Cinder ngồi chống cằm trên bàn khám, giọng đầy bất cần. "Thật là may mắn!"
"Cô nên cảm thấy biết ơn các bác sỹ đã phẫu thuật cho mình. Ít có người nào cẩn thận như thế lắm."
"Tôi tin là mình sẽ cảm thấy biết ơn hơn nếu tìm được một anh chàng chịu chấp nhận một đứa con gái nửa người nửa máy như mình." - Cinder đung đưa hai chân sát mép bàn - "Mà chuyện đó có liên quan gì đến chuyện miễn dịch của tôi không?"
"Có thể có, có thể không." Bác sỹ Erland lại rút kính ra đeo lên mắt và nhìn chằm chằm vào tấm biểu đồ.
Cinder nghiêng đầu thắc mắc. "Lương họ trả cho ông ở đây không đủ để đi mổ mắt à?"
"Tôi thích cảm giác được đeo kính." - Nói rồi ông kéo xuống dưới màn hình, để lộ biểu đồ cấu tạo bên trong đầu Cinder - "Nhân nói về chuyện mổ mắt, cô có biết là mình bị thiếu tuyến lệ không?"
"Ơ, thật à? Thế mà tôi cứ tưởng mình bị lãnh cảm." - Cinder co hai chân lên bàn, tay vòng ra phía trước ôm lấy đầu gối - "Ngoài ra tôi còn không biết đỏ mặt nữa cơ, nếu đó là phát hiện tiếp theo của ông."
"Không biết đỏ mặt? Ý cô là sao?" Vừa nghe thấy thế, ông lập tức quay lại nhìn Cinder.
"Bộ não tôi theo dõi và điều hòa nhiệt độ trong cơ thể tôi. Nó sẽ buộc tôi phải hạ hỏa khi tôi trở nên quá nóng, hoặc làm cái gì đó quá nhanh. Tôi đoán chỉ đổ mồ hôi như người bình thường là không đủ đối với tôi."
Bác sỹ Erland rút cuốn sổ tay điện tử ra và cặm cụi ghi chép. "Quá thông minh." - Vừa viết ông vừa lẩm bẩm - "Chắc họ sợ hệ thống của cô trở nên quá nóng."
Cinder nghển cổ nhìn nhưng không đọc được gì từ màn hình nhỏ xíu trên tay ông. "Cái đó có quan trọng không?"
Ông lờ đi, không trả lời. "Và nhìn trái tim của cô này." - ông lại chỉ vào biểu đồ - "Hai tâm thất này được làm chủ yếu bằng silicon, được cấy với các mô của người. Đúng là một tuyệt tác!"
Cinder áp lòng bàn tay vào ngực. Trái tim của cô. Bộ não của cô. Hệ thần kinh của cô. Rút cuộc trong người cô còn chỗ nào chưa bị can thiệp?
Tay cô sờ tiếp lên đến cổ và lần ra sau gáy. "Đó là cái gì?" Mắt cô dừng lại ở đoạn cột sống bằng kim loại trên màn hình.
"À, cái đó... Tôi và hai trợ lý của tôi cũng vừa thảo luận tới vấn đề này." - Bác sỹ Erland giơ tay gãi đầu - "Trông qua thì có vẻ như nó được làm từ một chất liệu khác hẳn so với cái đốt sống bên cạnh. Và nó lại còn nằm ngay ở trung tâm của bó thần kinh. Vì thế tôi đoán khả năng là chỗ đó bị trục trặc gì đó nên cần phải hàn lại."
Cinder nhăn mũi. "Tuyệt thật! Cơ thể tôi lại còn bị vá chằng vá đụp."
"Cô đã bao giờ gặp vấn đề với cái cổ chưa?"
"Chỉ khi phải làm việc dưới gầm tàu lượn suốt cả ngày."
Và khi nằm mơ. Trong cơn ác mộng của mình, ngọn lửa dưới gáy Cinder luôn là chỗ nóng nhất, rồi từ đó lan tỏa khắp cột sống của cô. Cô rùng mình nhớ lại tiếng gào thét của Peony trong giấc mơ tối qua. Con bé vừa khóc vừa đổ lỗi cho Cinder vì những gì đã gây ra cho mình.
Ở bên cạnh, bác sỹ Erland im lặng quan sát Cinder.
"Tôi có một câu hỏi." Cinder rụt rè lên tiếng.
"Cô nói đi." Bác sỹ Erland đút cuốn sổ tay vào trong túi áo bờ - lu trắng.
"Ông từng nói tôi sẽ không thể lây bệnh cho người khác, sau khi chỗ vi khuẩn kia biến mất khỏi cơ thể tôi."
"Đúng vậy."
"Vậy thì... giả sử nếu mấy ngày trước tôi bị nhiễm bệnh, sẽ phải mất bao lâu để tôi trở lại bình thường và không thể lây bệnh cho người khác?"
Bác sỹ Erland phân tích. "Cứ cho là cơ thể của cô có thể chống lại được loại vi khuẩn này mỗi lần tiếp xúc với chúng... Vừa rồi có mất 20 phút để tống khứ chúng ra khỏi cơ thể. Vì thế tôi đoán chỉ sau khoảng một tiếng. Cùng lắm là hai tiếng. Tất nhiên cái đó còn tùy vào loại bệnh và khả năng miễn dịch của từng người."
Cinder khoanh hai tay lại trước ngực, trầm ngâm suy nghĩ. Từ chợ về nhà cô phải đi bộ mất hơn một tiếng. "Liệu... nó có thể bám vào quần áo không ạ?"
"Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn. Chúng không thể tồn tại lâu mà không có vật chủ." - Ông nhíu mày nhìn cô: "Cô vẫn ổn chứ?"
Cinder gật đầu. "Khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu cứu mọi người?"
Bác sỹ Erland chỉnh lại cái mũ trên đầu. "Tôi e rằng chúng ta chưa thể làm gì nhiều cho tới khi tôi phân tích xong mẫu máu và DNA của cô. Nhưng trước tiên tôi muốn hiểu rõ hơn về cấu tạo cơ thể cô, phòng trường hợp nó có thể làm ảnh hưởng tới kết quả nghiên cứu."
"Cho dù tôi có biến thành cyborg thì tôi cũng không thể thay đổi DNA đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng có nhiều nghiên cứu cho rằng việc phẫu thuật có thể làm ảnh hưởng tới quá trình tiết ra các hoóc môn và kháng thể của con người, gây ra sự mất cân bằng hóa học... Do đó, càng can thiệp nhiều càng... "
"Ông nghĩ như thế nên tôi mới được miễn dịch? Vì tôi là một cyborg?"
"Cũng không hẳn." - Bác sỹ Erland lắc đầu - "Nhưng như tôi đã nói lúc nãy... tôi đang có một số giả thuyết."
"Và ông có định chia sẻ những giả thuyết đó với tôi không?"
"Tất nhiên rồi. Ngay khi chắc chắn giả thuyết của mình là đúng, tôi dự định sẽ chia sẻ phát hiện của mình với toàn thế giới. Kỳ thực tôi đang có một giả thuyết về vết mờ bí ẩn trên cột sống của cô. Nếu không phiền, có thể cho tôi thử làm một thí nghiệm nhỏ được không?" Nói rồi ông tháo kính ra cất vào trong túi, bên cạnh cuốn sổ tay.
"Ông muốn làm gì?"
"Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi, không có gì phải lo."
Cinder ngoái đầu nhìn theo bác sỹ Erland khi ông đi vòng ra sau lưng cô và dùng tay bấu nhẹ lên đốt sống nằm ngay phía trên vai cô. Cả người Cinder cứng đờ. Tay ông rất ấm nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn rùng mình.
"Nói cho tôi biết nếu cô cảm thấy... không bình thường."
Cinder mở miệng, định nói với ông rằng bất kỳ sự đụng chạm nào của con người đối với cô cũng là không bình thường, thì đột nhiên thấy mình nấc lên một tiếng.
Cột sống cô đau dữ dội, như thể đang có một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ cơ thể cô.
Cinder thét lên một tiếng rồi ngã lộn nhào từ trên bàn xuống đất.