hậu trường và nói chuyện với con!” Nàng xúc động khóc.
“Những năm ấy con đã nghĩ rằng, đã tin rằng…” “Điều gì làm cô tin thế, Rosie?” Hawk là người nhắc nhở nàng. Nàng ngước lên nhìn chàng, bóng dáng chàng mờ ảo trong làn nước mắt. “Tôi nghĩ rằng ông bỏ lại tôi. Rằng ông đã bỏ rơi tôi.
Thỉnh thoảng tôi từng thao thức cả đêm…” Nàng nấc lên, giọng nàng dần nhỏ lại. “Được rồi, Rosie”. Cha cổ vũ nàng. “Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Nàng gật đầu. “Thỉnh thoảng con vẫn thao thức cả đêm,” nàng nhắc lại, khi nàng đã có thể kiểm soát được bản thân.
“Con đã tưởng tượng rằng cha sẽ có mặt tại một trong buổi hòa nhạc của con, cha sẽ nhận ra con là Rosemarry Harris. Gloria đã quyết định rằng con sẽ sớm có tên tuổi trong sự nghiệp!” Nàng giải thích.
“Con đã hi vọng và cầu nguyện rằng cha sẽ ở đó, rằng cha sẽ đến để nhìn thấy con, rằng cha sẽ giải thích cho con biết tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, rằng cha vẫn luôn yêu con”. Nàng kết thúc một cách yếu đuối.
“Cha chưa bao giờ hết yêu thương con, Rosie!” Cha nàng quả quyết, và ông đứng dậy, mặt ông tái đi. Nàng đã từng mong ước điều đó thật nhiều, thường xuyên, nhưng chúng không bao giờ xảy ra.
Và khoảng thời gian đó, nàng đã học cách chấp nhận rằng cha nàng đã vứt bỏ nàng ra khỏi cuộc sống của ông một cách hoàn toàn, như mẹ nàng vậy. Nàng chấp nhận nó – nhưng không hiểu nó. “Vậy tại sao cha chẳng bao giờ đến với con?” Nàng khóc. “Tại sao cha lại để con với… để con lại như thế?” Để nàng lại với mẹ nàng. Hawk biết nàng tính nói điều đó và rồi không nói. Chàng không bao giờ suy nghĩ rằng, không bao giờ đoán rằng ở đằng sau trái tim tan nát này là cuộc viếng thăm cha nàng. Chàng chưa bao giờ thấy nàng trước đây, và tự hỏi rằng tại sao nàng ở đây. Một phần trong chàng luôn muốn đi cùng nàng, ôm nàng và nói với nàng rằng mọi chuyện sẽ tốt thôi, rằng chàng không cho phép bất kì ai và bất cứ thứ gì làm nàng tổn thương một lần nữa.
Nhưng ở vị trí của chàng sao có thể làm việc đó. Rosie đã có vị hôn phu ở Anh, người đàn ông có dự định kết hôn trong vòng vài ngày tới….! Nếu có ai đó dỗ dành nàng lúc này thì chắc chắn là Donald. “Gloria nói – mẹ nói với với cha rằng con không muốn gặp lại cha.” Donald nói một cách dứt khoác.
“Trong vòng tám tháng sau khi chúng ta chia tay, cha có gọi, cha đến nhà, nhưng mỗi lần cha làm như thế thì cô ta bảo con không muốn gặp cha. Cuối cùng, cha cũng từ bỏ, đánh sập bức tường và rời khỏi Mĩ”. Ông trong buồn kinh khủng.
“Gloria đã nối dối khi bảo rằng con không muốn làm bất cứ điều gì cùng cha, đúng không…?”
“Vâng,” nàng nói một cách khàn khàn. Nàng nắm chặt tay mình đến khi tay nàng trắng bệch. “Đó là lí do tại sao cha không bao giờ đến phía sau hậu trường trong mỗi buổi hòa nhạc của con? Bởi vì cha nghĩ rằng con không muốn gặp cha?” Donald nhắm đôi mắt lại.
“Cha giống như một thằng ngốc, phải không?”. Ông lắc đầu một cách che giấu. “Cả hai ta đều như thế,” Rosie nói với giọng khàn khàn.
“Lẽ ra con nên biết, lẽ ra con nên đoán được khi con tìm thấy những cuộc gọi của cha trong một vài ngày trước, cùng trong chiếc hộp mà mẹ giữ passports của
chúng ta. Gloria đã làm tất cả những việc đó…” nàng lắc đầu, gương mặt nàng đau khổ. “Mẹ biết tất cả, đúng không?”
“Cha luôn chắc rằng bà ta luôn biết cách để liên lạc với cha nếu… nếu con đổi ý và muốn gặp lại cha,” cha nàng khẳng định một cách chắc chắn.
“Cha cũng đã gửi quà sinh nhật và quà Giáng Sinh mỗi năm”. Ông nhìn nàng một cách dò hỏi. Rosie nuốt khan.
“Con chẳng bao giờ nhận được cả.” “Cha không thể nào tin được… tất cả những năm ấy..!” Donald rên lên, mắt ông tràn đầy giận dữ về âm mưu của bà vợ cũ. Hawk có thể hiểu được sự giận dữ của ông. Bản thân chàng cũng cảm thấy sự tàn ác của Gloria Harrison. Chàng có thể thấy sự đau đớn và bối rối của Rosie, sự cô đơn đó xuất hiện khi nàng chơi violong.
Có thể hiểu lí do nàng nói với Donald vào vài ngày trước như thể ông là một người lạ với nàng. Chàng hiểu sự dè dặt của nàng đối với Donald, cho dù đó là gì thì nó đã tạo ra một rào cản để chống lại nỗi đau, chống lại được sự từ chối bởi cha nàng nếu nó diễn ra một lần nữa, vì nàng nghĩ nàng bị từ chối khi còn nhỏ.
Cơn giận của ông với Rosie, với sự lừa dối không quan trọng bây giờ, ngay lúc này ông chỉ muốn bóp cổ Gloria Harrison vì nỗi đau mà bà đã gây ra cho người chồng cũ và đứa con gái! Rosie lắc đầu một cách yếu đuối.
“Nhưng ta đã biết được sự thật…” nàng nói một cách dò hỏi. “Chắc chắn rồi,” ông trả lời nàng một cách căng thẳng, biểu cảm của ông mềm lại, rằng ông đã thấy cách nàng nhìn ông một cách không chắc chắn.
“Có quá trễ không Rosie?” ông do dự hỏi. “Phải không con? Ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Con nghĩ như thế được không?” Ông lo lắng nhìn nàng. Nàng đã tin rằng điều này đã quá muộn, nhiều năm đã qua, quá muộn để cho nàng và ông có lại một mối quan hệ như thế một lần nữa. Nhưng nàng đã nhìn nhận cha nàng, ông lại một lần nữa là người nàng yêu quí như hồi ấu thơ, người đàn ông nàng vẫn luôn hướng đến và ngưỡng mộ.
Người đàn ông, người mà mặc dù nàng không muốn làm bất cứ điều gì với ông nữa, ông đã đi vòng quanh thế giới chỉ để thấy nàng biểu diễn…! Nàng cười ngượng. “
Không quá trễ đâu cha ạ,” nàng đảm bảo với ông.
“Rosie…!” Ông xúc động rên lên, và ôm chầm lấy nàng bằng sức mạnh của cánh tay ông. Hawk cảm thấy mình nên ra khỏi đây.
Chàng biết rằng mình lẽ ra không nên ở đây lúc này, thời khắc này thuộc về Donald và Rosie.
Cả Rosie cũng như Donald đều nhận thấy được chàng đã lặng lẽ rời khỏi căn hộ và xuống lầu, một cảm giác phức tạp trên gương mặt chàng khi chàng cố giải quyết việc bản thân cảm thấy như thế nào về ngày kết hôn của Rosie và đêm Giáng Sinh… “Tôi đến để tạm biệt.” Rosie nói một cách cộc lốc khi nàng tìm thấy Hawk ở phòng bếp của nhà trại, đang ngồi tại quầy điểm tâm, khoảng một giờ hoặc hơn thế nữa, đang ngồi uống cafe.
Là một giờ đầy cảm xúc. Nàng và cha đã nói chuyện với nhau và nói về cách mà họ đã học được để trải qua khoảng một thập kỉ qua, đi đến sự chấp nhận rằng họ đã phải giữ khoảng cách bởi tham vọng ích kỉ của một người phụ nữ, người đã cố tình làm việc đó, lợi dụng tài năng của Rosie để tạo ra một cuộc sống cho bản thân bà, bất chấp việc có ai bị việc đó làm tổn thương đi nữa.
Họ đã đi một quảng đường dài trước khi họ thả lỏng trong mối quan hệ của cả hai như là một người cha và con gái, nhưng Rosie không nghi ngờ về đều đó, rằng họ đã đến được nơi mình muốn. Trong khi đó, nàng đã thông suốt với quyết định trở về
Anh ngày hôm sau. Nàng biết rằng mình có sức mạnh tình thương mà nàng đã tìm được để đối mặt với mẹ nàng một lần cho tất cả. Nhưng trước hết là nàng phải chào tạm biệt Hawk…
Và nàng không muốn làm điều đó! Hai mươi bốn giờ. Một ngày. Đó là khoảng thời gian nàng biết Hawk. Nhưng nàng cũng đã biết rằng nàng yêu chàng. Rằng nói lời chia tay với chàng khó hơn tất cả những năm tháng mà nàng tin rằng cha nàng không quan tâm về nàng. Bởi vì sẽ chẳng có hạnh phúc mãi mãi giữa nàng và Hawk. Rosie biết rằng cùng lắm nàng chỉ là con gái của nhân viên và cha nàng là bạn của chàng, Donald Harrison. Đúng vậy, nói lời tạm biệt Hawk là điều khó khăn nhất trong đời nàng. “Tôi sẽ ra sân bay sớm thôi,” nàng nói với Hawk một cách nhẹ nhàng khi chàng nhìn nàng một cách thận trọng, “Tôi e rằng tôi sẽ không ở lại để giúp anh trang trí cây Giáng Sinh được,” nàng thêm vào một cách buồn bã.
“Nhưng cha tôi cứ khăng khăng rằng ông đủ ổn để có thể lái xe đưa tôi ra sân bay, vì vậy, ông có thể sẽ giúp anh khi ông trở về.” Nàng nhún vai, sự im lặng liên tục của Hawk khiến nàng cảm thấy khó chịu. Đôi mắt chàng mở to.
“Donald không đi về Anh với cô?”
“Không”, nàng lặp lại một cách nhẹ nhàng.
“Tại sao lại không?” Hawk nghiến răng, không thấy vui với cái ý tưởng nàng sẽ đối mặt với mẹ nàng một mình. Chàng không thích giọng của Gloria tí nào!
Nàng nhăn mặt.
“Ông ấy cũng muốn, nhưng tôi có thể tự làm được, Hawk.” Chàng có thể hiểu điều đó. Chàng biết rằng mọi thứ mà Rosie muốn nói với bà có lẽ không ai nên nghe.
Chàng chỉ không thích cái ý tưởng nàng đối mặt với nó một mình. Rosie nâng cằm một cách kiên quyết. “Khi anh đã biết, đọc được trong tờ báo, sự trở về Anh lần này hơi phức tạp hơn là việc nói chuyện với mẹ tôi,” nàng giải thích một cách lúng túng.
Ánh nhìn của Hawk hẹp lại trên khuôn mặt đẹp tinh tế của nàng. Gương mặt mà chàng biết nó sẽ theo chàng vào mỗi đêm trong những ngày tiếp theo! “Bởi vì cô được cho là phải kết hôn vào đêm Giáng Sinh?” chàng nghiến răng một cách gay gắt, vì biết rằng cuối cùng nàng cũng đọc cái tiêu đề trên tạp chí chàng đã đưa cho nàng, rằng tuyên bố:
“La Bella Rosa” - nghệ sỹ violon Rosemarry Harrison chưa có một lời bình luận nào trong lúc này, nhưng lễ cưới của cô với nhạc trưởng Edmund Price sẽ diễn ra vào đêm Giáng Sinh như dự kiến! Rosie quay đi, tránh gặp ánh mắt lên án của Hawk.
“Tôi đã nói với anh mọi chuyện rất phức tạp”, nàng trả lời.
“Cô cũng đã nói với tôi đừng tin vào bất kì điều gì tôi đọc,” chàng trực tiếp nhắc nàng. Nàng hít sâu.
“Bởi vì tôi sẽ không kết hôn vào ngày đêm Giáng Sinh hoặc bất cứ lúc nào!”
“Cô quên nói chuyện đó với vị hôn phu về điều đó?”
“Không , tôi… này, tôi cần phải đi thôi.” Nàng thở dài mệt mỏi.
“Tôi phải đi đóng gói hành lí. Tôi chỉ đến nói lời tạm biệt, và cảm ơn về lòng hiếu khách của anh…”
“Thế nào là lòng hiếu khách?” Hawk cắt ngang.
“Trừ khi cô ám chỉ sự thật rằng tôi đưa cô về giường tối hôm qua.” Chàng tiếp tục bực bội.
“Tôi là gì, Rosie? Sự quẳng bỏ cuối cùng trước khi cô chấp nhận sự ràng buộc trong hôn nhân?”
Má nàng nóng như lên.
“Dĩ nhiên là không!” “Dĩ nhiên là có!” Hawk giận dữ cãi lại, đứng dậy và quay mạnh đi.
“Tôi chỉ nói với anh tôi không kết hôn vào đêm Giáng Sinh…”
“Đó không phải như trong tờ báo nói!”
“Tờ báo nói sai rồi!” Nàng khẳng định một cách quả quyết.
“Hawk…”
“Tại sao tất cả lại lộn xộn như như thế, Rosie?” Hawk cắt ngang một cách chế nhạo.
“Nhìn tôi đã tạo nên hứng thú cho cô theo cách này hay cách khác?” Chàng khinh bỉ.
Rosie nhìn biểu cảm cứng ngắc kiên quyết của Hawk trong một khoảng thời gian, vài giây đau buồn trước khi nàng quay gót và nhanh chóng trở về căn hộ của cha nàng. Hawk đã đúng.
Cả hai không còn gì để nói với nhau nữa cả…