• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi.” Lãnh Đường Phàm có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời sư phụ.

“Ha ha, thừa nhận đi.” Hoa Thanh Phong cười xấu xa nói,“Ngươi đêm đó mượn rượu giả điên, chuyện ngươi cưỡng hôn hắn ta đều ở trên nóc nhà thấy được [=_=......], nghĩ giấu được ta? Lại nói tiếp, ngươi tiếp theo lại say quá đà mà hôn mê, cho ngươi đáng đời đi! Ha ha.”

“…………”

“Bất quá ngươi yên tâm, vừa rồi chuyện gì ta cũng chưa nhìn thấy, phi lễ chớ nhìn ta còn biết!” Hoa Thanh Phong nhấn mạnh.

“…………”-_-???

“Như thế nào? Không tin ta? Hứ ta mà thèm xem! Miễn cho tức cảnh sinh tình!” Làm cho hắn lại nhớ tới người nọ……

“Nhìn cái gì lại tức cảnh sinh tình?” Tiêu Vô Cực đẩy cửa đi vào.

“Ách – không có gì!” Hoa Thanh Phong lại nhìn hắn hỏi: “Chuẩn bị xong rồi? Chúng ta đi thôi.”

Nhưng là khi Tiêu Vô Cực ôm Lãnh Đường Phàm cùng Hoa Thanh Phong phi thân lên nóc nhà, lại phát hiện nguyên bản chiếu mình chuẩn bị đã bị hai người ta ta ngươi ngươi chiếm mất.

“Sư ca yêu ~~ ngươi xem hôm nay trăng thật đẹp nga ~~” Một chất giọng the thé trong đêm yên tĩnh nghe phá lệ dọa người.

“Tiểu Mỹ ~~ ánh trăng có mỹ đến đâu cũng không mỹ bằng muội ở trong lòng” Thô ách tiếng nói cùng chất giọng the thé lúc nãy hòa hợp đến thần kì.

“Sư ca ~~ ta đột nhiên cảm thấy mấy cái lỗ rỗ trên mặt ngươi hảo đáng yêu nha ~~”

“Tiểu Mỹ ~~ tàn nhang trên mặt muội cũng giống như sao sáng trên trời, mỹ lệ đến chói mắt ~~”

“Bốp!”,“Đó là mỹ nhân ban!”

“Nga, đúng đúng, chỉ có mỹ nhân mới xứng có mỹ nhân ban!”

“Sư ca ~~”

“Tiểu Mỹ ~~”

Tiếp theo hai người bắt đầu dùng miệng cắn miệng.

“Này không phải là Triệu Tuyệt Mỹ cùng Tôn Nhị Ma sao?” Hoa Thanh Phong buồn cười nói. Hai người kia dung mạo xấu xí khiến người ta có chết cũng không quên được.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Tiêu Vô Cực nhíu mày nói. Nghĩ đến đôi chiếu kia vẫn là từ bỏ thôi.

Lãnh Đường Phàm nhìn hai người bọn họ vô tư hồn nhiên không ngại ngay tại chỗ trình diễn một màn đông cung sống động, liền làm như không thấy quay đầu vùi vào trong lòng Tiêu Vô Cực, bộ dạng như vậy…… Thật sự là thương mắt!

“Ai da, bọn họ thật đúng là lãng mạn a!” Hoa Thanh Phong có chút hâm mộ, thở dài.

Tiêu Vô Cực nhìn Lãnh Đường Phàm mấy khi thân cận như vậy, cảm thấy mừng thầm, cúi đầu ngọt ngào nói:“Bảo bối, hay là chúng ta ngày khác lại lên ngắm trăng đi.”

“Không được.” Lãnh Đường Phàm cố ý làm khó dễ, hiện tại trong lòng vẫn là thực khó chịu.

“Vậy được rồi.” Tiêu Vô Cực chỉ có thể ngẩng đầu, hướng hai người quần áo không chỉnh kia kêu lên:“Uy, đôi sửu nam nữ kia, dám chiếm chỗ của chúng ta!”

“Sửu nam nữ?!” Chỉ thấy đôi sửu nam nữ kia lập tức lau nước miếng, giận dữ trừng Tiêu Vô Cực.

“Chúng ta là phu thê!” Tôn Nhị Ma ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý nói từng từ một.

“Phu thê? Phu thê mà lên nóc nhà yêu đương vụng trộm như thế?” Hoa Thanh Phong cũng gia nhập hàng ngũ, chuyện tốt hắn cũng muốn có một chân.

“Cái gì yêu đương vụng trộm! Chúng ta đây là la mạn đế khắc (chỗ này ta ko hỉu >.

“Ta quản ngươi là cái gì! Tóm lại chỗ này là chúng ta thấy trước! Chiếu này cũng là của chúng ta!” Tiêu Vô Cực cảm thấy mình bây giờ như mấy tên bán sạp vỉa hè, bị người khác cướp chỗ, bắt đầu la hét ầm ĩ.

Thật muốn khóc a. Hắn như thế nào lại suy bại đến mức này a~~~~

“Của các ngươi? Trên chiếu có ghi tên ngươi á? Ta nói là của chúng ta, thế nào!” Triệu Tuyệt Mỹ một bên nhìn tuấn nam mà chảy nước miếng, một bên cũng không cam tâm yếu thế.

“Bảo bối, không thể cùng bọn họ nói lý a.” Tiêu Vô Cực buồn rầu cúi đầu nói.

“Không được cũng phải nói.” Lãnh Đường Phàm lạnh lùng lên tiếng.

Tiêu Vô Cực méo môi nhìn về phía Hoa Thanh Phong xin giúp đỡ.

Hoa Thanh Phong đảo mắt, cười híp mắt nói:“Hảo đồ nhi, ngươi đã hưng trí cao như vậy, vi sư nhất định giúp ngươi đem chiếu đòi lại, sau đó mới hảo hảo nói chuyện kia với Vô Cực, như thế nào?” Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chuyện kia”.

“Bảo bối chuyện gì liên quan đến ta?” Tiêu Vô Cực chen lời.

“Ta muốn đi ngủ.” Âm thanh lạnh lùng của Tiêu Vô Cực trước ngực truyền đến.

“A! Hảo, chúng ta lập tức đi!” Tiêu Vô Cực nhẹ nhàng thở ra, sợ y đổi ý, lập tức ôm Lãnh Mạc Phàm trở về phòng.

Hoa Thanh Phong cười đến không dậy nổi cố nói với Tiêu Vô Cực:“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai nhớ đi tiễn biệt sư phụ ta a!”

“Được.” Tiêu Vô Cực quay đầu đáp ứng.

“A nha nha! Tuấn tiểu hỏa (chàng đẹp trai) ngươi đừng đi nha!” Vừa thấy Tiêu Vô Cực muốn rời đi, Triệu Tuyệt Mỹ nóng nảy,“Có chuyện gì từ từ nói!”

“Tiểu Mỹ, ngươi muốn cùng hắn nói cái gì?” Tôn Nhị Ma khó hiểu.

“A nha! Sư ca ngươi đợi!” Triệu Tuyệt Mỹ lại hướng Tiêu Vô Cực kêu lên:“Tuấn tiểu hỏa! Tuấn tiểu hỏa!”

Hoa Thanh Phong cười đến ta nhã mê mị xoay người,“Vị đại thẩm này kêu ta sao?”

“Ách? Không phải, a, đúng đúng!” Triệu Tuyệt Mỹ đã muốn bị nụ cười của Hoa Thanh Phong làm cho đầu váng mắt hoa.

“Đại thẩm muốn nói chuyện gì?” Hoa Thanh Phong dù sao cũng không có gì làm, nhàn rỗi đi qua.

“Ách, này, cũng không có gì.” Giờ phút này trong mắt Triệu Tuyệt Mỹ chỉ có Hoa Thanh Phong.

“Tiểu Mỹ, không có gì chuyện gọi hắn làm gì?”.

Triệu Tuyệt Mỹ lúc này mới nhớ bên cạnh vẫn còn Tôn Nhị Ma, lập tức một chưởng đánh qua,“Không có việc gì không thể kêu sao! Vừa mới thành hôn xong đã quản chuyện này chuyện kia! Về sau còn muốn quản gì nữa!!” Nói xong lại ôm mặt gào khóc.

Tôn Nhị Ma lập tức ôm lấy Triệu Tuyệt Mỹ:“Tiểu Mỹ ~~~ đừng khóc a ~~~ ta về sau không hỏi nữa, được không? Nhìn ngươi khóc lòng ta đau lắm a! Ta, ta cũng muốn khóc!” Nói xong cũng bắt đầu a a khóc lớn. (cặp thần kinh •_•)

Hoa Thanh Phong nhìn thấy tức cười ha ha, vỗ chân trầm trồ khen ngợi![-_-] đương nhiên hắn cười còn hai người kia thì khóc. Một hồi lâu lại thấy nhìn người ta khóc mà mình cười thì kỳ quá, nhìn hai người còn đang khóc lóc thảm thiết lưu luyến không rời, đành quay người trở về.

Trong phòng.

“Bảo bối, sư phụ là muốn nói chuyện liên quan đến ta?” Tiêu Vô Cực thuận miệng hỏi.

“Muốn đoạt ngươi.”

“Đoạt ta? Ha ha, bảo bối muốn, ta chính mình tặng cho ngươi, ngươi không cần hao tâm tốn sức.”

“…………”

Tiêu Vô Cực đem Lãnh Đường Phàm đặt vào trong giường, chính mình cũng leo lên, vui sướng ở bên tai Lãnh Đường Phàm nói:“Bảo bối, ta đã là người của ngươi nha!”

Chưa dứt lời, Lãnh Đường Phàm trừng mắt nhìn hắn, cười như không cười nói:“Ngươi rất đắc ý.”

“Hắc hắc hắc.” Tiêu Vô Cực đem Lãnh Đường Phàm ôm vào trong ngực, ngọt ngào nói:“Bảo bối, ta thật là cao hứng, ngươi không có chán ghét ta!”

Lãnh Đường Phàm lạnh lùng nói,“Ngươi như thế nào biết ta không có chán ghét ngươi?”

“Hì hì, ta cảm thấy được.” Tiêu Vô Cực cười đến không khép miệng lại được,“Ta có thể lý giải được, ngươi có phải đã một chút thích ta?”

“Ngươi nằm mơ!” Lãnh Đường Phàm nhắm mắt vô tình nói.

“Nằm mơ cũng được, dù sao ta hiện tại đã là của ngươi, ngươi không thể vứt bỏ ta!” Tiêu Vô Cực da mặt dày lại cọ cọ trên người Lãnh Đường Phàm, nghĩ nghĩ lại nói,“Ngươi nếu không chịu trách nhiệm, ta sẽ báo quan! Nếu không ta phải đi cáo ngự trạng! Đúng rồi, thuận tiện để Hoàng Thượng ban hôn! Không biết thành thân ở trong cung cảm giác như thế nào……” càng nghĩ càng nói càng thái quá.

Lãnh Đường Phàm vẻ mặt hắc tuyến thầm oán trinh tiết của mình như thế nào liền hủy ở trên tay một thằng ngốc?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK