——[1] Dùng rượu tước binh quyền: Ý nói dùng tước cao lộc hậu để tước bỏ quyền lực——
“Thượng Quan Bùi!” Ta nghiến răng, căm hận rít lên ba chữ này, nhưng không ngờ vừa mở miệng liền có một đôi bàn tay chạm vào tấm lưng trơn nhẵn của ta. Ta vừa rồi quá tập trung vào suy nghĩ của mình, nên mới không phát hiện có người tới gần. Bàn tay lạnh lẽo đối lập với làn nước ấm nóng, ta không khỏi kinh hãi. Vừa định mở miệng gọi thị vệ, đôi bàn tay kia đã bò lên trước ngực ta. Ta cúi đầu nhìn xuống, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy sáng ngời, dưới ánh dạ minh châu của thiên điện chiếu rọi tỏa ra màu xanh lá cây u ám. Ta biết chiếc nhẫn này. Chủ nhân của nó là Thượng Quan Bùi. “Hoàng thượng” ta thấp giọng kêu một tiếng, vừa định xoay người lại hành lễ, chợt giật mình phát hiện cả người trần như nhộng, trong lòng thẹn thùng, xoay người cũng không được, mà không xoay cũng không được.
Đang lúc tình thế khó xử, hai bàn tay của hắn đã từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai ta. Cằm của hắn tựa trên vai ta, những sợi râu thô ráp tua tủa đâm vào làn da ta, vừa ngứa vừa đau. Lưng của ta dán vào lồng ngực rộng lớn của hắn, qua sự ma sát da thịt, ta có thể cảm giác được, hắn cũng là toàn thân ở trần, trong lòng ta không khỏi hoảng loạn. Nếu không phải hai tay ta vịn vào mép hồ, ta nghĩ mình nhất định đã xụi lơ ngã xuống. “Hoàng thượng…”. Giọng nói của ta nhỏ tới mức ngay cả ta cũng gần như không nghe thấy, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống lỗ tai ta, men theo đường cong uốn lượn tới tận vai. Hai chân của ta rốt cuộc không chống đỡ được nữa, vô lực nằm trong lồng ngực của hắn. Ngón tay nhỏ dài mạnh mẽ của hắn từ từ men theo bờ vai ta, nhịp nhàng như đang đánh đàn, xuống đầu ngón tay đang bám chặt mép hồ. “Cổ nhân miêu tả, da thịt mỹ nhân mịn màng như ngọc, quả nhiên không sai chút nào”.
Giọng nói của hắn trầm thấp, mị hoặc như u linh giữa đêm đen. Đầu ngón tay của hắn chợt dừng lại ở hình vẽ hồ điệp màu đỏ như máu ở trên cánh tay phải ta, đó là bức họa điệp do danh gia Vương Lạc Nương dùng tô đồng sơn mùa thu nhiễm chu sa vẽ lên cho ta. Chu sa của tô đồng sơn màu sắc tươi đẹp, phong phú có thần, bền như vàng đá, thời gian lâu dài cũng không phai. Mà ngọc đái phượng điệp này dưới bút họa của Vương Lạc Nương, càng trở nên sống động, tựa như chỉ cần hơi có động tĩnh, thì sẽ vỗ cánh bay đi mất. Ngón tay của hắn vuốt nhẹ trên hình phượng điệp nhiều lần, trong miệng lẩm bẩm: “Thân tự Hà Lang toàn Phó Phấn, tâm như Hàn Thọ ái Thâu Hương”. Còn không đợi ta tiếp lời, hắn đã hôn lên đó. Đôi môi của hắn mềm mỏng ẩm ướt, tập trung tựa như đang thưởng thức một chén rượu ngon tuyệt thế. Bởi vì khoảng cách quá gần, ta còn có thể ngửi thấy mùi rượu mỏng manh trên người hắn. Ta biết là hắn say rồi, nhưng giờ khắc này ta cũng làm sao tỉnh táo như thường được?
“Hồ điệp này…” Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, ta nghiêng người nhìn lại, trên trán của hắn đã ướt đẫm mồ hôi hột, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. “A tỷ của nàng hẳn là cũng có một con?” hắn hỏi. Hắn nói không sai, thế nhân bởi vậy mà xưng tụng ta và a tỷ là “tuyệt đại song xu, phượng điệp tề phi”. “Đúng là trên người thần thiếp và a tỷ đều có hồ điệp này. Vào nghi thức trưởng thành mười sáu tuổi của a tỷ, phụ thân mời Tứ Thủy Vương Lạc Nương đến vẽ cho a tỷ. Lúc đó thần thiếp mới mười tuổi, ở bên cạnh cũng làm ầm lên muốn vẽ. Phụ thân không lay chuyển được, nên để Vương sư phụ cũng vẽ cho thần thiếp một con, giống y như đúc con vẽ trên người a tỷ. Chỉ có điều trên người a tỷ là màu son, còn thần thiếp là màu chu sa”. Nói tới a tỷ, ta cụp mi, vẻ mặt không khỏi trở nên nhu hòa. Ánh mắt chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm phượng điệp trên cánh tay, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“A tỷ của nàng vẽ phượng điệp này hẳn là để che một vết sẹo đi”. Hắn đột nhiên nói ra câu này, ta không khỏi giật mình quay đầu nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hắn vẫn dừng lại trên hồ điệp, không chú ý tới sự kinh ngạc của ta. “Bệ hạ làm sao biết trên cánh tay phải của a tỷ ta có một vết sẹo”. Chuyện này ngoại trừ người chí thân bên cạnh, những người khác tuyệt đối không thể nào biết được, nên sự ngạc nhiên của ta cũng dễ dàng lí giải. “Nàng, nàng là vì ta mới phải nhận vết sẹo này, làm sao ta có thể không biết được”. Ngữ khí của hắn có chút kích động, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn nói chuyện với ta mà dùng chữ “trẫm”.
“Ngày này sáu năm về trước, cũng là một ngày tết Trung thu đoàn viên sum vầy…” Người tuy vẫn ở bên cạnh ta, mà giọng nói lại tựa như từ xa xăm vọng lại. “Điện Hi Dương vẫn tràn đầy tiếng nói cười như thế, chủ và khách đều vui vẻ. Nhưng ta và nương ở trong cung Cảnh Thu lại đói bụng tới mức sắp ngất đi. Chúng ta bình thường cũng chỉ có một bữa cơm mỗi ngày, mà hôm đó Ngự Thiện Phòng vì chuẩn bị tiệc tối của điện Hi Dương, căn bản là không rảnh quan tâm sống chết của hai người chúng ta. Khi đó nương bệnh rất nặng, toàn bộ cung Cảnh Thu không có một bóng người. Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ra ngoài tìm chút đồ ăn tới cho nương”. Mồ hôi trên trán hắn ngưng tụ thành từng giọt nhỏ, dọc theo sống mũi cao của hắn lăn xuống dưới. Hắn cũng không phát hiện, ánh mắt miên man tựa như trở lại cái đêm sáu năm về trước ấy. Khi ấy hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi ngây ngô.
“Buổi tối hôm đó ta tình cờ gặp nàng. Nàng mặc một thân váy màu tím đậm, mỹ lệ tựa như Hằng Nga tiên tử. Ta cho rằng nàng sẽ gọi người đến bắt ta, nhưng nàng chỉ điềm tĩnh đứng bên hành lang, đôi mắt như nước hồ thu có thể nhấn chìm hết tất cả”.
A tỷ ta năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi. Vậy hẳn là lần đầu tiên nàng tiến cung, tham gia thịnh yến tết Trung Thu. Ta nghĩ nàng nhất định là đã tỉ mỉ chọn lựa trang phục, bởi vì đó cũng là lần đầu tiên nàng đi gặp vị hôn phu tương lai. A tỷ của ta, như tiên nữ mỹ lệ, điềm tĩnh hiền hòa như Bồ Tát. Chỉ dựa vào sự miêu tả của hắn, trước mắt ta liền hiện ra bóng hình xinh đẹp thoát tục siêu phàm của a tỷ. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng không ngăn nổi nỗi đau bắt đầu lan ra. Đã từng bị tổn thương, hiện tại vết thương đã khép miệng, đóng vẩy, tự cho là đã ổn, nhưng một khi chạm đến, lại rách toạc mà không thể nào ngăn cản. A tỷ! Trong lòng ta khẽ gọi. “Chỉ trong chớp mắt nàng đã không thấy tăm hơi. Khi nàng lại xuất hiện lần nữa, trong tay có thêm một cái khay, trên khay là đĩa bánh trung thu. Nàng nhét chiếc khay vào trong tay ta, sau đó yên lặng rời đi…”.
Ta cảm giác được những giọt nước lạnh lẽo từ cằm hắn uốn lượn xuống cần cổ của ta. Ta không dám quay đầu lại, ta luôn luôn không dám nhìn thẳng nước mắt nam nhân. Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng chỉ là chưa tới lúc thương tâm. Hắn hiện tại rơi lệ là vì cảnh ngộ bi thảm khi đó hay là vì a tỷ của ta, ta cũng không muốn nghĩ nữa. “Sau đó, cái khay bị Trần cô cô phát hiện, bà ta cứng rắn nói ta ăn trộm, kéo nương từ trên giường dậy, mang theo cả ta đi tới điện Chiêu Dương. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ hoàng, nàng biết không? Ta cho tới tận năm mười sáu tuổi, mới lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng của chính mình. Ông ta chỉ ngồi đó, không nói một lời, nhìn nương khóc ròng trên mặt đất, cầu khẩn đủ đường, nhìn Trần cô cô chửi rủa ta như tát nước, ông ta cũng không làm gì. Còn có hoàng huynh của ta, chỉ dùng ánh mắt căm ghét nhìn ta, không có ai chịu tin tưởng lời nói của ta, người người đều nói nhi tử của tiện nhân, làm tặc tử cũng không có gì là lạ. Trừ a tỷ của nàng, a tỷ của nàng chỉ cúi đầu. Ta biết nàng ấy không dám nói là nàng ấy cho ta bánh trung thu, nhưng ta không trách nàng ấy, không một chút nào”. Hắn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp chôn trong cổ họng, tựa như cười mà không phải cười, khiến cho ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ta tức giận, quay về phía phụ hoàng gào to lên. Hoàng hậu tiện tay cầm một chén trà ném về phía ta. Lúc đó a tỷ của nàng lập tức nhào tới đẩy ta ra, dùng thân thể che trước mặt ta. Chén trà rơi xuống nơi ta vừa đứng, một mảnh vỡ bay ra, bắn vào cánh tay a tỷ nàng. Khắp nơi đều là máu…”. Tiếng nói của hắn nghẹn ngào, hắn ôm lấy tay của ta không ngừng phát run, cho dù làn nước rất ấm áp. Mẫu thân cho rằng vết sẹo khó coi, nên để phụ thân tìm Vương Lạc Nương tới vẽ một con ngọc đái phượng điệp trên vết sẹo. Nhưng người trong nhà không ai nói cho ta biết, vết sẹo của a tỷ là từ đâu mà tới, cho tới hôm nay, ta mới biết rõ ngọn nguồn. Ta nghẹn lời, không biết nên nói gì với nam tử thấp giọng khóc phía sau ta. Một người mang tới cho hắn đau khổ vô hạn là nữ nhân Tư Đồ gia, một người dũng cảm quên mình vì hắn ngăn trở chén trà, cũng là họ Tư Đồ.
Ta chậm rãi xoay người, vòng tay nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng. Hắn ngoan ngoãn như một đứa bé, chỉ ôm lấy ta thật chặt. Ta không khỏi sinh ra sự mê hoặc trong phút chốc, nam tử cao lớn tuấn tú này, nam tử thiên hạ chí tôn này, hiện tại ở trong lòng của ta, hai cơ thể trần trụi, tựa như là, hắn không phải Hoàng thượng, ta không phải Hoàng hậu, ta không nhớ rõ hắn là họ Thượng Quan, hắn cũng không để ý ta mang họ Tư Đồ, chỉ là hai người chúng ta, một nam nhân và một nữ nhân dưới ánh trăng tĩnh lặng ôm lấy nhau. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt có đau đớn, có mờ mịt, có không cam lòng, có giãy giụa, như đứa bé lạc đường, lại như binh sĩ kiên cường. Ta không để hắn suy nghĩ nhiều, nhón chân lên chạm vào đôi môi của hắn. Đầu lưỡi của hắn có chút vị ngọt ngào, bàn tay hắn ôm cánh tay của ta càng thêm dùng sức, chân của ta quấn lấy hông hắn, ngay bên trong hơi nước lượn lờ mông lung, hai chúng ta hợp lại làm một. Đêm nay, thực đúng là ngày lành trăng tròn người đoàn viên.
Nửa đêm nằm mơ, ta giật mình tỉnh giấc, toàn thân đều đau nhức, tựa như trải qua một trận đại chiến thế kỉ. Muốn trở mình, mới phát hiện một cánh tay quấn chặt hông ta. Là hắn! Thì ra một đêm điên loan đảo phượng không phải là một hồi mộng xuân, hắn thực sự nằm bên cạnh ta, ngủ say như một đứa trẻ mới sinh, vùi đầu ở cần cổ ta, không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ có hô hấp đều đều để lại một cảm giác ẩm ướt trên cổ ta. Tối nay, có người ngủ yên, có người chưa chợp mắt. Vừa định đưa tay chạm vào đôi môi hơi cong lên của hắn, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào hỗn loạn. Tiếng bước chân, tiếng náo động ầm ĩ, tiếng cầu cứu sợ hãi, lập tức từ bốn phương tám hướng vây quanh. Ta vội hất tay hắn ra, bật dậy từ trên giường, vội vàng khoác sa y mỏng lên người, lao ra ngoài điện. Góc phía Tây Nam hậu cung ánh lửa ngút trời, bầu trời cũng bị nhuộm thành sắc đỏ như máu, mặt trăng từ lâu đã trốn đi không thấy tăm hơi. Hứa cô cô sắc mặt tái nhợt chạy tới: “Tiểu thư, không ổn rồi, điện Từ Dương đang đi lấy nước”.
Cái gì? Điện Từ Dương đi lấy nước? Biểu cô cô! Ta chạy về hướng điện Từ Dương, lại bị một bàn tay to lớn kéo lại. Quay đầu nhìn thấy chính là Thượng Quan Bùi. “Buông tay”. Dưới tình thế này, ta căn bản không để ý tới quân thần chi lễ. Giọng nói của hắn khàn khàn nhưng không mất đi sự ôn nhu, hai con ngươi trong bóng đêm mịt mùng chợt hiện lên chút ánh sáng lấp lánh: “Bên ngoài gió lớn, nàng ăn mặc phong phanh như vậy, lại đi chân đất, sẽ bị cảm lạnh”. Hắn cũng chỉ mặc áo trong đơn bạc, gió đêm mùa thu đã có chút hơi lạnh thấu xương. Hắn lấy áo khoác của chính mình từ trong tay cung nữ khoác lên người ta, ta chỉ xuất thần nhìn hắn, nhất thời không hiểu rõ. Mà động tác sau của hắn lại càng khiến cho ta bất ngờ, hắn ngồi xổm xuống, ngay trước mặt tất cả cung nhân mang đôi giày thêu của ta cẩn thận từng chút một đi vào chân ta. Hai chân của ta lạnh lẽo, bị nắm trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, khẽ run lên. Toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt, nhưng ở trong mắt ta, dường như là thiên trường địa cửu.