút u ám. Anh chậm rãi đưa tay từ trên ghế nhặt điện thoại di động vẫn còn reo lên, thế nhưng lúc này anh lại trực tiếp ấn nút từ chối, con ngươi thâm thúy đã xuyên thấu qua kính chắn gió, thấy được người phụ nữ đang đứng ở bên ngoài.
Mày đẹp của người đàn ông nhếch lên một cái ——ngược lại cô thế nhưng không sợ chết, dám dùng phương thức như vậy tới gặp mình.
"Cậu đỗ xe xong thì mang những văn kiện này đưa lên cho bí thư Cao, nói với cô ấy là hội nghị chậm lại vài phút, tôi sẽ lập tức đi lên."
Ôn Hàn Vũ căn dặn xong đồng thời đưa tay chỉnh lại cổ áo, trực tiếp đẩy cửa xe ra bước xuống.
Vừa rồi tài xế chưa nhận ra người bất ngờ xuất hiện là ai, nhưng vào lúc này nhìn kỹ lại dĩ nhiên biết —— người này là vợ của Ôn tổng. Anh vội vàng lái xe quay một vòng, rất nhanh đã lái đi xa.
Vãn Hâm siết chặt tay bên người nhìn người nào đó áo quần bảnh bao. Mắt thấy hân hình cao ngất của người đàn ông đi về phía mình, cô hít sâu một hơi, cũng nhấc chân nghênh đón.
"Ôn thiếu..."
"Đồng tiểu thư có phải rất thích dùng loại phương thức khác hay không? Hay là cô cho rằng làm như vậy mới có thể khiến người khác chú ý đến cô?"
Vãn Hâm hơi sững sốt. Mấy lời kỳ quái của Ôn Hàn Vũ làm cho cô ngơ ngác mấy giây, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng kịp: anh ta nói đúng, mình vừa mới cản xe của anh ta mà. Cô cùng không giải thích gì, theo lời anh ta liền tiếp lời: "Tôi cũng không muốn gặp anh, nhưng bởi vì đã 2 ngày rồi, anh hoàn toàn không có tin tức gì, tôi mới bất đắc dĩ phải làm như vậy."
"Hoàn toàn không có tin tức gì?"
Ôn Hàn Vũ cười lạnh một tiếng: "Đồng tiểu thư, không phải cô cho là trong thời gia cô trở về thành phố B, mỗi ngày tôi cần phải báo cáo lịch trình của tôi với cô chứ?"
"Tôi không có ý này."
Vãn Hâm cũng lười đôi co với Ôn Hàn Vũ, nhất là loại chủ đề vô bổ này. Cô không muốn lãng phí thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ôn thiếu anh làm gì đều không có bất kỳ quan hệ gì với tôi, nhưng mục đích tôi tìm anh là vì cái gì, khẳng định anh biết rất rõ."
Cô nhìn Ôn Hàn Vũ, nói từng câu từng chữ, "—— Ôn thiếu, anh không chịu ký đơn ly hôn sao?"
Ôn Hàn Vũ cau mày, hai tay cắm trong túi quần tây theo bản năng siết chặt mấy phần. Anh khẽ mím môi mỏng, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại di động trong túi cô vang lên “đinh đinh—“, phá vỡ bầu không khí gượng gạo có chút vi diệu giữa hai người.
Hâm Vãn nhéo đôi mi thanh tú mà lấy điện thoại ra, Ôn Hàn Vũ rõ ràng thấy thời điểm cô nhìn màn hình điện thoại di động, trong nháy mắt sắc mặt liền khẩn trương, không, nói đúng hơn là hốt hoảng.
Anh nheo lại tròng mắt, dường như trong nháy mắt bản thân còn chưa phản ứng lại kịp đã bất ngờ nâng lên chân dài, bước hai bước về phía Vãn Hâm. Cũng trong lúc đó, cánh tay dài cũng đi theo duỗi một cái đoạt lấy điện thoại di động trong tay Vãn Hâm——
Hâm Vãn bị anh làm cho ứng phó không kịp, thời điểm phản ứng lại, điện thoại trong lòng bàn tay cũng sớm đã đổi chủ. Đôi mắt Ôn Hàn Vũ lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô, theo cảm tính môi mỏng chậm rãi cong lên, nhưng so với đao kiếm còn sắc bén hơn.
"Ôn Hàn Vũ, anh có bị bệnh hay không? Đó là điện thoại di động của tôi, anh mau trả lại cho tôi!"
Thật ra là Tần Phiền Cương gọi tới, nhưng ngược lại cô không hề chột dạ. Vốn dĩ cô và Tần Phiền Cương là trong sạch nên cũng không có gì chột dạ cả. Chẳng qua là trước đó bởi vì có liên quan đến cái tên "Tần Phiền Cương " này mà khiến cho tính toán ly hôn của cô dường như đã khó lại càng khó hơn. Cô vừa mới do dự một chút nên không để ý đến Ôn Hàn Vũ trước mặt đang áp sát mình.
Nhưng còn chưa biết là có nên nghe máy hay không cứ như vậy bị Ôn Hàn Vũ cướp đi, đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, huống chi anh ta dựa vào cái gì lấy điện thoại di động của mình?
Vãn Hâm nhào tới muốn lấy lại, chân tay Ôn Hàn Vũ nhanh nhẹn, đưa tay một cái nắm được bả vai cô, nhanh chóng đẩy một cái, cả người Vãn Hâm bị bức lui về sau hai bước, sống lưng vừa vặn dán lên bức tường phía sau. Trong nháy mắt thân thể cao ráo của người đàn ông áp tới, hơi thở thành thục nam tính, vô cùng mãnh liệt lại bá đạo đập vào mặt.
Hô hấp của Vãn Hâm căng thẳng, một tay Ôn Hàn Vũ đè bả vai cô, một tay cầm điện thoại di động, giơ đến trước mặt cô, giọng trầm thấp tràn đấy áp bức: "—— Bây giờ, tôi muốn nghe một chút, lần này cô đột nhiên trở về liền muốn ly hôn với tôi, lý do chân chính là gì?"
Vãn Hâm hít một hơi: "Anh trả điện thoại di động lại cho tôi."
"Trả lời tôi!"
Vãn Hâm vểnh môi, dĩ nhiên sẽ không giải thích gì với anh, dựa vào cái gì muốn giải thích cho anh ta? Anh ta cũng không phải là gì của cô, chỉ là chồng trên danh nghĩa mà thôi. Mặc dù cô muốn ly hôn có hơi bất ngờ, nhưng là dù thế nào đi nữa dưới tình huống này, anh ta cứ đoạt điện thoại di động của mình như vậy là có ý gì?
Anh ta có biết tôn trọng người khác hay không? Có biết cái nào là tài sản riêng tư của người khác không?
"Ôn Hàn Vũ, bây giờ anh đây là có ý gì? Anh đừng nói với tôi là anh vẫn luôn không chịu ký tên vào đơn ly hôn là bởi vì có liên quan đến Tần Phiền Cương chứ. Anh đừng chê cười tôi, dáng vẻ này của anh lại chân chính nói cho tôi biết là anh đang ghen!"
Cô ghét nhất chính là kiểu người "chỉ cho châu quan đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn", chưa nói đến 6 năm qua, căn bản cô cũng không có làm chuyện gì có lỗi cả, coi như cô thật sự "tình đầu ý hợp" với đàn ông khác cũng tốt, cô cũng không cảm thấy có lỗi gì với Ôn Hàn Vũ, vốn chính là hôn nhân trên danh nghĩa. Thời điểm anh ta thường xuyên có scandal với những minh tinh nổi tiếng hay với những thiên kim tiểu thư giàu có xinh đẹp, cho đến bây giờ cô cũng sẽ không hỏi tới cái gì.
"Ghen?"
Ôn Hàn Vũ cau mày, giống như là nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước vậy, giơ tay liền ném điện thoại của cô ra sau lưng, thân máy đụng phải mặt đất “ba” một tiếng, nhất thời chia năm xẻ bảy. Vãn Hâm giận đến xanh mặt, theo bản năng giơ tay, kích động muốn cho người đàn ông trước mặt này một bạt tai.
Nhưng nửa đường cổ tay lại bị anh đột nhiên bắt được, Ôn Hàn Vũ nheo lại tròng mắt, cười lạnh một tiếng: "Tần Phiền Cương không có dạy cô sao? Người đàn ông đối với người phụ nữ của mình nếu ghen sẽ nói những lời như vừa rồi sao? Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô như vậy, ngược lại nói thế nào cô cũng đều là vợ của tôi, bây giờ tôi sẽ tới dạy cô một chút, người đàn ông đối với người phụ nữ như thế nào mới được xem là ăn giấm chua của người đàn ông khác—— "
Anh đưa tay nắm cái cằm trắng nõn của Vãn Hâm, ngũ quan tinh xảo anh khí bức người đột nhiên ép tới gần. Trong lúc giọng nói của Vãn Hâm còn đang mắc kẹt trong cổ họng thì trong nháy mắt, anh đột nhiên cúi người hôn xuống môi cô.
Vãn Hâm kinh sợ, làm sao cô cũng không nghĩ tới, vậy mà Ôn Hàn Vũ sẽ hôn cô!
Hơi thở phái nam bá đạo ngay tại chóp mũi mình. Đã từng có vô số báo lá cải viết qua, người đàn ông này có đôi môi mỏng khêu gợi, lại thêm ngũ quan vô cùng mê người, mà giờ khắc này, thế nhưng lại đang dán trên môi cô, trằn trọc mút vào.
Ngay cả hô hấp cô cũng không dám, phản ứng lại liền bắt đầu kháng cự, giãy giụa đẩy ra, may mắn là Ôn Hàn Vũ không có hôn sâu. Nụ hôn này chỉ giống như là hời hợt hôn qua mà thôi, rất nhanh liền rời khỏi môi cô.
Chẳng qua là lực đạo kiềm chế cô không hề buông lỏng.
Vãn Hâm giận đến hốc mắt đỏ bừng. Không phải tư tưởng cô bảo thủ, bị anh chạm một chút liền cảm thấy nhục nhã hay gì, mà là bởi vì trong lòng cô biết rất rõ mình ở vị trí nào, cô biết ánh mắt Ôn Hàn Vũ nhìn mình, căn bản không có bất kỳ tình cảm gì, bỗng nhiên anh ta hôn mình, loại hành động này, giống như là "trả thù" bất nhất nhập lưu*.
(bất nhất nhập lưu* - theo tra mạng nghĩa là làm một việc gì đó chưa đạt đến mức độ nhất định, theo editor hiểu trong truyện là loại hành động “trả thù” như trên không giống với kiểu trả thù theo nghĩa thường)
"—— Ôn Hàn Vũ, anh đừng quá đáng!" Vãn Hâm thật sự tức giận, trong lòng có một cơn giận đang thiêu đốt, giờ khắc này thiếu điều muốn nhảy lên gào thét.
Nhưng Ôn Hàn Vũ chỉ nhíu mày: "Quá đáng?"
Bây giờ anh mới phát hiện ra, dáng vẻ cô càng kích động, ngược lại làm cho anh có một loại cảm xúc nhẹ nhỏm sung sướng —— hóa ra người phụ nữ này cũng có những lúc như vậy, cô không phải luôn bình tĩnh sao? Không phải dầu muối đều không vào sao? Rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
"Mới chạm vào cô một chút như thế, đã bị xem là quá đáng rồi sao? Hiện tại cô vẫn còn là vợ của Ôn Hàn Vũ tôi, tôi muốn lên giường với cô, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cũng là hợp pháp, cô kích động như vậy làm gì?" Những lời Ôn Hàn Vũ trong lúc lơ đễnh nói ra lại lộ ra mấy phần khinh thường.
Vãn Hâm cắn răng nghiến lợi: "Ôn thiếu chẳng lẽ không biết, còn muốn lợi dụng quyền lợi của hôn nhân sao? Tôi thật sự không nghĩ tới, hóa ra đường đường là người nắm quyền của Ôn thị sẽ vô sỉ như vậy!"
"Cô nói gì?"
"Ta nói anh —— "
" Này, người kia là ai? Tại sao lại ôm bảo bối của tôi, anh buông tay cho tôi!"
Hai người đang giằng co, một giọng nam không hợp với tình thế lúc này, dùng một ngụm tiếng Trung cứng ngắc chen vào.
Vừa rồi Vãn Hâm vẫn còn một loại trạng thái căng thẳng cao độ, vào lúc nghe được một loạt giọng nam kia, chỉ cảm thấy cái gáy “ong” một tiếng, sắc mặt vốn đã tái nhợt, vào lúc này thì ngay cả một tia huyết sắc cũng đều biến mất gần như không còn.
—— Tần Phiền Cương.
Vừa rồi cô hẳn là không có nghe lầm chứ? Là Tần Phiền Cương?
Làm sao Tần Phiền Cương biết mà đến thành phố B?! Hơn nữa còn đúng dịp xuất hiện ở nơi này như vậy?
Ôn Hàn Vũ cũng hơi bất ngờ, nơi này là bãi đậu xe Ôn thị, thời gian này nhân viên công ty cơ bản đều đã đi làm, số lượng người đứng ở bãi đậu xe vô cùng ít, hơn nữa coi như là có người đi vào nhưng ở Ôn thị, ai lại không biết Ôn Hàn Vũ anh chứ?
Anh cau mày, nhìn thần sắc Vãn Hâm biến hóa quá lớn, trong lòng khẽ trầm xuống một chút, đã đoán được cái gì đó. Người đàn ông vểnh môi, từ từ xoay người, cách đó không xa thấy một bóng hình cao lớn của một người đàn ông khác, con ngươi lạnh hơn vài phần.
Thật ra thì Ôn Hàn Vũ cũng không biết rốt cuộc tên Tần Phiền Cương kia có bộ dạng gì, nghe qua tên anh ta, là bởi vì trên Tần Phiền Cương còn có một người anh kêu Tần Văn, hai người đã từng hợp tác qua.
Nhưng vào lúc này, cách một đoạn anh nhìn người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Áo sơ mi màu lam nhạt phối với quần màu đen rộng rãi thoải mái, ngũ quan góc cạnh nam tính, giữa hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra mấy phần kiêu ngạo cùng mùi vị không đứng đắn.
Trên vai anh ta đeo một cái ba lô lớn đầy màu sắc, một tay cắm trong túi quần, một tay giữ ba lô, rõ ràng là một gương mặt của người Phương Đông, nhưng tiếng Trung lại không phải là giọng tiêu chuẩn.
"Này này này, nhìn cái gì chứ? Nói anh đấy —— mau lấy bàn tay lợn của anh ra khỏi người bảo bối của tôi!"