Qua một quãng thời gian, Lục Nhạc Hàm mới biết Nghiêm Thừa không chỉ chưa từng xuất hiện trước mắt của mình, càng là chưa từng xuất hiện tại bên trong trường học, thầm giật mình, tại sao thực lực bây giờ của Tề Hưng Triết lại cường đại gấp mấy trăm mấy ngàn lần so với bên trong nội dung vở kịch, chính mình vẫn là thanh thản ổn định đi theo nội dung vở kịch để tích lũy đủ lũy thừa sau đó nhanh chóng rời khỏi thế giới này thôi.
Cuối học kỳ lớp 11, Lục Nhạc Hàm đăng kí thêm tự học buổi tối, mỗi ngày ở trường học ngốc đến chín giờ mới có thể trở về nhà, bất quá cảm giác lần trước nói chuyện tựa hồ đã giúp Tề Hưng Triết giải quyết nghi hoặc của hắn.
Dáng vẻ của Tề Hưng Triết gần đây thật giống như rất cao hứng, thỉnh thoảng còn có thể đặc biệt từ công ty vòng qua trường học tiện thể đón Lục Nhạc Hàm tan học.
Tối hôm đó, công ty của Tề Hưng Triết có một hội nghị nên về muộn một chút.
Lục Nhạc Hàm áng chừng chút tiền tiêu vặt đi về phía tiệm ăn khuya, nhìn một chuỗi đồ nướng, lúc đang chuẩn bị nói chuyện cùng ông chủ, thì có người kéo tay của cậu.
- Nghiêm Thừa?
Trong thanh âm của Lục Nhạc Hàm mang theo kinh ngạc, đã gần một tháng không có nhìn thấy y.
Sắc mặt Nghiêm Thừa có chút không tốt, tựa hồ gầy hơn một chút so với lúc trước, tinh thần cũng có gì đó không đúng.
- Tri Phi, ngươi giúp ta một chút, giúp ta một chút.
Nghiêm Thừa cầm lấy cánh tay Lục Nhạc Hàm không buông, giọng nói cực lớn đưa tới không ít người vây xem.
Hai má Lục Nhạc Hàm có chút nóng lên, nhìn lướt qua bốn phía, vội vàng đẩy tay của hắn ra, nói:
- Ngươi buông tay ta ra trước, chúng ta đi tìm nơi nào ngồi một chút được không?
Trên mặt Nghiêm Thừa có chút mệt mỏi, cầm lấy tay của Lục Nhạc Hàm càng ngày càng chặt, thần sắc có chút lo lắng, gật gật đầu.
Giờ tan học gần như tất cả cửa hàng vẫn còn mở cửa, sinh ý tấp nập, hai người liền tiến vào một tiệm có bố trí giống như chuyên môn dành cho tình nhân, tìm một chỗ không nổi bậc ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Nghiêm Thừa liền vội vội vàng vàng mở miệng nói:
- Tri Phi, ngươi kêu ca ca đừng đả kích Nghiêm gia chúng ta nữa được không? Ba mẹ ta mấy ngày nay đều sắp điên rồi.
Rốt cuộc biết biện pháp mà Tề Hưng Triết nói là cái gì, thực lực của hắn đã lớn đến có thể nghiền ép Nghiêm gia, tuy giật mình nhưng trên mặt cậu vẫn bảo trì bất động thanh sắc, nói:
- Nghiêm Thừa, không phải ta.
Nghiêm Thừa nằm lấy bàn tay đang để lên bàn của Lục Nhạc Hàm, âm thanh gấp gáp, biểu tình lo lắng, tâm tình kích động, nói:
- Tri Phi, ta biết không phải là ngươi, ngươi thiện lương như vậy làm sao sẽ nghĩ ra biện pháp hèn hạ như vậy, chỉ là nếu như anh của ngươi không thu tay lại, nhà chúng ta liền thật sự phá sản.
Nam hài mười bảy tuổi nói nói nước mắt trực tiếp liền rơi xuống, Lục Nhạc Hàm nhìn mà có chút không đành lòng, đến cùng là bởi vì mình mới biến thành dáng vẻ như vậy, nếu như trên thương trường Tề Hưng Triết lợi hại như vậy, vậy mình hoàn toàn không thể lại đi theo kịch tình đoạt gia sản, căn bản chính là một phương diện nghiền ép, bên trong nội dung vở kịch Tề Tri Phi là được sự trợ giúp của Nghiêm Thừa mới đả kích được Tề Hưng Triết, nhưng bây giờ Nghiêm gia không phải là bị Tề Hưng Triết chèn ép gắt gao sao, Lục Nhạc Hàm có chút đau đầu, nếu nói như vậy Nghiêm Thừa dĩ nhiên cũng không dùng được.
Tâm tư Lục Nhạc Hàm vẫn không có chuyển xong, liền thấy được thân ảnh của Tề Hưng Triết ở cửa.
Nhìn không rõ biểu tình của hắn, nhưng rõ ràng hắn đang nhìn về phía mình, vội vã bỏ tay Nghiêm Thừa ra, đồng đội heo không có chú ý tới Tề Hưng Triết, lại luôn hướng tới tay của cậu mà cọ, muốn bắt lấy tay câu tiếp tục khẩn cầu.
Trên mặt Lục Nhạc Hàm hiện vẻ lo lắng, trầm thấp kêu nói:
- Trước tiên buông tay anh của ta tới
Nghiêm Thừa nghe được câu này theo bản năng buông tay, hai người lập tức tách ra.
Tề Hưng Triết trầm mặt đi tới, liếc mắt nhìn Nghiêm Thừa một cái, nhìn về phía Lục Nhạc Hàm, nói:
- Về nhà.
Lục Nhạc Hàm không tự chủ nhìn về phía Nghiêm Thừa đã choáng váng, lại nhận thấy tầm mắt của Tề Hưng Triết, vội vàng thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đi theo phía sau Tề Hưng Triết bước ra cửa tiệm.
Dọc theo đường đi bầu không khí rất lúng túng, hai người đều không nói gì.
Sau khi lên xe thì xe phóng đi rất nhanh, thậm chí còn vượt mấy cái đèn đỏ, Lục Nhạc Hàm dùng hai tay ôm lấy đầu, hai con mắt nhìn chằm chằm phía trước, luôn cảm thấy dưới tình huống này nhất định sẽ có một cái xe chở hàng không biết từ chỗ nào lao ra, thế nhưng ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Tề Hưng Triết đều không có, càng không cần phải nói tới nhắc nhở hắn.
Sau khi về đến nhà, dừng xe, Tề Hưng Triết ngồi ở chỗ tài xế thật lâu không nói lời nào, cũng không mở cửa xe.
Lục Nhạc Hàm thăm dò mà quay mặt sang kêu một tiếng:
- Ca?
Ánh mắt sắc bén của Tề Hưng Triết bắn tới, Lục Nhạc Hàm sợ tới mức co rụt lại ngồi dựa vào trên cửa xe, chặt chẽ ngậm miệng lại.
Nhìn thấy phản ứng của Lục Nhạc Hàm, Tề Hưng Triết tức giận tựa hồ đã đạt đến đỉnh, sau khi xuống xe, đóng cửa xe mạnh đến nỗi chiếc xe chấn động kịch liệt.
Tim Lục Nhạc Hàm đập mạnh, thở một hơi thật dài, cởi đai an toàn.
Tay còn không có đụng tới tay vịn, cửa xe đột nhiên bị mở ra, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tề Hưng Triết, Lục Nhạc Hàm có chút run rẩy, vô cùng đáng thương mà nhìn chằm chằm vào mắt của hắn.
Tề Hưng Triết cũng không phí lời, thân thủ trực tiếp nắm cánh tay của Lục Nhạc Hàm tha vào trong nhà.
Lục Nhạc Hàm bị túm, cặp sách treo ở trên cái mông nẩy lên nẩy xuống cũng không dám nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là tận lực bước nhanh đuổi theo phía sau hắn.
Sau khi về đến nhà cũng không có buông tay, trực tiếp túm lên lầu đẩy vào phòng, đẩy cậu vào tường, ầm một tiếng khép cửa phòng lại.
Bởi vì trên lưng có cặp sách nên Lục Nhạc Hàm bị đụng tới đau, nơi vừa bị nắm trên cánh tay đã có chút nóng, hẳn là sưng lên đi.
Hơi ưỡn ưỡn lưng, giảm một chút đau đớn, tiểu tâm dực dực liếc trộm sắc mặt Tề Hưng Triết, dù khuôn mặt không hề có cảm xúc nhưng có thể nhìn ra hắn vô cùng tức giận, rõ ràng cũng không làm cái gì, không thể làm gì khác hơn là trước tiên lắp ba lắp bắp mở miệng nói:
- Ca, không phải như ngươi nghĩ, ta..
Tề Hưng Triết cất bước tiến lên, đem Lục Nhạc Hàm kẹp ở giữa hắn và tường, cúi người xuống hỏi:
- Ta nghĩ như thế nào?
Lục Nhạc Hàm ngậm miệng, ta làm sao biết ngươi nghĩ như thế nào a, nhưng khẳng định không phải như ngươi nghĩ.
Nhận ra Lục Nhạc Hàm trầm mặc, Tề Hưng Triết gắt gao đè vai cậu lại, mạnh mẽ gặm xuống đôi môi đã trắng bệch của thiếu niên.
Động tác bạo ngược áp bức, đầu lưỡi trắng trợn xâm chiếm trong miệng Lục Nhạc Hàm, quét sạch mỗi một nơi, ức hiếp đầu lưỡi của Lục Nhạc Hàm chỉ có thể ủy khuất co ro, đầu lưỡi đụng tới cái lưỡi đinh hương đang rút lại, ngoắc ngoắc đầu lưỡi, đem nó kéo ra mà mút vào, hết sức mà bắt nạt làm cho miệng nhỏ bình thường hơi cong lên bây giờ đỏ au.
Mắt của Lục Nhạc Hàm trừng lớn, hoàn toàn không biết vì sao sự việc sẽ đi đến mức này, cuống quít đưa tay đẩy người đối diện ra, Tề Hưng Triết thấy cậu đẩy ra thì càng siết chặt, bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí mà ánh mắt có chút tan rã, cuối cùng tay chân vô lực mềm mại mà bị đè lên tường, cặp mắt đào hoa sương mù mông lung có chút thủy quang liễm diễm, cặp sách chậm rãi lướt xuống sàn nhà bằng gỗ phát ra một trận âm thanh.
Ngay lúc Lục Nhạc Hàm tưởng mình nhất định sẽ bởi vì hô hấp không thông mà chết, đôi môi của Tề Hưng Triết rốt cục ly khai.
Lục Nhạc Hàm dựa vào trên tường hơi khom lưng từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, nước mắt tràn mi mà ra, cộp cộp rơi xuống trên y phục, trên sàn nhà, mất đi cánh tay của Tề Hưng Triết chống đỡ, cả người ngã oặt co quắp ngồi dưới đất, hơi ngửa đầu không thể tin nhìn Tề Hưng Triết, không xác định mà kêu một tiếng:
- Ca?
Trong đầu lại như nổi lên bão cát nóng nảy:
- Tiểu Cửu, chuyện gì xảy ra?
{ Này này này, ta cũng không biết a, ta đi thăm dò. }
Âm thanh 009 có chút bối rối, sóng âm đều có chút bất ổn.
Tề Hưng Triết ngồi xổm người xuống, nắm cằm của cậu cưỡng bách Lục Nhạc Hàm nhìn thẳng hắn, trong con ngươi băng lãnh còn pha chút điên cuồng.
Lục Nhạc Hàm khẽ run lên, âm thanh oan ức đến cực điểm:
- Ca, ngươi..
Tề Hưng Triết cười lạnh nói:
- Ai là ca ngươi?
Lục Nhạc Hàm sắc mặt đại biến, không biết khí lực từ nơi nào tới nắm thật chặc cánh tay Tề Hưng Triết kêu lên:
- Ca.
Tề Hưng Triết mạnh mẽ hất tay của hắn ra, nhìn Lục Nhạc Hàm nửa ngồi nửa quỳ lảo đảo, lưng va vào vách tường, dưới chân không vững một lần nữa ngồi sập xuống đất, mang theo nước mắt một bộ oan ức tội nghiệp mà nhìn mình, dao động trên mặt trong nháy mắt biến mất, quay đầu đi tới bên cạnh bàn.
Lục Nhạc Hàm ngồi dưới đất ngước mắt nhìn bóng lưng của Tề Hưng Triết:
-!
Ai có thể nói cho cậu tình huống này là thế nào?
Tề Hưng Triết tìm trong túi tư liệu của mình một hồi, một lần nữa trở về đem một xấp tư liệu quăng xuống bên người Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm hơi nghiêng đầu một chút để phòng ngừa bị trang giấy đánh tới, may mà Tề Hưng Triết ném chính xác, không có một tấm vứt tại trên mặt của mình.
Tay run run cầm lên xem, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, nhấc lên cánh tay lau lau nước mắt, chỉ nhìn thấy một câu 99.99% xác suất không có quan hệ phụ tử.
Nhất thời rõ ràng tại sao Tề Tri Phi liều mạng cũng phải đem tập đoàn Tề thị chuyển đến danh nghĩa của mình, thì ra y căn bản không phải là hài tử Tề gia.
Nhưng tại sao 009 không có nói trước cho ta biết Tề Hưng Triết đã sớm biết tất cả những thứ này, trong đầu xẹt qua nghi vấn, đến cùng khi nào thì biết.
Giấy trong tay của Lục Nhạc Hàm trượt rơi trên mặt đất, không thể tin nhìn Tề Hưng Triết, đáy mắt tất cả đều là hoảng loạn cùng không biết làm sao, luống cuống tay chân bò lên đứng ở trước mặt Tề Hưng Triết, giống như là lúc bình thường làm nũng mà lôi kéo cánh tay Tề Hưng Triết, lắp ba lắp bắp nói:
- Ca, không đúng, không phải thật, làm sao có khả năng?
Tề Hưng Triết tùy ý cậu cầm lấy tay mình tựa như là cầm lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng, nhìn đôi mắt cậu đang bắt đầu chảy nước mắt, lạnh giọng nói:
- Không trách nữ nhân kia tình nguyện qua những tháng ngày đó cũng không sớm một chút tìm tới Tề gia, ngươi căn bản cũng không phải là hài tử của Tề gia.
Tay của Lục Nhạc Hàm bỗng dưng nới lỏng, cả người rơi vào trong ý thức bản thân, như là đang nhớ lại chuyện lúc trước của mình và mụ mụ, lại giống như đang nghi vấn, lùi về sau hai bước lắc đầu trong miệng nỉ non:
- Không đúng, không phải như thế.
Tiến lên dùng sức nắm lấy ống tay áo Tề Hưng Triết nói:
- Ca, ta là Tri Phi, Tề Tri Phi a.
Nhìn Lục Nhạc Hàm hồn bay phách lạc, Tề Hưng Triết cười lạnh thành tiếng, kéo tay áo của mình về sau đó kéo cậu đi vào trong, đẩy cậu lên trên giường.
Lục Nhạc Hàm đột nhiên không kịp chuẩn bị, cả người bị quăng nằm nhoài trên giường, giãy dụa thật vất vả bò lên thì phát hiện không thấy Tề Hưng Triết đâu, liếc mắt nhìn bốn phía mới nhìn thấy bóng lưng của Tề Hưng Triết ở cửa.
Thấy Tề Hưng Triết xoay người lại, cậu vội đổi lại vẻ mặt bị đả kích, nửa chống đỡ giường nhìn hắn.
Tề Hưng Triết nhanh chân đi đến, một chân quỳ ở trên giường, đè Lục Nhạc Hàm lại, nhìn cậu bởi vì mới vừa bị lôi kéo mà cổ áo lỏng ra, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Cho dù không có trải qua, thân là một cái nam nhân Lục Nhạc Hàm như thế nào không hiểu ánh mắt như thế, huống hồ ánh mắt như vậy cậu cũng từng thấy trong đôi mắt của cổ giả kia khi còn bé.
Ngọa tào, hắn vừa rồi không phải đi khóa cửa đi, không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ.
Lục Nhạc Hàm một mặt ép mộng, hai tay nắm thật chặc cổ áo của đồng phục học sinh trước ngực mình, lắc đầu di chuyển về phía bên trong giường, nhìn Tề Hưng Triết, trong miệng hoảng loạn nói:
- Ca, ngươi muốn làm gì?
Tề Hưng Triết nhếch miệng cười, Lục Nhạc Hàm một trận phát lạnh.
Hắn nói:
- Tề Tri Phi, đời trước ngươi nợ ta, đời này ngươi phải trả ta.
Đôi mắt Lục Nhạc Hàm đột nhiên trợn tròn, bật thốt lên:
- Ta nợ ngươi cái gì?
Tề Hưng Triết nhìn Lục Nhạc Hàm không ngừng tránh né, đã sắp kề sát ở đầu giường, cười nói:
- Nợ rất nhiều.
Lục Nhạc Hàm lắc đầu, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống như mưa, trong giọng nói đều là khẩn cầu:
- Ca, ngươi làm sao vậy.
Đại ca, ta còn chưa làm gì đâu, ngươi không nên biết trước như vậy.
Tề Hưng Triết dùng sức kéo cánh tay cậu qua, một tay cởi đồng phục học sinh rộng rãi trên người Lục Nhạc Hàm, xé tan dây kéo, lộ ra thân thể ngây ngô thuộc về thời niên thiếu mà mỗi buổi tối xuất hiện trong mộng của mình, kèm theo Lục Nhạc Hàm đang giãy dụa làm lộ ra càng nhiều da thịt, hắn nhẹ nhàng xoa lên mảnh trơn mềm mà mình nhung nhớ đã lâu.
Lẩm bẩm nói:
- Tri Phi, ta cũng không muốn, lúc ngươi còn nhỏ ta chỉ muốn trực tiếp giết chết ngươi, nhưng mà ngươi khả ái như vậy, dính người như vậy, làm sao ta có thể xuống tay.
Ngón tay lưu luyến tại xương quai xanh của Lục Nhạc Hàm, ánh mắt tràn đầy tình dục, âm thanh chậm rãi dẫn theo chút khàn khàn:
- Coi như thiếu chút nữa bị người dâm loạn cũng vẫn tín nhiệm ta như vậy, ta chỉ nghĩ nếu như đời này ngươi là đứa trẻ tốt, vậy ta liền bảo đảm ngươi một đời bình an không thiếu tiền xài, ngươi yêu thích nam nhân đi, đời trước ngươi ở cùng một chỗ với Nghiêm Thừa làm sao có khả năng không phải, nhưng là Tri Phi nha, ngươi dĩ nhiên không tự biết câu dẫn ta, ngươi tao từ trong xương thì để ý gì chút đạo đức luân lý này.
Lục Nhạc Hàm nghe mà trong lòng chấn động, vô cùng hoảng sợ, ngọa tào, Tề Hưng Triết là trọng sinh trở về, hắn dĩ nhiên là trọng sinh trở về, lúc nhỏ còn cho rằng chính mình xui xẻo thiếu chút nữa không sống sót được, nguyên lai hết thảy đều là Tề Hưng Triết làm.
Chỉ là qua nhiều năm như vậy vẫn luôn không có biểu hiện ra thật sự là giữ được bình tĩnh, đây mới thực sự là ảnh đế, rõ ràng trong tay ta có kịch bản đều không có phát hiện có diễn viên tự ý bóp méo kịch tình.
Nhìn Tề Hưng Triết trước mặt dự định làm thật, vội vàng ở trong đầu hô hoán 009:
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu..
Nhưng là 009 một chút phản ứng cũng không có, coi như tín hiệu không tốt nhưng ngay cả tạp âm đều không có.
Lục Nhạc Hàm hoàn toàn không biết bây giờ là muốn phá vỡ tính cách đã thiết lập để phản kháng hay vẫn tiếp tục đóng vai Bạch Liên hoa, tuy rằng không phải thân thể của mình, thế nhưng cũng không thể cứ như vậy mà bị ăn, còn có ai là hồ ly đi câu dẫn ngươi a.
Nhìn Tề Hưng Triết chậm rãi áp sát, nhìn lại một chút cánh tay to lớn chống ở trên giường cùng cơ ngực cơ bụng của hắn, nghĩ tới mỡ thừa trên bụng mình, nước mắt đầy mặt, giá trị vũ lực hoàn toàn không ngang nhau a.
Tay nhỏ liều mạng đẩy vai Tề Hưng Triết, liều mạng lắc đầu nói:
- Ca, ta không có.
Tề Hưng Triết giống như bị phản ứng của Lục Nhạc Hàm làm cho càng ngày càng hưng phấn, ngón tay xẹt qua hai điểm trước ngực Lục Nhạc Hàm, nhẹ nhàng xoa nắn, nhìn Lục Nhạc Hàm run rẩy cả người, sợ hãi mà nhìn mình nhưng lại không thể né tránh, cười nói:
- Tri Phi lúc nhỏ cũng gọi ta như vậy, ở trong phòng lớn tiếng kêu ca cứu mạng, ngày hôm nay có phải cũng muốn ca ca tới cứu ngươi?