• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc bốn người họ từ phòng kho đi ra thì thấy Lập Thành và thầy thể dục đang nói chuyện với nhau.

Thầy thể dục đi gọi điện thoại, Lập Thành thấy họ đi ra thì bước tới, nhìn quanh một lượt rồi nói: "Hai người không sao thì tốt rồi.

Lúc nãy thầy thể dục có nói ở chỗ này có camera quay lại chắc là sẽ quay được ai là người đã đóng cửa."
Bách Khanh nghe vậy thì vui mừng: "Thế thì tốt quá rồi, biết được ai đã làm như thế mình sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu."
Cố Thường Hi đứng đó trầm ngâm suy nghĩ rốt cuộc ai lại muốn hại cô và Mộng Phạn?
Tần Minh đi tới góc cửa cúi người lấy cặp của cậu đeo lên vai, chiếc cặp còn lại của cô thì cậu xách trên tay đi tới nói: "Đi đến văn phòng xem lại camera thôi."
Thầy thể dục cũng vừa lúc gọi xong đi tới chỗ bọn họ nói: "Đi thôi, thầy dẫn các em đi."
Ở trong văn phòng khi xem camera, bọn họ nhìn thấy Đinh Uyển và đám bạn của cô ta đi lại gần phòng kho đứng đó một lúc sau đó Đinh Uyển bước tới đóng sầm cửa rồi khóa lại.
Làm xong mọi thứ, Đinh Uyển quay sang nhìn đám bạn đi cùng với cô ta: "Đi thôi, coi như dạy cho hai đứa nó một bài học.

Dám cản trở việc của tôi thì phải trả giá."
Bách Khanh coi xong thì tức giận, mắng: "Lão tử đây đi tìm cô ta tính sổ."
Lập Thành nghe vậy thì ngăn cản cậu ta lại: "Cậu tốt nhất nên bình tĩnh lại đi, đừng nóng giận sẽ làm mọi chuyện rối hơn."
Mộng Phạn xem xong video thì cực kỳ tức giận: "Mình biết ngay cô ta chẳng tốt lành gì mà nên ngay từ đầu mình chẳng có thiện cảm gì với cô ta."
Cố Thường Hi xem xong camera không ngờ người nhốt bọn cô lại chính là Đinh Uyển, làm cho cô cảm thấy con người cô ta rất đáng sợ.

Cô không tự chủ lùi lại một bước, Tần Minh đưa tay đỡ lấy cô.
Tần Minh từ lúc xem xong đoạn camera đó chẳng nói câu nào, chỉ trầm mặc đứng đó.

Nhưng cô biết cậu càng như thế thì chứng tỏ cậu rất tức giận.
Thầy thể dục quay sang nhìn bọn họ: "Cũng trễ rồi các em mau về đi, mấy bạn con trai tụi em nhớ đưa hai bạn nữ về tới nhà rồi hãy rời đi.

Hai em hôm nay cũng trải qua sự việc không tốt, về nghỉ ngơi sớm đừng nghỉ nhiều.


Thầy đã gọi cho cô chủ nhiệm các em nói rõ tình hình, cô ấy sẽ báo lại phụ huynh các em và gửi lời xin lỗi."
Lập Thành gật đầu: "Tụi em biết rồi thầy.

Thế tụi em về trước đây."
Tần Minh và Cố Thường Hi về tới nhà thấy Từ Dĩnh và Tần Dương đang ngồi ở phòng khách, nghe tiếng động Từ Dĩnh vội đứng dậy đi ra: "Hi Hi con không sao chứ?"
Cố Thường Hi nhìn bà lo lắng như thế thì biết chắc cô Lâm cũng đã gọi tới nói rồi, cô lắc đầu an ủi bà: "Con không sao đâu, dì Từ đừng lo lắng quá."
"Chuyện này là lỗi ở con, con không chăm sóc tốt cho cậu ấy." Tần Minh đứng bên cạnh nhìn bà nói.
Tần Dương đi ra, lắc đầu: "Không phải lỗi của con, nếu không có con thì cũng không biết Hi Hi bị nhốt ở đó tới khi nào.

Hai đứa mau về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm, đừng nghĩ ngợi nhiều."
Từ Dĩnh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: "Đúng đó, hai đứa mau về phòng tắm rửa đi rồi xuống dùng bữa.

Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa." Nói xong bà cũng đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Tần Dương thì vào phòng khách mở TV lên xem còn hai người họ thì lên lầu về phòng.
Buổi tối trong phòng, Cố Thường Hi ngồi trên giường ôm lấy cái gối đưa mắt nhìn ra ngoài ban công nhớ lại chiều nay ở trong phòng kho cô vậy mà lại ôm Tần Minh.

Gương mặt cô đỏ ửng cả lên, cô đưa tay lên quạt quạt hai bên má.

Nhưng cô không ngờ tới Đinh Uyển vì yêu mà có thể làm nhiều thứ không ngờ tới như thế.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy bước ra mở cửa thì thấy Tần Minh đang đứng ở ngoài tay cầm ly sữa.

Cô thấy vậy thì khá ngạc nhiên, hỏi: "Cậu tìm mình có việc gì sao?"
Cậu đưa ly sữa lên trước mặt: "Mẹ tôi bảo tôi đem ly sữa lên cho cậu."
Cô đứng sang một bên: "Thế cậu vào trong đi."
Tần Minh bước vào, cô đóng cửa rồi theo sau.

Cậu đặt ly sữa lên bàn nhìn quanh căn phòng một lượt rồi kéo ghế ngồi xuống, cô thấy vậy thì ngồi trên giường.


Dáng ngồi hiện tại của cô rất giống các học sinh tiểu học ngồi trước giáo viên, nghiêm túc không nhúc nhích.
Bầu không khí im lặng cả hai không ai nói với nhau câu gì, cậu thì ngồi cầm cuốn sách trên bàn của cô lên đọc.

Còn cô thì thi thoảng len lén đưa mắt nhìn cậu, cũng không biết nói gì.
Tần Minh vừa đọc sách vừa nói: "Chuyện lúc chiều cậu đừng nghĩ tới, uống xong ly sữa rồi nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới."
Cô gật đầu nhìn cậu: "Mình biết rồi cũng cảm ơn cậu lúc chiều đi tìm thầy thể dục lấy chìa khóa cứu tụi mình."
"Không có gì, chuyện nên làm thôi.

Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi về phòng trước đây." Cậu gập cuốn sách lại để lên bàn, đứng dậy bước ra ngoài.
Cố Thường Hi nhìn bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa thì thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn ly sữa ở trên bàn bước tới cầm lấy cong khóe môi mỉm cười.
Tần Minh về phòng đi tới bàn học ngồi xuống cầm quyển sách trong tay lên, tuy mắt cậu nhìn vào cuốn sách đang cầm nhưng tâm trí cậu lại chẳng hề để đây.
Cậu khép cuốn sách lại đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ để cho những cơn gió thổi tới làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn.

Một lúc sau cậu lấy điện thoại ra nhấn một dãy số gọi cho một người.
Sáng hôm sau ở trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm, lúc Cố Thường Hi và Tần Minh bước vào thì thấy Đinh Uyển và đám bạn cô ta đang khóc sướt mướt, thầy hiệu trưởng cũng có mặt ở đó.

Mộng Phạn, Bách Khanh và Lập Thành đã đến đó từ sớm nhìn thấy cô thì vẫy tay.
Cố Thường Hi bước qua nhìn cảnh tượng trước mắt, quay sang hỏi Mộng Phạn: "Có chuyện gì vậy?"
Mộng Phạn ghé sát vào tai cô nói: "Thầy hiệu trưởng định đuổi học bọn họ."
Cô nghe vậy thì khá bất ngờ không nghĩ tới thầy hiệu trưởng giải quyết việc này như thế.

Cô quay sang nhìn Tần Minh thì thấy cậu hai tay đút vào túi quần dửng dưng nhìn cảnh tượng trước mắt.


Cậu thấy cô đưa mắt sang nhìn mình, cậu nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cô giật mình vội vàng thu hồi tầm mắt lắc đầu: "Không có gì."
Lúc này ở ngoài có một cặp vợ chồng vội vàng đi vào nhìn thấy Đinh Uyển đang đứng đó khóc thì vội vàng bước tới, người vợ khóc lóc ôm lấy Đinh Uyển nói: "Thầy hiệu trưởng, có thể không đuổi học con tôi được không? Con bé nó còn tương lai dài ở phía trước không thể vì chuyện nhỏ này mà hủy hoại đi tương lai của nó được."
Mộng Phạn nghe vậy thì tức đến bật cười, bước lên nói: "Dì à theo dì rốt cuộc chuyện gì mới là lớn?"
Người phụ nữ nhìn Mộng Phạn không biết trả lời sao, người đàn ông đứng bên cạnh đi lên nói: "Thầy hiệu trưởng à hay là đình chỉ con bé nghỉ học vài ngày thôi.

Con bé còn tương lai dài phía trước nữa đó thầy."
"Không được." Giọng của người đàn ông từ ngoài cửa nói vào.
Mọi người ở trong văn phòng nghe thấy giọng nói phát ra từ ngoài cửa đều quay đầu lại nhìn.

Họ thấy một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng hai nút phía trên được gỡ bỏ, quần tây đen, chiếc áo khoác đen được vắt lên tay, mái tóc hơi rối trên gương mặt có sự mệt mỏi nhưng không hề che đi vẻ đẹp trai vốn có.
Cố Thường Hi nhìn thấy người đàn ông đó thì giật mình: "Anh, anh sao lại ở đây?"
Anh!? Mọi người nghe thấy cô xưng hô với người đó như vậy thì giật mình riêng thầy hiệu trưởng, Tần Minh ở bên cạnh cũng nâng mắt lên nhìn sang cô.
Cố Thường Phong nhíu mày đi lại chỗ cô, ngắm nhìn cô một lượt còn xoay cô một vòng: "Em không bị thương ở đâu chứ?"
Cô bị anh xoay đến chóng mặt phải vịn vào tay anh để đứng vững, lắc đầu nói: "Em không sao nhưng mà sao anh lại ở đây?"
"Anh có công tác ở Bắc Kinh, tối qua anh nhận được cuộc gọi của mẹ.

Mẹ nói với anh về chuyện hôm qua em gặp phải kêu anh tức tốc chạy tới Quảng Châu giải quyết chuyện này.

Thế là anh đặt chuyến bay sớm nhất để bay từ Bắc Kinh ra Quảng Châu, mệt chết anh."
Cô hiểu ra gật đầu, không ngờ anh lại đang ở trong nước.

Cố Thường Phong bước tới nhìn gia đình bọn họ đang ôm nhau khóc sướt mướt, anh hỏi: "Nếu chuyện hôm qua là con ông bà hai người bị nhốt thì đây có còn là chuyện nhỏ nữa không?"
Người phụ nữ đó nghe vậy thì cứng họng không trả lời được, anh quay sang nhìn thầy hiệu trưởng đang đứng bên cạnh: "Chuyện này cứ làm theo ngay từ đầu thầy quyết định đi, đuổi khỏi trường học.

Còn chú Đinh, tôi mong chú cho Cố gia một lời giải thích hợp lý sớm nhất.

Còn về việc hợp tác sắp tới ở công ty tôi và chú, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa đâu."
"Khoan đã Cố thiếu, chuyện này chúng ta có thể bàn bạc lại được không?" Người đàn ông đó vội vàng đi tới nắm lấy tay áo anh nhưng anh nhanh tay né sang một bên.
"Chuyện này quyết định như thế không cần nói gì thêm."
Thầy hiệu trưởng thầm thở dài lắc đầu, bọn họ đụng ai không đụng lại đụng tới Cố gia.


Ông nhìn Đinh Uyển và đám bạn cô ta rồi nói: "Các em về lớp thu dọn sách vở đi."
Cố Thường Phong đi tới nhìn năm người bọn họ cười nói: "Các em về lớp học trước đi, chiều nay anh tới mời mấy đứa đi ăn."
Bách Khanh nghe vậy thì gật đầu đáp ứng: "Được đó anh."
Lập Thành bước tới khoác vai Tần Minh, cười nói: "Không ngờ Hi Hi lại có gia thế lớn đến như vậy.

Thế chuyện đó còn cần bọn mình ra tay làm không?"
"Cần."
Mọi người rời khỏi phòng giáo viên chỉ là người thì có tâm trạng tốt còn người thì không.

Cố Thường Hi nhìn Đinh Uyển và đám bạn cô ta tuy họ đã bị đuổi học nhưng với cô, cô lại chẳng thể nào vui.
Cố Thường Phong nhìn cô như vậy thì cũng biết là cô chẳng vui vẻ gì về cách giải quyết này, bước tới xoa đầu cô: "Em đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này đã có anh giải quyết rồi.

Em và các bạn về học trước đi, anh đi tìm khách sạn gần đây để ở."
Tần Minh bước lên nhìn anh nói: "Hay là anh ở lại nhà em đi."
Anh nhìn cậu lắc đầu: "Không cần đâu.

Anh đi trước đây, các em vào học đi.

Chiều gặp lại."
Nói rồi anh cũng xoay người rời đi, Mộng Phạn bước tới khoác tay cô cười nói: "Anh cậu đẹp trai thật đó.

Anh cậu có bạn gái chưa?"
Cô nghe vậy thì nở nụ cười bất lực, Bách Khanh từ phía sau bước lên lôi Mộng Phạn đi trước: "Anh ấy có bạn gái chưa liên quan gì tới cậu, mau về lớp học thôi.

Phải chăm học mới thành tài."
Mộng Phạn bị lôi thì tức giận nói: "Cậu chạm dây hả? Mọi bữa cậu đâu có hứng thú đến việc học đâu sao nay chăm vậy?"
"Bây giờ mình thích học đó có được không?"
Hai người họ cứ cãi nhau từ phòng giáo viên đến lớp học, còn ba người bọn cô thì đi theo sau dường như đã quá quen với việc này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK