Trí nhớ cô quay lại trong bóng tối ngày hôm qua. Hình như cô rất muốn có người ôm cô. Lúc cô chạm vào giường thì toàn thân đột nhiên nóng hừng hực khiến cô muốn tìm thứ gì đó giúp cô đè ép phản ứng sinh lý nhưng cô lại không biết đó là gì. Trong lúc cô hết sức hoảng loạn, cô sờ phải làn da mềm mịn như ngọc, mát hơn tay cô rất nhiều. Đột nhiên cô muốn nhiều hơn, thế là cô từ từ nhích người, dán lên nước da mát lạnh hơn cô kia.
Đột nhiên có người túm bàn tay không biết thân phận của cô, miệng rì rầm, “Đừng sờ.”
Nhưng cô muốn sờ. Cô không nghe người kia nói, trực tiếp áp mặt lên ngực người ta, làm cho mặt mình mát đôi chút. Mãi đến lúc cơ thể cô dần dần không khống chế được, muốn nhiều hơn nữa.
….
Nhất Thế kinh ngạc ngừng nhớ lại, thân mình không ngừng run cầm cập. Cô cùng người ta lên giường rồi, cô kéo trúc mã của cô lên giường rồi. Cô vẫn nhớ rất rõ ràng, là cô cởi quần áo cậu ấy trước, sau đó xx xx.
Ruột gan cô rối bời, nhìn cái lưng trần càng lo lắng hãi hùng, sợ một động tác sơ sẩy của cô sẽ làm cậu thức giấc, sau đó bắt quả tang tại trận, đến chừng đó nói sao cũng không giải thích được. Cô cắn răng, nhặt quần áo bừa bộn trên chăn lên, che trước ngực, rón rén xuống giường. Cô hết sức dè dặt, cực kỳ cẩn thận, bước chân dẫm trên sàn nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cực kỳ cảnh giác vừa nhìn Tống An Thần đang ngủ xem có động tĩnh gì không vừa loạng choạng bước từng bước một ra khỏi phòng.
Rốt cuộc cũng bình an ra khỏi phòng mình, cô mới thở hổn hển. Nhưng mí mắt rũ xuống, nhìn rất chán nản. Cô thật sự gay go rồi, cho dù không có được lòng người ta cũng không nên lợi dụng lúc người ta khó khăn mà cường bạo người ta chứ.
Nhất Thế che mặt, hết sức khổ sở. Sao cô có thể là loại con gái không biết xấu hổ như thế chứ! Ở trong phòng tắm rửa ráy, mặc áo ngủ đàng hoàng, đợi Tống An Thần tỉnh lại, sau đó sẽ đối diện với một màn mưa to gió lớn. Cô đặc biệt ngoan, hâm nóng sữa và bánh mì, ngồi vào chỗ chờ đợi.
Áng chừng không tới nửa tiếng, cô nghe thấy trong phòng có động tĩnh, tim lập tức đập nhanh mấy nhịp, nên đến cuối cùng cũng sẽ đến. Khoảnh khắc cửa phòng cô mở ra, cô đã tìm cho mình một đống lời giải thích. Cô thật sự không có ý thừa cơ mà cường bạo cậu ấy, cô có thể thề, lúc đó thật sự say quá mà bùng nổ dục tính, không khống chế được bản thân.
Đang biên soạn một đống cớ, Tống An Thần lại không cho cô cơ hội biểu hiện. Cậu chỉ nhìn cô một cái, mặt mày đỏ bừng, liền chui tọt vào nhà tắm. Rửa mặt xong đi ra, ngồi xuống cạnh cô, ăn bữa sáng cô chuẩn bị, một câu cũng không nói.
Trước thái độ câm như hến của Tống An Thần, cô càng nơm nớp lo sợ nhưng lại có hơi cảm động. Xem ra cậu không muốn làm cô khó xử, kiện cô tội cường bạo, xem như mọi chuyện chưa hề phát sinh. Nếu cậu đã bình thản như vậy, tội nhân là cô đây cũng không cần tự tay hủy đi tiền đồ của mình, người ta cũng đã giúp mình vậy rồi, cô nên cảm ơn mới phải.
Cô cố tỏ vẻ thản nhiên nói: “Tối qua ngủ ngon chứ?” Cô cười rất rạng rỡ.
Tống An Thần vừa chuẩn bị uống sữa, nghe Nhất Thế hỏi vậy suýt nữa thì sặc. Gương mặt vốn đã bình thường trở lại tức thì đỏ lên, có hơi mất tự nhiên. Nhất Thế âm thầm kêu không ổn, cô chạm đến chỗ đau của cậu rồi, nỗi đau bị người ta cường bạo, bi ai vì mất đi thân đồng tử.
Cô thật muốn vả miệng mình, không có chuyện gì đi hỏi cái vấn đề rác rưởi này.
“Ừ, trừ eo hơi đau ra.” Cậu không tự nhiên lắm, tiếp tục uống sữa.
Nhất Thế nuốt ực nước miếng xuống bụng, giả vờ ngây dại cười cười, “Tối hôm qua tớ ngủ ngon lắm, ngủ một mạch đến sáng.”
Tống An Thần hơi giật mình nhìn cô.
“Ha ha” Nhất Thế bị cái nhìn “chăm chú” của cậu làm nổi da gà, cố sức né tránh ánh mắt cậu. “Ài, ai kêu hôm qua cậu uống say rồi bò lên giường tớ ngủ. Cậu leo lên cái nệm Simmons của ba tớ mà ngủ thì đâu có đau lưng đâu.”
Cậu không nhịn được cau mày, hơi oán giận, “Cũng không biết là ai…”
“Á…” Nhà đối diện cách vách truyền đến tiếng thét chói tai, là Lâm Nhược Hàm. Mặt Tống An Thần biến sắc, hoảng hốt chạy về. Nhất Thế cũng bám theo sau. Lúc tiếng gào khóc thất thanh tiếng nọ nối tiếp tiếng kia vang lên trong phòng Tống An Thần thì cứ cảm giác có gì đó không đúng.
Lâm Nhược Hàm không ngủ trong phòng mình, chạy đến phòng Tống An Thần làm gì?
Lúc Tống An Thần mở cửa ra thì, kinh hoàng rồi. Nhất Thế bám đuôi theo sau, nhìn thấy cảnh tượng đó cũng hoảng hồn ngây ra. Sao lại xảy ra chuyện này, còn thành cặp nữa? Chỉ thấy Lâm Nhược Hàm ôm chăn, toàn thân lõa lồ ngồi trên giường khóc rống lên.
Nhưng trong phòng chỉ có một mình cô ta, không thấy bóng dáng người con trai nào khác. Cả căn phòng bị quậy tung lên, chăn vất bừa bãi trên nền nhà, ngăn kéo bị lật lên, quần áo nát bươm không chịu nổi, sọt rác còn có một cái bao cao su. Tình cảnh này không thể khiến người ta không liên tưởng tới chuyện không ai muốn nghĩ nhất.
Tống An Thần không nói tiếng nào, bấm điện thoại gọi thẳng cho Hòa Tấn. Nhận điện thoại lại là bảo mẫu của nhà cậu ta, nói tối qua cậu ta say bét nhè, giờ vẫn chưa tỉnh. Lúc này lòng Tống An Thần đã lạnh hơn nửa, im lặng nhìn Lâm Nhược Hàm đang khóc nức nở, muốn bước lên an ủi, Lâm Nhược Hàm lại hung tợn trừng cậu, gào khóc thảm thiết. Tống An Thần muốn lau nước mắt giúp cô, lại bị cô kích động cào cho một vết đỏ dài ngoằng, “Tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được.”
Tống An Thần mím môi, “Xin lỗi.”
“Bốp!” Cô vung tay tát vào mặt Tống An Thần, gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện năm dấu tay. Lâm Nhược Hàm khóc càng lúc càng dữ, “Đều tại anh vứt tôi lại, anh không phải người.”
Tống An Thần im lặng, không nói một lời. Nhất Thế thấy đau lòng, vừa bước qua lại thấy Lâm Nhược Hàm phát điên chửi mình, “Chị là đồ hồ li tinh, nhất định là ngày hôm qua chị dụ dỗ anh trai tôi đến nhà chị, nếu không chị…” Cô không nói tiếp nữa, giống như đột nhiên có người bóp cổ cô vậy, làm cô không thể nói nổi.
“Các người đều cút đi cho tôi, tôi không muốn thấy các người.” Cô kích động bịt lỗ tai mình, cực kỳ điên cuồng.
Tống An Thần kéo Nhất Thế, ra hiệu cô đi ra. Hai người ra khỏi phòng, ai nấy đều trầm mặc. Tống An Thần hết sức nặng nề, nói: “Chuyện này, phải nói cho ba biết.”
“Cậu… cậu ấy rốt cuộc bị ai…” Nhất Thế còn chưa hỏi xong, điện thoại cô vang lên, là Hòa Tấn. Cô lập tức nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói lờ đờ ngái ngủ của Hòa Tấn, “Tìm tớ có chuyện gì?”
“Hôm qua cậu có đưa Lâm Nhược Hàm về nhà không?”
Tống An Thần vừa nghe là Hòa Tấn, lập tức giành lấy điện thoại, “Hòa Tấn, không phải trước khi về tớ đã dặn cậu phải đưa em gái tớ về nhà sao? Rốt cuộc cậu có đưa nó về nhà hay không?”
“Có mà.” Hòa Tấn không hiểu ra sao, “Có điều lúc đó tớ uống hơi say, em gái cậu cũng uống nhiều quá, một mình tớ căn bản không thể đưa cô ấy về nhà, nên tìm bạn của anh chàng bartender, tên tóc vàng ấy cùng đưa cô ấy về nhà.”
“Cậu đưa nó về nhà chứ?”
“Tớ đưa tới dưới lầu. Lúc đó tớ đi không nổi nữa nên kêu tóc vàng giúp tớ đưa lên lầu.”
Tống An Thần hít sâu, “Cậu biết cái gì không? Em gái tớ bị người ta làm hại rồi, người đó rất có thể là tóc vàng.”
“Cái gì?” Tiếng Hòa Tấn cao vút lên, giọng nói vốn uể oải lập tức tỉnh hẳn, cậu ta ấp a ấp úng nửa ngày, “Tớ… tớ lập tức tới nhà cậu.”
Tống An Thần trả lại điện thoại cho Nhất Thế xong, một mực ngồi trên sofa im lặng, hồi lâu, cậu ảo não điên cuồng vò đầu, tự trách không ngớt. Cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gọi cho ba.
Đầu kia điện thoại nghe xong chuyện, lập tức vọng đến tiếng chửi rủa chanh chua của mẹ kế. Tống An Thần im lặng nghe, rõ ràng rất nặng nề.
Lúc điện thoại ngắt rồi, Nhất Thế đột nhiên rất muốn chia sẻ lo lắng với cậu nhưng tìm không ra câu nào để an ủi, chuyện duy nhất có thể làm là ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết, cô muốn chia bớt nỗi lo với cậu.
Chuyện sau đó, hoàn toàn không nằm trong phạm vi tiếp nhận của Nhất Thế. Ông Tống muốn báo cảnh sát nhưng nói sao mẹ Lâm Nhược Hàm cũng không đồng ý, nói là sẽ làm hỏng thanh danh của con gái. Đúng lúc thời gian này đang bầu cử phó thị trưởng. Ông Diệp và ông Tống đều nằm trong danh sách ứng cử. Nhà họ Tống xảy ra chuyện lớn như vậy, rõ ràng là bất lợi cho ông Tống. Vốn tưởng ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói nên lời nhưng tâm hồn Lâm Nhược Hàm không cách nào chấp nhận sự thật bị xâm hại, ám ảnh tâm lý càng lúc càng nặng, cuối cùng chọn cách cắt cổ tay tự sát.
Hiển nhiên, sự kiện này, không thể giấu diếm được nữa. Thời gian đó mẹ Lâm Nhược Hàm khóc chết đi sống lại, hết chửi Tống An Thần đến chửi ông Tống, cuối cùng chửi cả Nhất Thế.
Ông Diệp sau khi biết chuyện, đặc biệt gọi riêng Nhất Thế ra hỏi: “Hôm đó An Thần ở nhà chúng ta?”
“Dạ, hôm đó bọn con đều say hết, nằm luôn xuống giường ngủ.”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Ông Diệp đặc biệt sáng suốt, ánh mắt ẩn chứa sắc bén. Nhất Thế lắc đầu, “Không có chuyện gì.”
“Vậy con giặt ga giường làm gì?”
“À, con ói ra giường mà.” Cả cô cũng phải bội phục trình độ ba xạo của mình, máu trinh lần đầu tiên, không giặt chẳng lẽ cất làm kỉ niệm?
Từ lúc đó ông Diệp cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Tội phạm hiếp dâm tóc vàng bị bắt lại buột miệng phủ nhận mình cưỡng hiếp Lâm Nhược Hàm. Anh ta nói sau khi đưa cô lên phòng, chỉ là bị ma quỷ ám ảnh định ăn trộm này nọ; không ngờ đang lục lọi trong phòng Tống An Thần thì Lâm Nhược Hàm lại ôm anh ta từ sau lưng, nói muốn anh ta, luôn miệng bày tỏ, nói thích anh trai lâu lắn rồi, lại khóc kể mình uất ức nhiều thế nào.
Một tên lưu manh thì hèn hạ cỡ nào, người đẹp chủ động yêu thương ôm ấp, lại còn bày tỏ xúc động lòng người, thế là tự nhiên gạo nấu thành cơm.
Sau khi mẹ Lâm Nhược Hàm biết chuyện, im hơi lặng tiếng li hôn với ông Tống. Đôi bên chia tay, Lâm Nhược Hàm bị mẹ lẳng lặng dẫn đi không một tiếng động. Ông Tống đưa Tống An Thần về nông thôn nghiền ngẫm lỗi lầm, gần thi vào cao đẳng cũng không đi học.
Song, sự tình luôn nối đuôi nhau mà đến. Một tháng sau, bệnh của mẹ Nhất Thế chuyển biến xấu, biến thành ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Ba đang bận rộn cho bầu cử không thể không tạm dừng công tác, chăm sóc vợ sinh bệnh. Nhất Thế vì tâm tình không tốt, thành tích kiểm tra cuối tháng tuột dốc không phanh.
Vài lần, Nhất Thế đứng ở cửa bệnh viện điều trị, nhìn ba mặt ủ mày chau rít từng hơi thuốc lá, chân mày luôn nhăn lại thành hình chữ Xuyên “川”, cô chỉ biết đứng một bên nhìn ba, một chút chuyện cũng không giúp được.
Rốt cuộc tới ngày mổ cho mẹ cô. Thật ra chỉ để kéo dài thêm một năm rưỡi mà thôi, nhưng tinh thần ba cô run rẩy hơn trước nhiều. Lúc bà Diệp được đẩy vào phòng mổ, giây phút thấy ba nhẹ nhõm hẳn đi, rốt cuộc Nhất Thế cũng biết ba lo lắng chuyện gì?
Là khoản phí phẫu thuật kếch xù. Tuy ba cô là viên chức nhà nước, bảo hiểm y tế có thể trả hết 90% viện phí nhưng mẹ cô lại ở nhà nội trợ, căn bản không có tấm giấy bảo đảm này. Làm công ăn lương nhà nước, mức lương cố định, tự nhiên không đào đâu ra tiền. Mà ông Diệp là người cực kỳ tự ái, không có khả năng xuống nước đi mượn tiền người khác.
Vậy món tiền đó từ đâu ra? Không tới nửa tháng sau, còi cảnh sát dưới lầu vang lên, thời điểm họ dẫn ba đi, cô mới biết ba tham ô bị bắt. Năm đó chính phủ ra sức đả kích phần tử mục nát, xử phạt cực kỳ nặng. Ba cô tham ô không tới một vạn liền bị xử tù 6 năm.
Ba bị bắt không tới một tuần, bệnh của mẹ tái phát, luôn đau đến mồ hôi đầm đìa. Lần nào bà cũng khóc nói với Nhất Thế, bà không muốn sống nữa. Nhất Thế vẫn cho mẹ sẽ không nỡ bỏ cô, nhất định sẽ kiên cường sống tiếp. Nhưng mẹ chỉ kiên trì đến trước khi cô thi cao đẳng một tuần.
Cô nghĩ, thế giới của cô đóng băng rồi. Thời điểm cô gần như sắp điên ấy, Tống An Thần từ nông thôn trở lại. Cậu lặng lẽ nhìn Nhất Thế, trong lễ truy điệu mẹ cô, ôm Nhất Thế đang khóc sướt mướt nói với cô, “Tớ sẽ chăm sóc cậu cả đời, cậu còn có tớ.”
Nhưng cô nghe không lọt. Cô vất bỏ tất cả, tình nguyện đi đến trời nam đất bắc, chỉ cần cách xa nơi này, lại chẳng bao giờ nghĩ tới có người con trai đã hứa như thế với cô.
Mà lời hứa đó, cũng bị thời gian tẩy xóa, mờ dần rồi sao?