Khả Khả cứng họng nhìn mẹ, cố gắng tìm lý do thoát thân:
- Nhưng là cũng không cần phải như vậy.
- Không như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ con đã có người yêu? Ai, đâu, con đừng nói với mẹ là Lôi Kình nhé.
Lôi Kình từ nãy đến giờ vẫn còn ngây ngốc, ù ù cạc cạc với cuộc đối thoại của 2 mẹ con Hà gia, đến bây giờ thì anh mới lơ mơ hiểu được chút đỉnh.
Mặt Khả Khả thoáng ửng đỏ, nghĩ ngợi hồi lâu, Khả Khả thấy hay là cứ nhận đại Lôi Kình là bạn trai của cô, sau này khi mẹ dẹp cái ý định ép cưới rồi thì cô lật lọng vẫn không muộn. Tính toán xong, Khả Khả cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ, liền mạnh dạn, dỏng dạc phát biểu ý kiến:
- Nếu con nói là anh ấy thì sao?
Khả Khả vừa dứt lời, Hà gia 1 phen khiếp đảm hồn vía, mỗi người 1 biểu hiện, 1 suy nghĩ.
Đầu tiên là Hà ba, chủ gia đình, là người 1 thời làm mưa làm gió trong giới chứng khoán, trên thương trường, không ai không khiếp sợ khi nghe đến cái tên Hà Bác Bạch. Nhưng trước mặt vợ thì ngoan như con mèo nhỏ, cảm xúc của ông lúc này chính là: “ghen tỵ”. Ông lia ánh mắt sắc như dao về phía Lôi Kình, ý định muốn dùng ánh mắt giết chết anh. “Con gái ta nuôi 25 năm trời, mi chỉ mất 1 chút thời gian liền muốn cướp con ta? Đừng vọng tưởng.” Hà ba thầm nghĩ.
Tiếp theo là Hà mẹ, người phụ nữ cầm đại quyền sinh sát trong Hà gia, cảm xúc của bà lúc này chính là: “Đắc ý”. Cuối cùng con gái bà củng chịu thua, cuộc đời của bà chỉ có 2 lần đắc ý nhất chính là: lần thứ nhất là lúc nhận được lời cầu hôn từ chồng, lần thứ 2 là bức ép được con gái kết hôn. Bà vạn lần ưng ý đối với Lôi Kình, tướng mạo tuấn tú, thân hình hoàn mỹ, thông minh xuất chúng, tiền tài vô số, nói tóm lại không thua kém ông xã của bà. Mà quan trọng nhất là tình cảm mà anh dành cho Khả Khả, bà có thể quan sát ra được rằng anh thật yêu con bà. Duyệt. Hà mẹ thầm nghĩ.
(anchan: tiêu chí chọn rể của Hà mẹ củng khắc khe dữ hén, mấy ai mà được như chồng bà, vừa đẹp vừa giàu, phong độ lại yêu bà)
Người cuối cùng chính là bạn Lôi Kình. Bạn Lôi Kình của chúng ta giờ đây đang bận chìm đắm trong ngọt ngào, gọi cách nào cũng không chịu tỉnh, vì vậy chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung tâm trạng của anh hiện giờ, chính là: Ngập tràn hạnh phút.
“Cô thừa nhận anh là người yêu của cô, anh không nghe lầm, anh thật hạnh phúc chết đi được. Cuối cùng cô cũng đáp lại tình yêu của anh.” Lôi Kình thầm nghĩ.
Lúc lâu sau Hà mẹ mới đằng hắng:
- Lời con nói là thật chứ? Có hay không 2 đứa thông đồng lừa gạt mẹ?
- Là thật. Khả Khả gật đầu lia lịa. Cô quay sang thấy Lôi Kình vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc mà đần ra, có chút bực bội cùng 1 chút thích thú, cô kéo kéo tay áo anh.
Đột ngột bị kéo, Lôi Kình choàng tỉnh, có chút khó chịu.
Khả Khả nháy mắt ra hiệu với anh, Lôi Kình thoáng đờ ra nhưng cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa theo Khả Khả.
Thấy 2 đứa trẻ ra sức gật đầu, Hà mẹ khoái trá trong lòng, nhưng vẫn không quên mục đích chính, bà nói:
- Mẹ không tin, 2 đứa nhất định là đang gạt mẹ, trừ phi… Hà mẹ cố ý dài giọng, làm Khả Khả hồi hộp, hối thúc.
- Trừ phi thế nào?
- Trừ phi 2 đứa kết hôn mẹ mới tin. Hà mẹ cười thật tươi. Trong lòng mừng thầm, gian kế sắp đạt thành, rất nhanh bà sẽ có cháu ngoại bồng. Thấy mấy bà bạn ai ai cũng đều con cháu đầy nhà, nhìn lại nhà mình chỉ còn 2 ông bà cô quạnh, Hà mẹ buồn bực, đêm đêm trằn trọc ngũ không yên, gần đây bà nhớ lại chuyện 10 năm trước, lúc Khả Khả đòi về nước, nói là muốn tự lập, bà đã cho cô đi với điều kiện, năm cô 25 tuổi phải dắt bạn trai về ra mắt bà, nếu không hôn nhân của cô sẽ do bà sắp đặt. Hà mẹ thừa biết tính con, ham học đến quên ăn quên ngũ thì lấy đâu ra thời gian quen bạn trai. Bà không muốn đến chết mà vẫn chưa có lấy 1 đứa cháu để bồng. Vì vậy bà ép buộc ông xã đại nhân phải cùng bà diễn kịch, quyết định giúp cô tìm chồng. Danh sách xem mắt đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhân vật chính nữa thôi. Ai ngờ phút cuối lại xuất hiện Lôi Kình, đối tượng là Lôi Kình bà cầu còn không được nữa.
- Hả? có cần phải thế không? Khả Khả cả kinh nhìn mẹ, lúc trước không phải chỉ hứa là đem bạn trai về thôi mà, sao giờ lại chuyễn sang kết hôn?
- Phải cần, nếu 2 đứa đã yêu thương nhau sớm muộn gì cũng phải kết hôn, sớm1 chút cũng chẳng ăn thua gì. còn 2 đứa không đồng ý chính là 2 đứa đang lừa gạt mẹ. Thế thì mẹ sẽ giúp con tìm chồng vậy. Hà mẹ nói, ánh mắt tà tà nhìn Khả Khả. Để xem lần này con chạy đằng trời, đường nào cũng phải kết hôn con ạ. Hà mẹ thầm nghĩ.
- Nhưng mà. Khả Khả muốn từ chối nhưng không có lý do, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu Lôi Kình. Anh hiểu ý của cô, nhưng chính anh mong muốn được cưới cô đến phát điên, nay nhạc mẫu đại nhân tương lai đã bắt cầu cho anh đi, dại gì mà không qua. Lôi Kình giả vờ không thấy, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Khả Khả căm hận nhìn anh. Lại bắn tín hiệu đến chỗ ba ba, nhưng số ba ba còn khổ hơn cô, ông không muốn tối tối lại ngũ ở thư phòng, liền lắc đầu tỏ vẽ không giúp được gì với con gái.
Nhìn con gái bắn tín hiệu cầu cứu không thành, Hà mẹ vui mừng, nói:
- Thế nào, con quyết định xong chưa? Lấy hay không lấy, nhưng mà mẹ thấy con không nên từ chối, 2 đứa yêu nhau sao lại không tiến đến hôn nhân? Con không lấy Lôi Kình cũng được. Nghe đến đây Khả Khả vui mừng khôn xiết. Nhưng sau khi Hà mẹ phán tiếp câu sau, Khả Khả như bị dội 1 xô nước lạnh lên người. Câu nói như sau:
- Không lấy Lôi Kình cũng được… Nhưng con phải lấy người do mẹ chọn.
Khả Khả đau khổ vạn phần, cả 2 vế cô đều không muốn chọn vế nào.
Cô lại nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm, thâm tình, anh nhìn cô như đang mong chờ cô đồng ý. Nghĩ lại từ trước đến giờ, cô luôn quen có anh kề bên, được anh yêu thương, che chở, nay lại lấy người khác thì cảm giác thật khó chịu. Bất quá kết hôn chỉ là ràng buộc về mặt pháp luật. Ít nhất lấy anh, cô không cảm thấy xa lạ, và vì một lý do gì đó mà chính cô cũng không rõ. Suy tính kỹ lưỡng, Khả Khả quyết định đánh cuộc với số phận, dù gì ngày hôm nay thứ mẹ cô muốn chính là 1 chàng rễ, quyết định này không thể hủy bỏ được. Khả Khả cắn môi, chán nản đưa ra quyết định sau cùng:
- Thôi được rồi, con lấy.
Một câu nói nhẹ nhàng như gió của Khả Khả làm Hà mẹ và Lôi Kình vui mừng đến phát điên lên. Anh nhanh chân tiến đến, gắt gao ôm chặt lấy cô, giờ phút này đây anh đang rất hạnh phúc. Chỉ trong 1 ngày hôm nay cô đã cho anh không biết bao nhiêu là hạnh phúc.
Hà mẹ vui mừng, dặn dò quản gia lo chuẩn bị đám cưới.
Khả Khả há hốc mồm, nói:
- Có cần phải gấp gáp vậy không? Con còn đây, đâu có bốc hơi mất.
- Cần, chính là rất cần, anh mong chờ ngày này phát điên lên mất.
Lôi Kình vẫn chưa buông Khả Khả ra, nghe anh nói vậy, tim Khả Khả kéo đến 1 đợt rung động dữ dội. Ra anh lại muốn kết hôn đến vậy. Nhưng thứ làm cô hạnh phúc chính là người mà anh muốn cưới là cô, không phải ai khác chính là Hà Khả Khả.
Cô cười ngọt ngào với anh, nụ cười ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Hà mẹ cùng Lôi Kình huy động hết lực lượng nhân sự, ra sức thiết kế tổ chức đám cưới trong thời gian ngắn nhất và phải là lễ cưới huy hoàng nhất.
Thời gian gần đây Lôi Kình bận kinh khủng, anh phải giải quyết công việc tồn đọng của công ty, chuẩn bị tốt cho lễ cưới và tuần trăng mật sắp tới.
Hà mẹ cùng Hà ba cũng bận rộn không kém, mọi thứ từ bàn tiệc, cách bài trí đám cưới, danh sách khách mời… Đều do hai ông bà lo liệu.
Mấy ngày trước công ty của Hà Khang tại vừa mới chính thức đi vào hoạt động, anh bây giờ bận chỉnh đốn đội ngũ công ty, không có thời gian sang giúp đỡ.
Người rãnh rỗi, nhàn hạ nhất chính là cô dâu, bạn Khả Khả của chúng ta, mọi việc từ trên xuống dưới đều có ba mẹ và Lôi Kình lo liệu. Hà mẹ bảo: cô chỉ việc ngồi chờ lên xe hoa thôi, mọi việc sẽ có người khác thay cô lo lắng. Mà người khác là ai? Chính là 3 người vừa nêu tên trên kia.
Khả Khả nhàn hạ quá đâm ra buồn chán, ngày ngày đều điện hối thúc Đặng Tiểu Tinh nhanh sang đây hội họp cùng cô. Mà con nhỏ bạn kia lại cứ hứa hẹn lần lượt mãi vẫn chưa thấy có động tĩnh rằng sẽ sang đây. Đặng Tiểu Tinh bảo cô đang bị sếp áp bức, từ thể xác đến tinh thần , hứa chắc chắn sẽ có mặt trong ngày đám cưới, còn việc có thể qua sớm hơn không còn phải lột dép ra xin keo xem sếp cô ngày nào nhân tính trỗi dậy mà tha cho cô đi sớm.
Đã mấy ngày không gặp Lôi Kình, Khả Khả cũng cảm thấy nhơ nhớ. Chi bằng ngồi đây rãnh rỗi, giờ cô đi tìm anh xem có vẽ còn vui hơn.
Nói là làm Khả Khả nhanh chóng đi khắp nơi tìm anh. Nghe quản gia nói anh đang ở trong phòng, Khả Khả liền đi đến đó.
Cửa phòng anh không khóa, cô vặn chốt cửa, nhè nhẹ tiến vào bên trong thì thấy anh đang gục trên bàn làm việc. Thấy anh ngũ say, Khả Khả rón rén đi đến bên cạnh, cố ý không muốn đánh thức anh. Bộ dáng của anh khi ngủ thật đẹp, mày rậm, mi dài, mũi cao, bạc môi mỏng khiêu gợi. bất giác cô đưa tay sờ lên môi mình. Đã mấy ngày nay không gặp anh, không được anh ôm vào lòng, cùng với những chiếc hôn nồng nàn. Mặt cô thoáng đỏ bừng. “Thiên a! cô đang nghĩ cái gì đây? ” Khả Khả thầm than.
Lại nhìn anh, đột nhiên Khả Khả tiến lại gần, mặt cô và mặt anh ngày càng gần, cô đặt môi của mình lên môi anh, thân thể cô thoáng run rẫy, môi anh rất lạnh.
Đột nhiên 1 cánh tay ôm chằm lấy eo cô, kéo cô ngồi trên đùi anh. Anh đã tỉnh từ lúc cô bước vào phòng. Bàn tay anh mơn trớn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, anh cười sủng nịnh nói:
- Bắt gặp quả tang em dám hôn trộm anh.
- Không có, em… Em… Khả Khả ngượng chín cả người, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Ngay lúc làm chuyện xấu lại bị anh bắt gặp.
Đôi môi lành lạnh lúc nãy bất chợt bao phủ môi cô, anh hôn cô cuồng dã, đã lâu không có cảm giác thân thiết như vậy, Khả Khả quên cả kháng cự, nhanh chóng đáp trả anh, đón nhận đôi môi ngọt ngào của anh. Hai người dây dưa hồi lâu, Khả Khả cảm giác như thân thể bị bế bổng lên, Lôi Kình bế cô, hướng về phía giường lớn, Khả Khả lo lắng nắm chặt vạt áo anh. Lôi Kình nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này liền nỡ nụ cười hạnh phúc.
Anh đặt cô xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, Khả Khả bối rối không biết làm gì, đây không phải lần đầu 2 người đến với nhau nhưng sao cô vẫn hồi hộp không thôi.
Chưa kịp nghĩ xong, 1 thân thể to lớn đè lên người cô, anh cuồng dã hôn cô, Khả Khả thở dốc, lấy tay đẫy anh ra, nói:
- Anh, ở đây có ba mẹ của em.
- Họ ở bên ngoài, không biết đâu. Anh vẫn tiếp tục hôn cô
- Nhưng… Khả Khả cố bấu víu chút lý trí còn sót lại, nhưng lời còn chưa nói đã bị anh nuốt mất.
- Anh đã nhịn mấy ngày nay rồi… Cho anh. Giọng nói của anh khàn đặc vì kìm nén, ánh mắt đầy dục vọng nhìn cô như van xin, thân thể nóng rực của anh áp sát thân thể non mềm của cô, anh rất biết cách khơi lên ham muốn của cô.
Khả Khả hoàn toàn chìm đắm trong anh, cô phó mặc mọi thứ, muốn cùng anh đi đến bất cứ nơi đâu dù là thiên đường hay địa ngục.
***************************
Cuối cùng thì cũng đến ngày thành hôn. Từ sáng sớm Khả Khả đã bị 1 đoàn người xông vào phòng, lôi lôi kéo kéo, giúp cô trang điểm, làm tóc… Khả Khả mệt thở không ra hơi.
Cuối cùng mọi thứ cũng hoàn tất, cô ngạc nhiên ngắm mình trong gương. “Thiên a! người trong gương đâu phải là ta, là thiên sứ giáng trần.” Khả Khả cảm thán
Đặng Tiểu Tinh, Lâm Trình Tử cùng Lôi Quyên khi thấy Khả Khả cũng sock đến đứng hình, không ngờ Khả Khả lại đẹp đến vậy.
Đặng Tiểu Tinh hoàn hồn trước, nói:
- Chuyên viên trang điểm thật là chuyên nghiệp, sau này tớ mà kết hôn nhất định sẽ mời họ.
Nghe thế 2 người kia cũng đồng loạt gật đầu.
- Này, này, Đặng Tiểu Tinh, ý cậu là tớ nhờ các chuyên viên trang điểm tài tình mới được như thế á, này trời sinh tớ vốn đẹp sẵn rồi nha, chỉ là cho họ chút đất diễn thôi. Khả Khả đùa.
3 người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Khả Khả, 4 người cùng bật cười.
………………..
Khả Khả khoác tay Hà ba tiến vào lễ đường. Lôi Kình đã đứng từ phía xa xa đợi cô. Khả Khả đi từng bước, từng bước thật chậm đến gần anh. Giờ phút này đây cô không hề hối hận vì đã quyết định kết hôn với anh.
Sau khi cả hai cùng tuyên thệ, lúc Lôi Kình chuẩn bị đeo nhẫn cho cô, đột nhiên anh quỳ xuống, rút trong túi ra 1 cái hộp, hướng chiếc nhẫn trong hộp về phía cô mà hỏi:
- Em có đồng ý lấy anh làm chồng không? Anh nguyện sẽ chăm sóc, yêu thương và che chở cho em hết kiếp này.
Khả Khả hơi sửng người trước hành động này của anh, chú rễ cầu hôn cô dâu trong ngày kết hôn? Chuyện này chưa từng có, nhưng anh vẫn muốn cầu hôn cô, anh muốn nghe cô nói rằng: cô đồng ý. Khả Khả nhìn anh, ánh mắt anh lúc nào cũng ôn nhu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và trân trọng. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện, thứ cảm xúc mà bấy lâu nay cô vẫn không lý giải được luôn len lỏi vào tim cô, thứ cảm xúc đó có tên là: Tình yêu. Cô yêu anh, yêu những cử chỉ, hành động ôn nhu của anh, yêu thân thể ấm áp của anh, ánh mắt yêu thương mà anh dành cho cô, cô yêu mọi thứ từ anh. Cô đã để anh vô tình bước vào cuộc sống của mình rồi yêu anh từ lúc nào cũng không biết.
Anh lại nói:
- Anh đã nói với em chưa? Rằng, anh yêu em.
Khả Khả lại lần nữa sững người, anh nói anh yêu cô?
Lôi Kình đột nhiên đứng lên, vươn tay lau đi thứ gì đó trên mặt cô, anh nhìn cô yêu thương nói:
- Cô ngốc này, sao lại khóc?
Khóc? Khả Khả nghi ngờ đưa tay sờ lên khuôn mặt ẩm ướt của mình, cô khóc, thật sự đã khóc vì quá hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy anh nước mắt ràn rụa, nói:
- Em đồng ý, vạn lần đồng ý.
Anh ôm chặt lấy cô, lồng vào tay cô 2 chiếc nhẫn, chứng minh từ nay cô thuộc về anh, vĩnh viễn thuộc về anh.
Người chủ trì hôn lễ tuyên bố:
- Lễ thành, chú rễ có thể hôn cô dâu.
Anh cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn nồng ấm chứa đựng biết bao yêu thương.
Anh và cô từ nay sẽ thật hạnh phúc.
………………………………..
Mọi người đang chìm đắm trong không khí lãng mạn của đôi vợ chồng trẽ, đột nhiên bên ngoài có 1 chàng trai xông vào, anh tuấn tú khác thường, nếu nói Lôi Kình đẹp kiểu ôn nhu, tà mị thì chàng trai kia đẹp theo kiểu, cương trực, khí thế ương ngạnh bức người, chính xác là mãnh nam.
Khả Khả trợn mắt thấy mãnh nam đang ngày 1 tiến gần về phía cô, Lôi Kình đề phòng, đứng chắn trước mặt cô. Mãnh nam đột nhiên rẽ phải, đi mãi rồi dừng lại trước người nào đó, Khả Khả tò mò, ló cái đầu nho nhỏ ra xem xét tình hình.
Người mà mãnh nam đang dừng lại chính là Đặng Tiểu Tinh. Khả Khả thấy nhỏ bạn đang run như cầy nhìn mãnh nam, 2 người họ hình như quen biết nhau.
- Đặng- Tiểu- Tinh, em cư nhiên lại trốn anh. Mãnh nam gầm lên.
- Em…Em…Em… Không có trốn… Chỉ là đi dự đám cưới bạn thôi. Đặng Tiểu Tinh run run cười lấy lòng mãnh nam.
- Vậy sao? Nói xong mãnh nam nhìn sang Khả Khả và Lôi Kình. Gật đầu 1 cái xem như chào hỏi, lại nói:
- Xem bộ đám cưới cũng đã hoàn thành, vậy thì em nhanh theo anh về nhà. Nói xong mãnh nam nắm lấy tay Tiểu Tinh, kéo cô đi khỏi lễ đường.
Khả Khả ngẫn người nhìn bộ dáng thảm hại của Đặng Tiểu Tinh, khẽ cười, người đàn ông kia có phải chính là “chủ nợ” kiêm chồng sắp cưới của Đặng Tiểu Tinh hay không?
Nhưng nhìn mặt mãnh nam trông có vẽ quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Khả Khả cố lục lọi suy nghĩ, cố nhớ xem cô đã gặp anh ta ở đâu.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Khả Khả vô tình tốt ra thành lời:
- A.
- Việc gì thế? Lôi Kình lo lắng hỏi.
- Không, không có gì. Khả Khả xua xua tay, miệng cười thật rạng rỡ, trong lòng thầm nghĩ: “ Hóa ra anh ta đã trở về”.
Ai nha xem ra mùa xuân đã đến với Đặng Tiểu Tinh rồi. Khả Khả cảm thán.
Khắp nơi tràn ngập sắc màu hạnh phúc
==Hết==
Danh Sách Chương: