• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------.

truyện đam mỹ
13.

Đau, nhịn một chút sẽ qua.

Cả đêm Lý Huân Nhiên không được nằm gối, bây giờ cổ đau nhức.

Cậu lắc đầu qua lại, nhìn thấy bên trái treo mấy cái túi truyền dịch to, trên đầu tủ cạnh giường còn có mấy cái nữa.

Môi cậu bị bong tróc, khô ráp dính vào nhau.

"Khát." Cậu nhẹ giọng oán giận.

Lăng Viễn dịu dàng nói: "Vẫn chưa thể uống nước được...!Cố chịu một chút."
Lý Huân Nhiên yếu ớt nói: "Miệng đều là mùi máu..."
Lăng Viễn xoay người đi ra ngoài, một lát sau chạy về, trên tay cầm bình giữ nhiệt và chậu rửa mặt.

"Súc miệng, tuyệt đối không được nuốt, nghe lời."
Lý Huân Nhiên thử nâng ngồi dậy vẫn là nằm trở về, không uống nước được cũng không nôn ra được.

Lăng Viễn vỗ trán, xoay nửa tấm ván giường lên.

Lý Huân Nhiên miễn cưỡng uống nước, súc miệng, phồng má.

Uống nước thì dễ nhưng nôn ra thì khó hơn một chút.

Lăng Viễn điều chỉnh chậu, không tìm được vị trí thích hợp.

Lý Huân Nhiên nằm trên giường không thể ngồi dậy, mở to mắt nhìn Lăng Viễn: Làm sao phun đây? Coi bộ sẽ phun lên giường.

Lăng Viễn tình thế cấp bách, cởi áo blouse ra, trải lên trên ngực Lý Huân Nhiên: "Nhổ lên quần áo của anh, ngoan, tuyệt đối đừng nuốt vào."
Lý Huân Nhiên phồng miệng, nhìn chiếc áo blouse trắng tinh sạch sẽ của Lăng Viễn, thật sự không nỡ phun lên.

Lăng Viễn trong mắt tràn đầy nôn nóng: "Mau phun ra, phun ra toàn bộ! Quần áo còn có thể giặt!"

Lý Huân Nhiên đau lòng phun lên áo blouse trắng của Lăng Viễn.

Lăng Viễn thở phào nhẹ nhõm, cuộn áo blouse đặt xuống giường, tự giễu nói: "Anh ngốc quá, em chờ chút, anh đi mua ít đồ."
Sau đó Viện trưởng Lăng chạy ra ngoài như một cơn gió.

Các nhân viên y tế trong bệnh viện trực thuộc tròn mắt nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy Viện trưởng Lăng...!chạy như điên.

Viện trưởng Lăng luôn rất bận rộn, đi đường mang theo gió, nhưng hình tượng tuyệt đối hiên ngang vững vàng.

Mấy cô y tá nhìn từ kính chiếu thấy Viện trưởng Lăng chạy vù vù đến cửa siêu thị bệnh viện, trong chốc lát lại xách túi ni lông chạy ào trở về.

Lăng Viễn mua một cái chậu rửa mặt, khăn mặt, ống hút nhựa, giấy vệ sinh và ấm đun nước, bước vào phòng còn thở hổn hển.

Phòng đơn cao cấp có phòng vệ sinh riêng, Lăng Viễn xắn tay áo đứng trong phòng vệ sinh rửa chậu rửa mặt và khăn tắm, đi vào phòng lấy nước, tráng lại bằng nước nóng.

Anh ghét bỏ chậu rửa mặt trong phòng bệnh không sạch sẽ, yêu cầu y tá mang đi.

Phòng lấy nước phải xếp hàng, một người quen cũ ở khu phòng bệnh trông thấy một người đàn ông cao gầy quen quen, khiêm tốn đang đứng lặng lẽ cầm ấm đun nước.

Luôn cảm thấy đã gặp người này ở đâu rồi, hắn quen hết mấy người nằm viện ở đây, nhìn anh giống như lần đầu đến đây, vừa nãy còn hỏi thăm phòng lấy nước ở đâu.

Trên người anh có hình ảnh quen thuộc của người nhà đến chăm bệnh - mệt mỏi vì thức đêm, râu ria xồm xoàm, tóc hơi rối, bọng mắt đen.

Người đàn ông phía sau Lăng Viễn cũng bưng bình nước, nhìn Lăng Viễn đồng cảm: "Người nhà của anh bị bệnh gì vậy?"
Lăng Viễn sửng sốt, đột nhiên cảm thấy hai từ "Người nhà" dùng rất hay, sinh ra hảo cảm với người đàn ông này, bằng lòng nói chuyện với anh ta: "Gan.

Mới vừa mổ."
Người đàn ông thở dài: "Vợ tôi cũng vậy.

Đêm qua là ngày thứ hai, sốt cả đêm, sốt đến mơ hồ luôn, bác sĩ dặn tuyệt đối không được cho uống nước, anh nói xem trái tim tôi....."
Lăng Viễn hỏi: "Anh cho uống nước?"
Người đàn ông nói: "Sao mà dám.

Người đó cũng là vợ anh?"
Lăng Viễn nuốt nước bọt: "...!Ừ."
Đối phương thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lăng Viễn, mỉm cười bao dung thấu hiểu: "Mới vừa mổ hả?"
Lăng Viễn nói: "Chiều hôm qua."
Người đàn ông nói: "Người anh em à tôi nói với anh này, anh chỉ mới là bắt đầu thôi.


Mổ vốn dĩ rất là đau, còn chỉ có thể nằm im không thể cử động, không thể uống nước cũng không thể ăn này nọ.

Sau hai ngày, bác sĩ nói còn phải xuống giường tập đi, lại càng khổ hơn nữa.

Vợ tôi lấy tôi ra xả giận.

Nhưng biết làm sao giờ? Xả thì xả thôi, còn hơn là nhịn.

Chờ khi vợ anh không chịu nổi nữa mắng chửi, anh tuyệt đối đừng cãi lại, cố chịu đi."
Lăng Viễn gật đầu.

Đợi Lăng Viễn lấy nước rời đi rồi, một người trong hàng đột nhiên nói: "Tôi nhớ ra rồi, tôi thấy anh ta trông giống Viện trưởng Lăng?"
"Tôi cũng đã nhìn thấy Viện trưởng Lăng, đẹp trai y chang diễn viên trên TV.

Người này chắc chỉ trông giống thôi nhỉ?"
"Viện trưởng chăm nom người bệnh luôn à?"
Tâm trạng của Lăng Viễn có chút vui vẻ, anh cầm ấm nước bước nhanh trở lại khu phòng cao cấp, Lý Huân Nhiên dường như lại chợp mắt.

Cậu vô thức chà xát hai chân.

Lăng Viễn đặt đồ xuống, quan sát tình hình truyền dịch, túi dẫn lưu, sau đó nhẹ giọng: "Huân Nhiên? Có phải muốn đi ngoài không?"
Lý Huân Nhiên nhắm mắt, mím môi.

Vừa rồi cô y tá nhỏ vào lấy máu cho cậu nhưng cậu ngại không mở miệng hỏi cô ấy phải làm sao.

Lăng Viễn nói:"Tiểu tiện hay đại tiện?"
Lý Huân Nhiên vẫn nhắm mắt: "Tiểu...!tiểu tiện."
Lăng Viễn lấy bồn tiểu dưới đáy giường ra, nhẹ nhàng cởi quần của Lý Huân Nhiên.

Lý Huân Nhiên vươn tay nắm lấy thắt lưng quần, Lăng Viễn cuối đầu cười: "Em muốn cô gái nhỏ giúp em sao?"
Lý Huân Nhiên buông ra, sau đó cảm thấy chân lạnh lạnh.

Xong đời.

Phơi bày hết tất cả rồi.


Lý Huân Nhiên cam chịu, lấy tay phải che mặt.

Lăng Viễn đặt bồn tiểu xuống, đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Huân Nhiên, trên trán còn nổi gân xanh.

- ------Là do PCA.

Phương pháp này còn có tác dụng phụ, gây khó khăn khi đi tiểu.

Sống qua hơn hai mươi nồi bánh chưng, lần đầu tiên Lý Huân Nhiên thấy khó khăn như vậy, bị người ta đâm một dao cũng không tuyệt vọng đến mức này.

Cậu không những bị người ta thấy hết, ừ thì cũng không mất miếng thịt nào, chỉ bị thấy thôi mà, quan trọng là cậu không thể đi tiểu...!
Lăng Viễn đột nhiên huýt sáo.

Tiếng huýt sáo chậm rãi, du dương, chuyên dùng cho trẻ nhỏ.

Lý Huân Nhiên thậm chí còn đỏ bừng cả bụng.

Lý Huân Nhiên giải quyết xong, Lăng Viễn thu dọn sạch sẽ, rửa tay, kê gối cho Lý Huân Nhiên, giống như thương lượng: "Huân Nhiên, tắt máy PCA có được không?"
Lý Huân Nhiên ôm mặt không chịu buông ra.

Lăng Viễn nói: "Cơn đau này, sớm muộn gì cũng đau.

Chúng ta thử tắt máy PCA đi?"
Lý Huân Nhiên che mặt gật đầu.

Lăng Viễn với tay tắt máy PCA.

Lý Huân Nhiên nhìn Lăng Viễn từ khe ngón tay của mình.

Mặt Lăng Viễn phờ phạc, miệng bong tróc.

Cậu buông tay ra:"Anh...!sao lại khô miệng như vậy?"
Lăng Viễn nói: "Chúng ta cùng nhau không uống nước."
Lý Huân Nhiên muốn cười mà không dám cười: "Anh dẹp đi, em truyền dịch ở đây, không thiếu nước.

Hôm nay anh không làm việc à? Đừng có nháo."
Lăng Viễn không nói lời nào.

Lý Huân Nhiên nhìn ngón tay của mình: "Mặt nhiều dầu quá."
Lăng Viễn đứng dậy vào buồng vệ sinh, lấy khăn lau tay nhúng nước ấm, lau mặt cho Huân Nhiên.

Lý Huân Nhiên thừa dịp máy PCA còn hiệu quả, nghĩ muốn xoay người.


Lăng Viễn mang theo hai túi dẫn lưu, nhìn thấy Lý Huân Nhiên vịnh lan can hai bên giường trở mình.

Lý Huân Nhiên hiện tại vẫn rất lạc quan, chờ khi máy PCA hết tác dụng sẽ bắt đầu khó khăn đây.

Hơn nữa tối nay, Lý Huân Nhiên sẽ phát sốt.

Lăng Viễn thở dài.

"Ba em đâu? Mẹ em không có tới sao?"
"Cục trưởng Lý hôm qua ở đây với em cả đêm, hôm nay anh thuyết phục chú ấy đi về.

Cô Lý về quê rồi, Cục trưởng Lý không nói cho cô Lý biết em vào bệnh viện."
"Ừm."
Lăng Viễn thấy Lý Huân Nhiên ra rất nhiều mồ hôi nên giúp cậu lau người, thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ.

Lý Huân Nhiên cảm thấy thoải mái, nằm ở trên giường cười hỏi: "Hôm nay anh không có việc để làm à?"
Lăng Viễn hơi do dự: "Anh lo lắng cho em."
Lý Huân Nhiên nói: "Không phải có chuông báo sao.

Nếu có việc em sẽ gọi y tá, anh đi rửa mặt, nghỉ ngơi một chút đi."
Lăng Viễn hôm nay có một cuộc họp.

Anh đi xung quanh, dọn dẹp lại một chút, sau đó kéo dây chuông nhét vào tay Lý Huân Nhiên: "Máy PCA sẽ làm vết thương lâu lành nhưng nếu em không chịu được thì bật nó lên."
Lý Huân Nhiên gật đầu.

Vào buổi tối quả nhiên Lý Huân Nhiên thực sự phát sốt.

Lăng Viễn lấy nước đá từ trạm y tá đặt dưới nách Lý Huân Nhiên.

Ý thức Lý Huân Nhiên bị cơn đau và cơn sốt giằng xéo, lúc tỉnh táo lúc mơ màng.

Cậu ôm viên đá lạnh cực lớn mà không có cảm giác gì, khiến Cục trưởng Lý sợ hãi.

Lăng Viễn nhìn Lý Huân Nhiên, an ủi Cục trưởng Lý: "Không sao đâu, xét nghiệm máu không có vấn đề, không có nhiễm trùng, đây là hiện tượng bình thường, hạ sốt rồi sẽ ổn thôi..."
Cục trưởng Lý lại ngủ quên trên ghế sô pha.

Viện trưởng Lăng lại ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đẩu nhỏ cả đêm.

Mấy ngày qua Viện trưởng Lăng đi ra đi vào chăm sóc Lý Huân Nhiên, cả bệnh viện đều nhìn thấy.

Lý Duệ và Vi Thiên Thư không bình luận gì, có người chế nhạo: Đó là đương nhiên, biết ai nằm bên trong không? Công tử duy nhất của Cục trưởng Lý.

Lăng đại Viện trưởng của chúng ta sao có thể không đi nịnh nọt cho được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK