Dựa theo mối quan hệ không tồi với hai vị cáo già nhà Malfoy, Harry đã sớm nhận được trang phục Halloween Narcissa đặc biệt chạy tới Pháp quốc mua về, là một bộ quần áo gấu mèo rất đáng yêu. Cũng vì vậy mà Draco nhận được một nhiệm vụ gian khổ——chụp hình Harry giả trang thành gấu mèo, ít nhất phải chụp trên 180 tấm, sau đó gửi về cho Narcissa.
Trước tiệc tối, Harry mặc bộ quần áo kia vừa ra khỏi phòng ngủ đã bị Sylvanas cầm đầu nhóm học tỉ véo má. Neville uống nước thuốc hóa trang, sản phẩm trong dịp Halloween của Tiệm giỡn Zonko, biến thành một viên ô mai lớn, cả người bị bao trong viên ô mai, chỉ lộ ra gương mặt cùng tứ chi, hơn nữa lớp vỏ bên ngoài còn có thể ăn…… Harry liền cắn vài ngụm.
Hai vật nhỏ một đường từ phòng nghỉ ra tới sảnh đường, một người bị xoa xoa nắn nắn, một người bị cắn vài ngụm, tới nơi thì nước mắt đã lưng tròng.
Severus ngồi trên dãy bàn giáo sư, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vật nhỏ mặc y phục trắng đen. Giáo sư độc dược mặc trang phục quỷ hút máu liếc mắt nhìn vật nhỏ đang cọ cọ cái đầu bù xù của mình vào viên ô mai lớn bên cạnh.
“Ôi, ôi, Harry thật đáng yêu…….” Dumbledore vuốt râu: “Thật làm người ta muốn ôm một cái, động vật này hình như gọi là gấu mèo……”
Giáo sư Sprout ngồi cạnh giáo sư McGonagall, tự hào nói: “Nhóm tiểu hoan của ta đều là những đứa nhỏ đáng yêu!” Theo động tác gật gù của bà, một cây quỷ nhỏ trên đầu bà cũng lắc lắc xúc tua của mình.
Gấu mèo lông xù ngồi ở dãy bàn Hufflepuff, cầm một cái muỗng nhỏ, thỉnh thoảng quay qua cắn viên ô mai bên cạnh mấy miếng, Neville cũng vui vẻ cười ha hả cùng Harry múc lớp vỏ ngoài của mình, ăn đến quên cả trời đất.
Hai vật nhỏ vô cùng đáng yêu làm nhóm tiểu hoan vừa yêu vừa sợ đã hấp dẫn đại ma đầu Sylvanas tới.
“Các cục cưng của ta~học tỉ cho các cưng cái này ăn rất ngon nga~” Sylvanas bắt chước nụ cười thánh khiết của đứa bạn thân, lấy trong túi ra vài viên chocolate tản mát ra mùi hương nồng nàn phân cho bọn nhỏ: “Siêu cấp ngon nga~”
Neville không thích ăn chocolate, vì thế Harry bị dụ ăn thêm vài viên.
“Harry! Cậu sao vậy?” Neville đột nhiên phát hiện mặt Harry đỏ lên, đỏ tới tận cổ, ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng.
“Sao?” Động tác của Harry phải nói là siêu chậm quay đầu lại cười ngây ngô: “Mình tốt lắm…… hức!” Cậu nấc một cái thật to, mùi rượu thoang thoảng truyền tới.
Đại ma đầu Sylvanas đứng bên cạnh cười gian: “Ôi~Harry bảo bối say nhanh như vậy sao, chocolate nhân rượu của ta hiệu quả thực tốt a…….” Cô gái say mê nhìn gấu mèo bé nhỏ say tới mơ mơ màng màng, lại lấy ra vài viên chocolate nhét vào tay cậu bé: “Cưng ơi, cầm lấy chia cho bạn tốt của cưng đi!”
“Ừm.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy chocolate đi về phía Ravenclaw, bất quá bước đi cũng khá ổn, không có lắc qua lắc lại.
“Harry!” Neville lo lắng kêu một tiếng, lại bị Sylvanas kéo lại dùng muỗng múc một khối ô mai.
Học tỉ vô lương vừa ăn vừa an ủi: “Đừng lo, đừng lo, ngươi không thấy cậu bé đi đường rất vững vàng sao? Sẽ lập tức quay lại thôi.”
Sau đó hô to với nhóm tiểu hoan giả trang thành đủ loại động thực vật: “Mọi người, mau tới ăn ô môi, ô môi hiệu Neville siêu cấp ngon đây.”
Nháy mắt Neville bị nhóm tiểu hoan vây quanh bốn phía, vì thế đợi đến lúc Quirrell vừa hô to ‘Có quỷ khổng lồ!’ vừa vọt vào lễ đường sau đó té xỉu trên mặt đất, mọi người loạn thành một đoàn thì Neville đã không thấy bóng dáng con gấu mèo nhỏ ở đâu nữa.
Cậu lo lắng chạy về phía dãy bàn Slytherin túm lấy Draco: “Draco! Harry không thấy đâu!”
“Sao lại như vậy? !” Draco sợ hãi.
“Vừa nãy Harry ăn chocolate nhân rượu bị say….. sau đó cậu ta nói muốn đi chia cho mọi người, sau đó ta mới không chú ý một chút thì đã không thấy đâu nữa!” Neville gấp tới độ muốn khóc nấc.
Lúc này Dumbledore đã đứng lên, thông báo các huynh trưởng dẫn dắt học trò nhà mình trở về kí túc xá.
Draco suy nghĩ, an ủi Neville: “Đừng lo, về đội ngũ nhà mình đi, theo bọn họ về phòng nghỉ chung, ta đi tìm cha đỡ đầu, cha nhất định có biện pháp.”
Neville bán tin bán nghi nhìn về phía giáo sư độc dược đang đi về phía dãy bàn Slytherin, vội vàng chạy về phía Hufflepuff.
Draco bước nhanh tới trước mặt cha đỡ đầu, nhỏ giọng nói lại tình huống cho y biết.
“Quỷ con chết tiệt!” Sắc mặc Severus chỉ có thể dùng từ âm trầm để hình dung, quả thực là đen như đáy nồi. Y dẫn Draco về phía đội ngũ Slytherin, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh đại sảnh.
Bất quá y đương nhiên không tìm được bóng dáng tên quỷ con chết tiệt này. Nói một tiếng với Dumbledore xong, Severus nhanh chóng đi ra ngoài sảnh đường, lúc đi ngang Quirrell đang giả vờ ngất xỉu lén quăng cho hắn một câu chú hôn mê.
Ra tới cửa đại sảnh, y bắt đầu hỏi các bức họa hai bên về Harry, sau đó căn cứ theo lời nhóm bức họa y đi về hướng hầm.
Severus ôm một bụng lửa giận, vốn định nhân cơ hội này hạ độc thủ với Quirrell, ai ngờ vật nhỏ vốn làm người ta bớt lo lại biến mất trong thời khắc mấu chốt này!
Y vừa mắng mỏ trong lòng, vừa lưu ý lời nói của nhóm bức họa.
“Tin tức mới nhất! Tin tức mới nhất!” Một kị sĩ từ khung ảnh phía xa cưỡi ngựa vọt tới khung ảnh gần y nhất rống to: “Đứa nhỏ kia hiện đang ở gần văn phòng của ngươi, cách đó khoảng mười thước là một con quỷ khổng lồ!”
Severus cắn môi chạy như điên về phía văn phòng mình, nhưng hiện tại phải qua một tầng lầu nữa mới tới, không biết kịp không.
Trong đầu hiện lên bộ dáng vật nhỏ bị thương lại cắn răng cố nén nước mắt, Severus chưa bao giờ có cảm giác lo lắng như vậy.
Y vọt tới lối vào tầng hầm thứ hai, liếc mắt đã thấy Harry đứng ngay góc hành lang, bức họa nhắc nhở y con quỷ khổng lồ chỉ cách đó không tới mười thước anh, hơn nữa trong tay con quỷ khổng lồ là một khúc gỗ lớn, trong nháy mắt đã sắp nện xuống đầu Harry!
Severus rút đũa phép, nhanh chóng quăng vài câu chú hôn mê về phía con quỷ khổng lồ, cho dù con quỷ khổng lồ có năng lực kháng cự cao cỡ nào, dưới cơn tức giận của y cũng không chống cự nổi, ngã ầm xuống đất.
Severus nhìn thấy Harry vẫn còn mờ mịt đứng đó, bộ dáng hồn nhiên không hề biết chuyện gì đang xảy ra, y nén không được lửa giận lao qua rống: “Cậu Potter! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình đủ mạnh để một mình đối kháng một con quỷ khổng lồ? ! Nói cho ta biết, ngươi tới đây làm cái gì?”
Harry ngẩng đầu nhìn y, ngoan ngoãn trả lời: “Em tới cấm túc…… Darth nói đã sắp 7 giờ rồi, không biết Snape giáo thụ có trong hầm không……..” Ánh mắt mông lung, gương mặt cũng đỏ ửng, vừa nhìn đã biết say không nhẹ.
“Cấm túc chết tiệt!” Severus tức giận rống lên, xoay người đi về phía văn phòng mình: “Đuổi kịp, Potter!”
Đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy một âm thanh ngã nhào vang lên ở phía sau. Nhìn lại thì vật nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất.
Severus phát cáu, quay lại ngồi chồm hổm xuống xách cậu lên.
Ai ngờ vật nhỏ lập tức nhào vào trong lòng y, khí lực mạnh tới mức làm y ngã ra sau đặt mông ngồi dưới đất.
“Ô ô ô…… đau quá, đau quá……..” Harry ôm cổ y khóc lóc.
Y thẹn quá thành giận rống to: “Potter! Buông tay!”
“Không!” Vật nhỏ nức nở rống lại: “Ta đau như vậy, ngươi còn hung dữ với ta, người xấu!”
Y nhìn kĩ, phát hiện cánh môi vật nhỏ bị cắn trúng bật máu, nước mắt đầy ắp trong đôi mắt màu lục lăn tăn rơi xuống, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Harry vẫn còn ô ô khóc, so với bộ dáng luôn cố nén trước kia hoàn toàn bất đồng. Severus không biết làm thế nào, đột nhiên y không tức giận nổi nữa.
Y làm một câu chú phục hồi cho Harry, một tia sáng trắng xuất hiện, miệng vết thương trên môi lập tức khép lại.
“A? Không đau…….” Vật nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn y, sau đó bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ hôn chụt một cái lên mặt y: “Cám ơn ngươi! Ngươi là người tốt!”
Bị cái thứ mềm mềm non nớt kia chạm phải, Severus cứng đờ.
Vật nhỏ ôm cổ y còn không ngừng lải nhải: “Bộ dáng của ngươi thiệt giống Snape giáo sư nha, bất quá ngươi tốt hơn thầy nhiều lắm, ai nha, Snape giáo sư rất hung dữ, ngươi không nên học thầy ấy nha……”
Không biết làm sao, thực sự không biết làm sao. Severus chưa từng gặp phải chuyện như vậy, vật nhỏ cứ dụi vào lòng y, bởi vì mặc bộ quần áo giả trang mà cái đầu xù lông tựa vào bên cổ y, thỉnh thoảng lại cọ cọ, lúc nói chuyện còn tản mát ra hương rượu nhè nhẹ……
Gì cơ? Mùi rượu? !
Severus đột nhiên nhớ lại lời đứa con đỡ đầu: “Harry ăn chocolate nhân rượu, say rượu không biết chạy đi đâu……..”
“Tiểu hỗn đản!” Severus nghiến răng nghiến lợi muốn kéo vật nhỏ đang vùi đầu trong lòng ngực mình ra.
Ai ngờ y vừa kéo một chút Harry lại khóc lớn: “Ô a…… ôm một cái……”
Severus vừa kéo móng vuốt lông xù đang sống chết bám lấy cổ mình, nhưng lại không dám dùng sức chỉ có thể hung hăng mắng vật nhỏ phiền toái này trong lòng, đột nhiên y nghe thấy tiếng ồn ào từ phía xa truyền tới——học trò Slytherin đã quay lại!
Lúc này y mới ý thức được mình đang bị một vật nhỏ ăn chocolate nhân rượu say bí tỉ quấn lấy rối tinh rối mù! Merlin tất chân!
“Ô…… ôm một cái…….” Vật nhỏ khóc lóc ôm chặt cổ y.
“Được rồi, ngươi thắng!” Severus nghiến răng nghiến lợi bế vật nhỏ lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào văn phòng.