Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ Ninh tranh thủ trong lúc làm bữa sáng, đun một ít nước nóng, đổ ra chậu cho Tiêu Mặc Hàn, rồi quay lại phòng bếp.

Lúc này cô cũng không mở miệng nói gì nữa

Chỉ nghĩ đến tình trạng sức khoẻ suy yếu của Tiêu Mặc Hàn lúc sáng, lông mày cô không khỏi nhíu lại, cô nghi ngờ Tiêu Mặc Hàn đã bị bỏ đói khá lâu rồi.

Nhà họ Tiêu thật là độc ác!

Bữa sáng là mì nước, món này làm khá nhanh, cô nấu nhiều một chút để Tiêu Mặc Hàn có thể ăn được nhiều hơn.

Có thể là do sự đồng cảm, ở đời trước cô là một người thường xuyên quyên tiền cho những người khó khăn ở miền núi. Trong tiềm thức, Tô Vũ Ninh muốn đối xử với Tô Mặc Hàn tốt một chút.

Sau khi ăn sáng xong. Tô Vũ Ninh không để ý đến Tiêu Mặc Hàn vẫn đang ngồi trong sân, xoay người đi ra ngoài: "Tôi ra ngoài một chút."

Cô nhớ rằng trong thôn có một người thợ mộc, nhưng cô không biết làm một đôi nạng sẽ tốn bao nhiêu tiền.

Cô bây giờ chỉ có một ít tiền, phải giữ làm vốn kinh doanh nên không thể tiêu xài bừa bãi. Nhưng với tình trạng hiện giờ của Tiêu Mặc Hàn, nếu không có nạng hỗ trợ thì có thể sau này anh ấy đi vệ sinh sẽ lại bị ngã.

Tốt xấu gì thì cũng không nên để bị ngã, nếu không sẽ gặp rắc rối to.

Cô vừa đi đến cổng thôn, đã gặp những thanh niên tri thức đang đi làm, đương nhiên Chu Chỉ Thanh cũng là một trong số đó.

"Vũ Ninh, em đến gặp anh sao?" Chu Chỉ Thanh nhìn thấy cô làm lơ hắn đi thẳng về phía trước, liền chủ động ngăn cô lại.

Tô Vũ Ninh ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Không phải."

Cô vòng qua người Chu Chỉ Thanh, rồi đi đến nhà thợ mộc.

Chu Chỉ Thanh nắm lấy cánh tay cô:

"Anh biết em đang trách anh, nhưng thực sự anh không còn cách nào. Bố em đòi mười đồng tiền sính lễ. Anh lấy đâu ra mười đồng bây giờ? Tiểu Ninh, anh thực sự thích em. Em..."

Tuy người dân thời đại này nghèo khó, nhưng đối với một thanh niên tri thức ở thành phố như Chu Chỉ Thanh, thì mười đồng tiền cũng không phải là số tiền quá lớn. Chỉ cần hắn quyết tâm thì làm sao không kiếm được số tiền đó. Nhưng dường như hắn không để chuyện này trong lòng.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới Tô Vũ Ninh, anh ta chỉ là muốn lợi dụng cô mà thôi.

Tô Vũ Ninh không để hắn nói hết, đã gạt tay hắn ra dứt khoát nói:

"Tôi không thích anh, phiền anh buông tay ra."

Chu Chỉ Thanh không chịu buông tay, nhưng Tô Vận Ninh cũng không gạt hắn ra, cau mày có chút không vui: "Chu Chỉ Thanh, xin hãy tự trọng."

"Cái gì?" Chu Chỉ Thanh không ngờ lại nghe được điều này từ Tô Vũ Ninh, trong giây lát hắn có chút sửng sốt.

Tô Vũ Ninh thấy hắn ngây người, liền vung tay quay người bỏ đi

Cô thấy Tiết Nhị Cẩu: "Tiết Nhị ca."

Cô gọi Tiết Nhị Cẩu cầu cứu

Chu Chỉ Thanh vừa lúc đuổi kịp: "Tiểu Ninh..."

Tô Vũ Ninh trốn sang bên cạnh Tiết Nhị Cẩu

Chu Chỉ Thanh nhìn thấy Tiết Nhị Cẩu thì không dám là phiền Tô Vũ Ninh nữa, hắn xoay người bỏ đi.

"Anh ta bị sao vậy?"

Tiết Nhị Cẩu quay lại nhìn Tô Vũ Ninh.

Người trong thôn đều kêu Tiết Nhị Cẩu là Nhị Cẩu Tử, nhưng anh ấy lớn hơn Tô Vũ Ninh mấy tuổi. Tô Vũ Ninh thực sự không thể gọi anh ấy là Nhị Cẩu Tử được, nên chỉ đành gọi anh ấy là Nhị Cẩu ca.

"Không có gì, vừa rồi cảm ơn anh."

"Chị dâu, em không làm gì cả." Vẻ mặt của Tiết Nhị Cẩu có chút phức tạp.

Tô Vũ Ninh cười cười nói: "Tôi cứ muốn cảm ơn. Anh có biết làm một đôi nạng là tốn bao nhiêu tiền không?"

"Chị dâu cần nạng làm gì vậy?"

"Là cho Tiêu Mặc Hàn, anh ấy không thể cứ mãi nằm trên giường như vậy được. Phải xuống giường đi tập đi lại một chút, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của anh ấy hơn." Tô Vũ Ninh không thể nói rằng cô lo lắng anh sẽ bị ngã khi đi vệ sinh.

Nhưng những gì cô nói rất có lý, chân của Tiêu Mộ Hàn đã không hoạt động hơn ba tháng, bây giờ phải phục hồi chức năng cho chúng.

Lúc trước anh ấy không nghĩ dưỡng bản thân cho tốt, thì bây giờ cũng không thể nằm trên giường mãi được. Nếu nằm quá lâu thì theo thời gian cơ bắp của anh ấy sẽ bị teo đi, khả năng phục hồi cũng gần như là không có.

"Không cần phải đâu chị dâu, ở nhà em có một đôi. Bố em từng phải dùng qua, nếu chị không ngại thì qua nhà em lấy đi."

Tô Vũ Ninh nào sẽ để ý nhiều như vậy: "Không ngại, không ngại, đi thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Tiết Nhị Cẩu cũng có chút vui mừng.

Tiết Nhị Cẩu rất hâm mộ Tiêu Mặc Hàn, bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, ở trong thôn đương nhiên anh ấy là người buồn nhất. Trước đây Tiết Nhị Cẩu vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, nhưng nghe tin Tiêu Mặc Hàn kết hôn thì liền quay lại thôn.

Từ khi Tiêu Mặc Hàn bị thương, thì luôn từ chối gặp mọi người. Phải biết Tiết Nhị Cẩu đã buồn như thế nào. Ngày hôm qua lại còn nhìn thấy bộ dạng héo mòn của Tiêu Mặc Hàn qua của sổ

Thân thể tàn tạ như vậy, làm anh ấy nhìn đám người Tiêu kia gia hận đến nghiến răng nghiến lợi

Vừa rồi nhìn thấy Tô Vũ Ninh đi tới, anh ấy còn tưởng rằng cô đang đi tìm Chu Chỉ Thanh. Lúc đầu nhìn vậy Tiết Nhị Cẩu có chút tức giận, nhưng sau đó phát hiện cô đã hất tay Chu Chỉ Thanh ra, nhưng Chu Chỉ Thanh cứ đuổi theo cô, không chịu buông tha.

Anh ấy nhận ra mình đã hiểu lầm Tô Vũ Ninh rồi.

*•*•*•*•*•*•*•*•*•

Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo - truyện sẽ được đăng lên page trước wattpad ạ)

Edit: Fuhy🌱

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK