Một người bị đánh ngất, một người bị gây mê, cùng nhau bị trói ở một nhà xưởng.
Trong đầu Lê Hoan lập tức hiểu rõ, cô bình tĩnh hỏi Tiểu Bạch, hẳn là tôi sẽ không chết trên cốt truyện không hề liên quan đến chủ tuyến đâu phải không?
Bạch Li không hề nghĩ ngợi bị cô nói bóng nói gió lộ lời nói ra, răng nanh hơi nhấp: Nói cho Tiểu Hoan một tin bất hạnh, lần bắt cóc này có liên quan đến chủ tuyến. Còn việc Tiểu Hoan có chết hay không, chỉ có thể chờ xem chỉ số thông minh của ký chủ rồi.
Liên quan tới chủ tuyến, vậy có thể là kế hoạch của Lục Tứ, hoặc là người nguyên ký chủ từng đắc tội?
Bạch Li hậu tri hậu giác nghe cô nói xong, lộ ra răng nanh mỉm cười đáng yêu: Tiểu Hoan là thông minh nhất, vấn đề này phải tự dựa chính cô.
Sau đó…… Hệ thống vô lương bắt đầu giả chết, Lê Hoan hỏi cái gì cũng đều cài đặt trả lời tự động.
Lúc này, Hoa Nhài tỉnh lại, cô hoảng sợ giãy giụa, “Không được! Đừng giết tôi, buông tôi ra —— a ——”
“Kêu to như vậy, bộ muốn trực tiếp nói cho tên bắt cóc là cậu tỉnh rồi?” Lê Hoan không có biện pháp lấp kín miệng cô, chỉ có thể hù doạ cô.
Quả nhiên, nhát gan như Hoa Nhài lập tức ngậm miệng, run bần bật mà núp trên mặt đất.
Thấy thế, Lê Hoan vừa định nói gì, cửa sắt lầu hai có người mở ra.
Cảm giác được một tầm mắt âm lãnh phóng tới, Lê Hoan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân đeo mặt nạ vai hề đi xuống lầu.
Mà trong tay hắn, cầm một khẩu súng.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng trực giác Lê Hoan mách bảo đó không phải là súng giả.
Sắc mặt Hoa Nhài tái nhợt, giọng run run, “Đừng tới đây! Cầu xin anh đừng giết tôi……”
Lê Hoan còn không có sợ như vậy, dù xin tha cũng sẽ không cảm động được tên bắt cóc, dễ dàng cảm động như vậy thì hà tất gì liều chết bắt cóc người, cô cũng không lãng phí thời gian để khóc lóc kể lể.
Thấy nam nhân đi tới, tầm mắt nhìn hai người băn khoăn một lát, đi thẳng vào vấn đề, “Có người tiêu tiền thuê tôi giết một trong hai người, nhưng mà tôi quá lười phân biệt, hai người đều phải chết.”
Giọng hắn rõ ràng dùng máy biến đổi giọng nói, căn bản nghe không ra âm thanh máy móc lạnh như băng.
Lê Hoan hơi rũ mắt, “Trước khi chết, cũng nên cho chúng tôi biết, người anh muốn giết là ai.”
“Cũng được.” Nam nhân mở lòng súng ra, nạp từng viên đạn, “Một người tên Lê Hoan.”
Hoa Nhài bỗng nhiên run lên, như vậy cô chính kẻ vô tội chết thay, “Tôi…… Tôi không phải.”
“Vậy cũng chỉ có thể coi là cô xui xẻo.” Nam nhân vô tình cài băng đạn vào.
Ánh mắt Lê Hoan theo băng đạn thu hồi, một tên thuê người giết người không cho bất kì ảnh chụp hay tin tức gì, bắt cóc cũng muốn trói hai người ư? Huống chi cô với Hoa Nhài hoàn toàn khác nhau, người bình thường sẽ không nhận sai.
Lúc này, nam nhân nghe Hoa Nhài khóc lóc nháo nháo, không kiên nhẫn động vào cò súng, liếc cô, “Tôi cho cô một cơ hội, đĩa quay Nga nghe qua chưa? Tôi cho cô một khẩu súng lục và ba viên đạn, cô cầm súng lục, sau đó để vào đầu mình bắn một phát súng, lỗ đạn có sáu, cô có một phần hai tỷ lệ sống. Nếu chết, vậy chỉ trách ông trời không cho cô đường sống.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe được một tiếng súng nổ.
Hai người sợ tới mức trái tim run lên, Hoa Nhài trực tiếp bị dọa khóc, khóc run nhìn dây thừng cột lấy mình bị hắn bắn đứt, tài thiện xạ của người nam nhân này mạnh ngoài dự đoán.
Nếu chỉ lệch một chút, đã bắn trúng người, không thể nghi ngờ là một tay súng thiện xạ.
Ngay sau đó khẩu súng lục cùng ba viên đạn ném tới trước mặt cô, Hoa Nhài bị nam nhân dùng súng chỉa vào đầu, “Không muốn nát đầu, thì làm theo.”
Hoa Nhài run tay đổ mồ hôi cầm lấy súng lục trên mặt đất, tay nạp đạn run đến lợi hại.
Nhìn ánh mắt cô thống khổ, cùng với nam nhân hưởng thụ loại ánh mắt thống khổ này, Lê Hoan chỉ có thể khẳng định người nam nhân này là một tên biến thái.