Tuy chỉ mới sáng sớm nhưng người làm việc thì bận không đếm xuể. Người trút nước, kẻ nhóm lửa, người xếp nguyên liệu, kẻ chất gỗ vào cạnh lò để khi thuận tiện lấy.
Vương Bản thấy Dương Khả Lạc liền hỏi.
- Tiểu Lạc, muội thấy khỏe chưa?
- Muội đỡ rồi. Hôm nay muội sẽ làm gì?
Dương Khả Lạc tươi cười đáp lại. Vương Bản nghĩ nghĩ rồi bảo.
- Hay muội tiếp tục nấu cái món kia đi, trong cuộc thi vừa rồi chúng ta kiếm không ít đâu, ta với Nhị Nương có bàn bạc qua rồi, lấy món đó làm món nhắm rượu cũng không tệ đâu.
- Được, vậy muội sẽ đi mua thêm ít mực khô và mực tươi.
Vương Bản gật đầu, đưa tiền cho nàng rồi quay trở lại với công việc.
Cái món mà Vương Bản vừa nhắc chính là món mực khô nướng và mực con tươi nướng. Nói về mực thì Dương Thành là một huyện thành tuy không nằm sát biển nhưng vẫn có nhiều sông, ngòi chảy xuyên qua các con rạch rải rác trong thành, mực, tôm, cá nước ngọt là men theo sông từ bên ngoài chảy vào thành.
Giá thành của những loài động vật này lúc mới được phát hiện có giá thành đắt đỏ nhưng dần dà, số lượng càng ngày càng nhiều khiến chúng rớt giá không phanh. Nên bây giờ, chỉ cần ra chợ là có đầy rẫy.
Lý do khiến nàng muốn làm hai loại này là lúc còn ở hiện đại nàng thường cùng ông ngoại cùng dì ngồi nhấm nháp lúc rảnh rỗi. Lại nhớ tới ông nữa rồi.
Dương Khả Lạc lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ về ông ngoại thân thương. Rồi xách giỏ đi ra phố.
Tại nha môn, Tô Lĩnh Trạch mặc áo quan ngồi trên án, mắt lạnh nhìn về phía tên hắc y và Râu cá trê - Lưu chưởng quầy đang run rẩy.
- Mau khai ra cho bổn quan, vì sao ngươi hạ độc hại người? Ai sai ngươi làm?
Lưu chưởng quầy mặt tái nhợt, gã không nghĩ tới tên sát thủ gã thuê lại để xót một tên, mà tên kia không ai khác lại là người gã gặp ngoài phố.
- Nói.
Tô Lĩnh Trạch đập mạnh bàn khiến Lưu chưởng quầy giật mình, hoàn hồn lại. Gã run rẩy thú nhận.
- Bẩm đại nhân, tất... tất cả mọi việc là tiểu nhân làm, không liên quan tới khách sạn đâu ạ, tiểu nhân xin nhận tội.
- Lưu Đức Tài to gan, vì muốn giành vị trí đứng nhất của cuộc thi mà ra tay hạ độc vào thức ăn của thí sinh, giết mười mạng người, ta xử ngươi hai ngày nữa hành hình thị chúng. Bãi đường.
Dương Khả Lạc một đường đi ra chợ, ghé vào mấy quầy bán mực khô và tươi, nàng lật qua lật lại rồi cho lên cân. Rời khỏi quầy mực, nàng lại tiếp tục đi tới tiệm bánh bao mà lúc mới xuyên đến nàng đã ăn.
- Ông chủ, cho ta ba cái bánh bao và một chén canh.
- Có ngay.
Ông chủ vui vẻ đáp lời, sau khi đặt bát canh xuống bàn, ông nhìn Dương Khả Lạc một lúc rồi hỏi.
- Ta thấy ngươi rất quen mặt mà lại không nhớ ra. Ta có từng gặp ngươi chưa nhỉ?
Dương Khả Lạc cười cười.
- Ông chủ, ông thật mau quên nha, ta chính là cái tên ăn mày mà nữa tháng trước mua bánh bao nhà ông đấy.
Ông chủ " a " lên một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng.
- Đúng, đúng rồi. Ta già rồi, chẳng nhớ gì cả, thế ngươi có việc làm ổn định chưa?
Nàng gật đầu ăn bánh bao. Ông chủ nhìn nàng một lúc rồi đứng dậy chào mời khách, miệng lẩm bẩm.
- Có việc làm là tốt.
Sau khi ăn xong, Dương Khả Lạc từ biệt ông chủ bánh bao rồi trở về khách sạn.
Vương Bản vừa thấy nàng ló mặt về, vội chạy tới nói nhanh.
- Bà cô của ta ơi, muội về rồi. Thật tốt quá.
- Có chuyện gì vậy?
- Cái món nàng làm ấy, hôm cuộc thi bán hết rất nhanh, bây giờ người ta kéo đến rất đông, nói là muốn mấy món nhắm rượu ấy, không có thì họ không chịu về.
Vương Bản vừa đi vừa giải thích, Dương Khả Lạc cũng nhanh chóng đi vào trong.
Vừa vào cửa, nàng liền nhanh tay đổ mực khô ra thớt, gọi thêm hai người nữa tới giúp nàng vặt đầu mực bỏ qua một bên, còn mực tươi thì bảo Vương Bản cùng mấy huynh đệ lôi túi mực ra. Bản thân nàng cầm dao bén băm mực khô thành từng sợt mỏng, rồi cho vào nồi dầu nóng kế bên. Đảo qua đảo lại, nàng lại cho thêm ít đường, muối, gia vị. Chút ớt băm nhuyễn, cộng với hành trộn đều rồi xao cho vàng ươm, sau vớt ra dĩa. Chỉ với một món như thế nàng đã có năm dĩa mực khô chiên bắt mắt. Khiến không ít người chảy nước miếng.
sau mực khô băm sợi tiếp đến là mực tươi hấp, mực tươi xé sợi. Đều được bày biện trên hai bàn thức ăn.
Còn mấy đầu mực, Dương Khả Lạc nướng hết rồi chia cho từng người, còn mình thì nhai một mồm đầy râu mực.
Nhờ có hai mươi mấy dĩa mực kia mà thữc khách không còn ồn ào nữa.
Xế chiều, sau một ngày làm việc vất vả, Nhị Nương cho nhân viên tự do đi ra ngoài một hôm. Một số anh em lúc trưa chứng kiến tay nghề của Dương Khả Lạc liền không nhịn được mà muốn học thêm vài công thức của nàng, liền xách cần câu đi tới trước mặt nàng hỏi.
- Tiểu Lạc, đi câu cá với chúng tôi không?
- Tiểu Lạc, thời điểm này đi câu cá là tuyệt nhất đấy.
Dương Khả Lạc do dự.
- Nhưng ta không có cần câu.
Vương Bản đứng bên cạnh nghe thấy thế liền nói.
- Ta vừa hay có hai cây, cùng đi chứ?
- Được ạ.
Bàn bạc xong, cả đám kéo nhau đi ra con rạch đằng sau khách sạn, chọn vị trí ngồi câu. Đừng cho rằng con rạch nhỏ hẹp nhưng thực chất nó rất rộng, nước lại sâu tới đầu gối nên cá tôm cứ theo sông chảy về.
Dương Khả Lạc câu một lát cảm thấy chán thì cắm cần câu xuống đất, đứng dậy đi lanh quanh. Nàng đi tới bên đám người rủ nàng đi câu cá kia, chọn một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống, miệng tủm tỉm.
- Các huynh muốn ta chỉ cho công thực làm món mực nên hôm nay mới rủ ta đi đúng không?
Cả Đám nghe vậy xuề xòa, gãi gãi đầu.
- A a a a...
Chợt, một tiểu huynh đệ thét lên kinh hoàng làm mọi người giật mình nhìn lại.
- Sao thế, tiểu Kiệt?
Vương Bản cùng mọi người nghe tiếng thét đều chạy lại xem chỉ thấy cậu ta run rẩy chỉ tay về phía con rạch, mọi người tò mò nhìn theo, mặt mũi nhất thời trắng bệch.
Bên dưới con rạch là một cánh tay người bị chặt đứt được cột vào một hòn đá.