• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng ta, ghé sát tai nàng ta nói nhỏ: "Suỵt."
Nghiệp chướng sinh tâm ma, tâm ma sinh ra trăm thứ bệnh.

Ta không muốn người c.h.ế.t còn chưa được yên ổn, người sống lại hóa điên.
Hoắc thị khẩn cầu ta: "Cô nương có thể đừng g.i.ế.c hắn ngay lúc này được không? Ta muốn làm một số việc."
Ta nói: "Được."
Sáng sớm hôm sau, Hoắc thị cố nén bệnh tật vào cung, rồi không trở về nữa.

Đến giữa trưa, trong cung truyền ra tin tức, Hoắc thị muốn hòa ly.

Lúc bấy giờ, hai phụ tử nhà đó vẫn đang ở chỗ ta dùng cơm trò chuyện.
Tôn Bân tối qua đã tự tin rời đi.
Hắn rất tự tin vào thủ đoạn của mình, cho rằng Hoắc thị bao nhiêu năm qua chịu nhiều uất ức, chỉ cần hắn cho nàng một chút quan tâm là có thể khiến nàng khuất phục.
Thế nhưng nay tin tức truyền đến...
Sắc mặt hắn biến đổi thất thường.
Tôn Cảnh bĩu môi: "Hòa li thì hòa li thôi, giữ con gà mái không đẻ trứng này lại trong phủ làm gì?"

Ta ở bên cạnh nói: "Thế tử, dù sao nàng ấy cũng là mẫu thân của người."
Tôn Cảnh cười nói: "Đúng vậy, ta còn ở đây, nàng ta dựa vào cái gì mà hòa li? Vả lại Vũ Liệt Hầu phủ người đã c.h.ế.t hết rồi, di mẫu ta là hoàng hậu, sao có thể cho phép nàng ta hòa li làm bại hoại gia phong? Nàng ta đây chẳng phải phát điên thì là gì?"
Tôn Bân nghe xong lại cảm thấy có lý.
Nhưng vẫn không yên tâm.
"Ta tiến cung xem sao."
Tôn Bân tiến cung một mạch mất nửa ngày.

Tên con trai c.h.ế.t tiệt kia của hắn, Tôn Cảnh, lại ở trong phòng ta đi tới đi lui, đập phá đồ đạc mắng chửi hạ nhân.
Ta đang xem sách, bực bội vô cùng.
Vì vậy ta liền quát nó: "Đừng làm ồn nữa, mẫu thân ngươi không cần ngươi rồi."
Một tiếng này vang lên, cả phòng đều im bặt.

Tôn Cảnh không thể tin được quay đầu nhìn ta: "Ngươi nói cái gì?"
Ta cười lạnh nói: "Ta nói mẫu thân ngươi không cần ngươi rồi."
Tôn Cảnh nổi giận, xông lại muốn đánh ta.


Ta hơi hơi thi triển pháp thuật, hắn chưa tới gần đã vấp ngã.
Tiểu Thúy kinh hô một tiếng: "Thế tử!"
Nàng tốt bụng muốn đỡ, Tôn Cảnh lại một phen đẩy nàng ra: "Cút!"
Nói xong hắn giãy giụa bò dậy, chỉ vào ta nói: "Ngươi muốn c.h.ế.t sao?"
Ta lật một trang sách: "Đừng vội, đứa trẻ không có mẫu thân cần, sẽ bị yêu quái ăn thịt đó."
Tôn Cảnh lập tức cầm lấy tên muốn b.ắ.n c.h.ế.t ta.

Nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng: "Hầu gia đã về!"
Tôn Bân đã về, nhưng là bị người ta khiêng về.

Nghe nói là trên đường trở về xe ngựa bị hỏng, khiến hắn ngã ra ngoài.
Phượng Nghi nữ quan mang theo mấy chục thị vệ, trực tiếp phân phó dọn đồ.
Tôn Cảnh xông tới: "Các ngươi làm gì? Mẫu thân ta đâu?!"
Phượng Nghi nữ quan lạnh lùng nói: "Tiểu thế tử, hoàng thượng đã hạ chỉ để huyện chúa và Bình Viễn hầu hòa li.

Bản quan lần này đến, là kiểm kê của hồi môn của huyện chúa."
Tôn Cảnh không thể tin được: "Nàng thật sự muốn hòa li! Thế nhưng ta còn ở đây!"
Phượng Nghi nữ quan nói: "Đây là thánh chỉ của hoàng thượng!"
Tôn Cảnh đã bắt đầu hoảng loạn, nó còn muốn cãi, Tôn Bân quát mấy câu, đều quát không được.
"Người đâu, đè hắn lại!"
Tôn Cảnh sốt ruột nhảy dựng lên: "Không được! Các ngươi dựa vào cái gì mà đè ta? Ta chính là cháu ruột của hoàng hậu nương nương!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK