QQ góc phải bên dưới của máy tính đột nhiên nhấp nháy liên hồi, Tần Nhiên nhấp mở, Mã Lệ Tô Tô lại gửi tin nhắn đến.
Mã Lệ Tô Tô: Nhiên thụ 23333 Nói cho cậu biết một tin tốt cực bự luôn này, Lương đại mở ca hội ngay đêm nay 7 giờ, muốn đi vây xem không, ID kênh 34343
Ca hội Có lẽ cậu biết mình có thể làm gì rồi.
Nhiên Hậu: Em sẽ đi mòa
Để cậu tùy hứng một lần đi, bất kể kết quả có như thế nào đi chăng nữa.
Tần Nhiên lướt weibo tới tận giữa trưa, cửa kí túc xá cạch một tiếng mở ra, Lâm Sinh Phồn thả sách giáo khoa trong tay bước đến, miệng than vãn: “Hội trưởng thật phúc hắc mà, nói là mời khách nhưng chẳng qua cũng chỉ là muốn gặp mặt Tần Nhiên thôi…”
“Sinh Phồn, cậu đang nói gì thế” Tần Nhiên không nghe được rõ cậu ta lẩm bẩm cái gì.
“Không có gì hết, đi thôi, Hội trưởng bọn họ còn đang chờ chúng ta kìa.” Nhìn Tần Nhiên ngốc một cục kia, Lâm Sinh Phồn vì nhóc con nhà cậu mà bi ai một chút, bị Hội trưởng phúc hắc để ý, nhất định phải cẩn thận nếu không ngày nào đó sẽ bị ăn sạch sẽ luôn…
Tần Nhiên đi xuống tầng quả nhiên thấy có hai người đã đứng ở dưới cây cách đó không xa, mặc áo sơ mi trắng chính là Cố Từ, mà thanh niên bên cạnh anh thấp hơn nửa cái đầu, cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài với khuôn mặt trẻ con đáng yêu, đang nói chuyện cùng Cố Từ, cười xán lạn.
Tần Nhiên rủ đầu xuống, đây chắc là… người mà học trưởng thích ha…
“Chậc chậc, tôi bảo này Cố Từ, đàn em bé nhỏ lớn lên thật đẹp, bị cậu để ý xem ra là hạnh phúc hay xui xẻo đây.”
“Cậu có tin tôi đem kịch cao H cậu phối chia sẻ với Quý Tư Thần không, tôi tin là cậu ta rất thích nghe đó.” Cố Từ nhìn y liếc mắt một cái.
“Hừ, tôi mới không cùng cậu so đo làm gì.”
Nhìn Tần Nhiên bước đến gần, cậu trai kia cũng chính là An Hiểu kích động nhảy bật đến trước mặt cậu, vẻ mặt tươi cười, hai tay không tự giác mà vuốt ve mặt cậu, “Xin chào đàn em bé nhỏ, anh tên là An Hiểu, em tên gì”
“Ầy… ấy, em tên là Tần Nhiên, chào An học trưởng.”
Nhìn thấy làn da ở hai má của Tần Nhiên bị vuốt ve đến mức đỏ bừng lên, Cố Từ không nhịn được nhíu mày, “Được rồi đó An Hiểu.”
Này là học trưởng ghen với cậu ha, dù sao người học trưởng thích vừa rồi cùng cậu thân mật như vậy…
An Hiểu bĩu môi, cuối cùng vẫn buông tay xuống, chậc chậc đây là đau lòng chứ gì…
Bị vứt bỏ một bên làm phông nền không ai để ý tới, Lâm Sinh Phồn mở miệng nói chuyện, “Hội trưởng, có thể đi được rồi chứ”
“Ừm. Đi thôi.” Nói xong còn dịu dàng nhìn thoáng qua Tần Nhiên, chỉ tiếc rằng Tần Nhiên vẫn cúi đầu nom như người thất tình, cũng không nhìn lên.
Dọc đường đi An Hiểu lôi kéo Tần Nhiên ba hoa đủ loại thói hư tật xấu của Cố Từ, mỗi một lần nghe chuyện, sắc mặt Tần Nhiên tái nhợt dần dần, ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm.
Đây là An học trưởng đang bảo cậu không được có ý với học trưởng sao
Sắc mặt Cố Từ thì lại tối sầm, kéo Tần Nhiên lại, “An Hiểu, cậu mà nói thêm câu nào nữa thì có tin là ngày mai cậu sẽ không rời được khỏi giường nữa không.”
Thời điểm Tần Nhiên bị Cố Từ kéo qua, tay cùng tay tiếp xúc nhau khiến trong lòng cậu có niềm thỏa mãn nho nhỏ. Nhưng sau đó lại nghe được lời nói đó của Cố Từ, hiển nhiên lại hiểu lầm, nhếch môi, giãy ra cái tay kia, “Thật xin lỗi, học trưởng, Sinh Phồn, An học trưởng, em có chút không khỏe nên sẽ không đi đâu.”
Nói xong cũng không đợi bọn họ phản ứng kịp đã bắt đầu bỏ chạy. Cậu còn cần tỏ tình nữa sao, còn cần để lại cho bản thân một phần vọng tưởng nữa sao Học trưởng đã cùng người mình thích ở cùng một chỗ rồi, cậu đi theo thành kẻ thứ ba để làm gì chứ…
Có lẽ nên buông tay rồi, thất tình là cái khỉ gì, cậu có thể tìm một người thật tốt, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc mà.
Chỉ là bản thân thật tình mong muốn như vậy sao
Tần Nhiên uể oải ngồi xuống, hai tay che khuất khuôn mặt cúi đầu nức nở, một giọt nước mắt dọc theo kẽ hở chảy xuống, trên mặt đất phản lại từng giọt nước vỡ òa.