Tiểu hài tử hiếu động ngồi tại chỗ xoay tới xoay lui không chịu an phận, gương mặt nhỏ nhắn chỉ trong thoáng chốc đã đỏ bừng lên, toát đầy mồ hôi. Cũng chẳng cần tiên sinh phải tỉ mỉ vặn hỏi, chỉ cần nhìn xem mặt của đứa nào đỏ nhất thì đấy chính là đứa nghịch ngợm nhất.
“Tiến Bảo, bài thơ ban nãy đã học thuộc chưa?”
Tiên sinh nét mặt nghiêm khắc bất chợt cất tiếng hỏi. Một đám hài tử trong khóa đường đang chạy chơi tới bất diệc nhạc hồ lập tức quy quy củ củ ngồi xuống, cầm sách bày ra một bộ dáng vẻ tụng đọc nghiêm túc.
Gương mặt vốn đã đỏ bừng của đứa nhóc vừa bị gọi đích danh lập tức càng trở nên đỏ hơn, lắp ba lắp bắp, vò đầu gãi tai, bộ dáng luống cuống trông hệt như chú khỉ con không tìm được nhà. Trong tay cậu nhóc còn đang nắm chiếc ná thun và mấy mẩu giấy vo tròn vừa mới dùng để trêu chọc bạn đồng học, trong lúc cấp bách nhất thời quên chưa giấu đi.
“Vậy đọc thuộc một lần cho mọi người cùng nghe.”
Có đứa len lén bật cười trộm, cả đám tiểu hài tử cổ linh tinh quái đều giấu mặt đằng sau cuốn sách, xoay đầu nhìn về phía bên này, trong số đó có một hai đứa còn xoa xoa trán, miệng cười toe toét, một bộ dáng vẻ chờ xem kịch vui.
Ai bảo ngươi lén dùng ná thun bắn ta cơ!
Trên gương mặt của tiên sinh đang ngồi đằng trước không hề thấy ý cười, nét mặt y rất nghiêm nghị, tựa như bầu trời tháng ba âm lịch. Nghiêm tiên sinh chưa từng dùng thước đánh người, nhưng phải chịu một hồi giáo huấn của y so với chịu một trận đòn của cha còn khó chịu hơn.
“Bài… bài thơ vừa học ban nãy… tên là… là…” Tiểu hài tử vẻ mặt tội nghiệp đã hoàn toàn không còn bộ dáng đắc ý khi trêu chọc bạn đồng học, một tay gãi đầu một tay xoắn xoắn vạt áo, tràn đầy trên mặt đều là vẻ ủ rũ, “Con… cái đó con… cái đó…”
Ánh mắt của tiên sinh càng trở nên nghiêm khắc, đứa nhỏ không dám ngẩng đầu nhìn, gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống, âm thầm tự nhủ trong lòng, hôm nay sau khi tan học khẳng định phải ở lại học đường chịu phạt rồi, vốn còn định rủ Đông Lang cùng ra bờ sông đào giun…
Nghĩ nghĩ một hồi liền muốn khóc, bao nhiêu bạn đồng học đều đang chờ để chê cười mình đấy! Cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, viền mắt thực sự nóng lên, nói không hết có bao nhiêu ủy khuất, kỳ thực, ban nãy nháo cũng đâu chỉ có mình mình…
Vừa nghĩ vừa không chịu từ bỏ ý định mà đưa mắt dõi nhìn xung quanh, ghi nhớ mấy kẻ đang cười nhạo mình. Hừ, chờ Nghiêm tiên sinh đi rồi, sẽ cho các ngươi biết tay!
Đôi mắt nho nhỏ xoay vòng tròn, xoay tới bên cửa sổ. Tên tiểu quỷ vừa định khóc liền lập tức ngừng bặt, sung sướng như nhìn thấy cứu tinh, giơ ngón tay nho nhỏ hưng phấn chỉ về phía bên đó: “Tiên sinh, Cố tiên sinh tới rồi!”
Từ lúc bị bắt đứng lên cho tới bây giờ, đây mới được xem là câu nói rõ ràng và lưu loát nhất.
Những đứa trẻ khác nghe thấy vậy đều sôi nổi thò cái đầu nho nhỏ về phía cửa sổ, dáo dác nhìn. Vị Cố tiên sinh bên ngoài cửa sổ cũng không lấy làm ngượng ngùng, chỉ cười tủm tỉm đáp lại đám hài tử, còn làm ra vẻ đoan chính của bậc thầy, hướng vào bên trong vẫy vẫy tay với Nghiêm tiên sinh nét mặt nghiêm nghị: “Phượng khanh.”
Nghiêm tiên sinh sầm mặt làm như không nhìn thấy.
Tên tiểu quỷ lanh lợi còn lâu mới chịu bỏ qua cơ hội quý báu này, kéo căng cuống họng gọi càng lớn tiếng hơn: “Tiên sinh, tiên sinh, người xem Cố tiên sinh tới tìm người kìa!”
Tiên sinh bên kia ho khan một tiếng, nói: “Đọc sách.”
Đám hài tử không an phận hệt như một đàn ếch nhỏ, đồng thanh kéo dài giọng trả lời: “Vâng ——”
Gương mặt nhỏ nhắn cười vui sướng chôn đằng sau trang sách, đôi mắt đen lay láy chớp chớp liên hồi nhìn về phía vị tiên sinh trẻ tuổi.
Nam tử bên ngoài song cửa sổ cũng tiến thêm một bước, thân thiết gọi y lần nữa thông qua ô cửa sổ hé mở: “Phượng khanh…”
“Ầm ——” một tiếng, cả khóa đường bật cười to.
Tiểu hài tử nghịch ngợm đang cầm cây ná bắn thun trong tay ngắm nghía: “Tiên sinh, Cố tiên sinh có việc tìm người kìa! Người cứ ra ngoài trước đi, lát quay về con sẽ đọc thuộc cho người nghe.”
Lúc này tới lượt tiên sinh ngồi phía sau giáo tịch (bàn dạy học) phải mất tự nhiên. Vành tai đỏ hồng lên mới chịu đứng dậy đi ra ngoài trong tiếng cười hỉ hả của đám hài tử.
“Ngươi lại bỏ mặc đám học sinh không ai quản.” Vừa ra khỏi khóa đường, Nghiêm Phượng Lâu liền khôi phục thành vẻ mặt cương chính như thường, khẽ trách cứ sự buông lỏng của Cố Minh Cử, chỉ có vành tai là vẫn hơi phiếm hồng.
Cố Minh Cử chuyên chú nhìn vành tai ửng đỏ của y: “Ta để cho bọn chúng tự học thuộc đấy chứ.”
Nhịn không được định đưa tay lên sờ, cái tay vừa duỗi ra liền bị Nghiêm Phượng Lâu một chưởng đánh trở về: “Cố, Minh, Cử.”
Không biết ánh mắt này sắc bén hơn lúc y ngồi trong khóa đường gấp bao nhiêu lần, dáng vẻ y khi ở trên triều đình vạch tội người ta năm ấy có lẽ cũng chính là như vậy.
Cố Minh Cử xoa xoa cái tay bị đánh, cười hì hì chỉ về phía sau lưng y: “Cẩn thận hù sợ đám học trò của ta.”
Nghiêm Phượng Lâu nghe vậy liền ngoảnh đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy mấy gương mặt nho nhỏ đang hiếu kỳ ngó trộm về phía bên này, nhìn thần thái có vẻ còn nghiêm túc hơn cả khi nghe giảng.
Trên mặt liền nóng lên, vội kéo tay áo Cố Minh Cử đi về một góc khuất: “Ngươi tới tìm ta làm gì?”
Góc khuất này rất nhỏ, kình lực của y lại không nhỏ chút nào, lôi lôi kéo kéo, nam nhân trên mặt viết đầy bốn chữ “không có hảo ý” liền dễ dàng thuận thế dán sát lên khuôn ngực y, vòng hai tay vừa khéo một cái ôm đủ đầy: “Tới nhìn ngươi một chút.”
Ngày nào cũng nhìn ngươi còn nhìn chưa đủ!
Nghiêm Phượng Lâu tức giận trừng hắn: “Nói hươu nói vượn.”
Cố Minh Cử cười ha hả, hơi cúi đầu xuống, gương mặt tuấn đĩnh tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn: “Mặc dù đã vào đầu xuân, nhưng áo bông của ngươi vẫn không thể cởi ra, có biết hay không? Lỡ mà để ngã bệnh, xem ta trừng phạt ngươi thế nào.”
Thì ra đặc biệt chạy tới đây một chuyến chính là vì lý do này.
Thân thể của Nghiêm Phượng Lâu luôn không tốt, là do năm đó chịu phạt ở trong triều đã hạ xuống bệnh căn. Đại phu nói, khi thời tiết giao mùa là lúc dễ đổ bệnh nhất. Bởi vậy nhất định phải cẩn thận giữ ấm, mới không bị nhiễm phong hàn.
Lời này rơi vào trong tai Cố Minh Cử liền trở thành thánh chỉ. Ngày nào hắn cũng lải nhải từ sáng đến tối còn chưa đủ, lúc nhàn rỗi lại muốn đặc biệt chạy tới kiểm tra.
“Ngươi nha…”
Muốn cẩn thận giấu đi sự ngọt ngào trong lòng, một tia tiếu ý lướt qua trên mặt rồi biến mất vẫn không tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Nam nhân được voi đòi tiên liền càng thêm càn rỡ, dùng răng gặm cắn vành tai y, một chân len vào giữa hai đầu gối Nghiêm Phượng Lâu, tách mở vạt áo, bắp đùi ma xát bắp đùi dây dưa một hồi…
Thẳng tới khi cả hai đều có chút không thể khống chế, Nghiêm Phượng Lâu mới nghiến răng thành tiếng ngăn hắn lại: “Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, ngươi… ưm…”
Vội vàng nâng cánh tay lên cắn, mới không để phát ra thêm nhiều âm thanh.
“Nơi nào? Ngươi nói xem đây là nơi nào? Hửm? Nghiêm, tiên, sinh.” Cố Minh Cử vừa chầm chậm động thắt lưng, vừa ghé xuống tai y thì thầm cười khẽ, “Đêm qua rõ ràng đều sắp khóc tới nơi, bây giờ sao lại ướt thành như vậy rồi? Hửm?”
Đầu lưỡi nóng ẩm dụng tâm xấu xa len vào lỗ tai y mà chuyển động ái muội, toàn thân Nghiêm Phượng Lâu khẽ run lên, càng nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng dùng khóe mắt liếc hắn.
Cố Minh Cử săn sóc kéo lại vạt áo cho Nghiêm Phượng Lâu, sau đó tỉ mỉ giúp y chỉnh lại cổ áo thật ngay ngắn.
“Nghiêm tiên sinh cần phải thận trọng, vạn nhất đi đường không cẩn thận để người ta nhìn thấy bên trong cổ áo, ha ha, sẽ bị chê cười đến ướt cả quần.”
Không hổ là Cố thị lang phong lưu khắp kinh thành ngày đó, chỉ cần một cái phất tay áo là đã có thể làm ra một bộ biểu tình đứng đắn nghiêm trang, hệt như chưa hề làm bất cứ việc gì mờ ám, đứng bên ngoài lớp học của Nghiêm Phượng Lâu, còn không quên cười hì hì thò đầu vào nói với đám hài tử đang ồn ào nhốn nháo: “Nghe lời Nghiêm tiên sinh của các ngươi, có biết chưa? Các ngươi mà khi dễ hắn, ta sẽ thay hắn xử lý các ngươi.”
Đám hài tử chưa từng sợ hắn cười ầm thành một tràng: “Biết —— rồi —— ạ.”
Âm giọng nãi thanh nãi khí* rất không đáng yêu.
(*nãi: sữa => giọng ngọt ngào ngây thơ của đám trẻ con đó ^^)
Nghiêm Phượng Lâu đứng sau lưng Cố Minh Cử, dùng ngón tay chọc chọc lên thắt lưng hắn: “Quay về lớp học của ngươi đi!”
Phía bên kia, cách xa xa vài bước chân, khóa đường của Cố Minh Cử sớm đã ầm ĩ đến sắp bay cả nóc nhà.
Nếu để chủ của học quán biết được, tháng này hắn sẽ bị phạt tiền lương cho coi!
Từ sau khi rời khỏi kinh thành, hai người trúc trắc loanh quanh dừng chân ở tòa thành nhỏ tên gọi Cửu An này.
Nơi đây cách Lâm Châu không xa, đi bộ mất khoảng dăm ba ngày là có thể tới quê của Nghiêm Phượng Lâu. Đi thêm một đoạn nữa, là có thể tới Nam An.
Phong mạo của tòa thành nhỏ cũng tương tự như Nam An, cổ xưa u tĩnh, cách xa thị phi, duy chỉ thiếu một tòa thư viện Nam An mà thôi.
Người trí thức không thể khiêng vác hay lao động chân tay, đi loanh quanh một vòng, cuối cùng vẫn thấy ở trong học đường làm tiên sinh dạy học là thích hợp nhất. Trong tòa thành nhỏ rất ít người đọc sách, hiếm có được hai vị tiên sinh học vấn không tồi đến nơi này, ông chủ tuổi tác đã cao của học quán hiển nhiên là mừng rỡ khôn nguôi.
Sau khi nghe nói danh tính của hai người, ông có chút kinh ngạc: “Cố Minh Cử? Năm đó trong triều có một vị thị lang đại nhân cũng tên như vậy đấy! Chính là một nhân vật rất tài giỏi, văn chương cẩm tú nha!”
Cố Minh Cử cười cười chắp tay về phía ông: “Quán chủ trí nhớ thật tốt, chính là tại hạ.”
Lão nhân sửng sốt một hồi lâu, sau đó bật cười ha hả: “Người trẻ tuổi thật đúng là biết nói đùa.”
Hắn cũng phụ họa theo, đắc ý ném cho Nghiêm Phượng Lâu một cái mị nhãn.
Nghiêm Phượng Lâu ở bên cạnh bị dọa đến đứng tim chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Đám hài tử trong học quán đều còn nhỏ, tuổi tác lại không đồng đều, nhưng đứa nào cũng là quỷ nhỏ cổ linh tinh quái. Bọn chúng rất thích Cố tiên sinh hay nói hay cười, bởi vì Cố tiên sinh chưa từng bắt bọn chúng học thuộc lòng, lúc giảng bài trên khóa đường lại thường thoát ly khỏi sách vở, giảng cho bọn chúng nghe về sự phồn hoa của thế giới bên ngoài.
Hắn nói, kinh thành ở cuối chân trời xa xa kia kỳ thực cũng chỉ như thế này, đẹp thì có đẹp, nhưng không phải ai trong đó cũng sống được hạnh phúc, còn nói, trên triều đình xa hoa lộng lẫy cũng không phải chỉ có phú quý danh lợi, bên dưới hoàng quyền luôn là sông huyết biển xương.
Đám hài tử đều thích nghe hắn giảng về những điều thú vị mà trong sách vở không viết, thiên tử thiên tư thông tuệ, trạng nguyên tên đề hoàng bảng, quan thanh liêm như gương sáng.
Cố Minh Cử ngồi đằng sau giáo tịch bất mãn oán giận: “Các ngươi đúng là đám tiểu quỷ tâm tính mộng mơ.”
Bọn trẻ một mực quấn riết lấy hắn không tha. Hắn cực chẳng đã đành nheo mắt lại, bắt đầu thêu dệt lan man. Những người và việc quen thuộc có lẽ đều đã đổi thay lại được kể ra từ miệng của hắn, nhưng với một giọng điệu bình thản tựa như chuyện không liên quan tới mình.
Trái với đám hài tử, các bậc phụ huynh đều thích vị Nghiêm tiên sinh có âm giọng từ tính chân thật hơn.
Có y để mắt tới, tên tiểu bá vương nghịch ngợm nhà mình bỗng ngoan ngoãn hơn nhiều lắm. Thời gian học trên khóa đường nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng biết được một bài thơ, tên của mình cũng không còn viết trông như gà bới nữa.
Nghiêm tiên sinh học vấn cao, diện mạo cũng rất đẹp, cái quan trọng nhất chính là tính tình rất tốt, không nhiều lời, cũng không hoa ngôn xảo ngữ, rất thành thật! Rất đáng tin cậy! Sao cha mẹ lại sinh ta ra sớm hai năm kia chứ, nếu tuổi còn trẻ thì đã gả cho y rồi…
Vì thế lúc tan học luôn có những thím nhà này hay dì nhà nọ còn dư chút phong vận đứng ở bên ngoài học đường, một tay túm tiểu tinh nghịch nhà mình tức giận mắng: “Hôm nay có chọc Nghiêm tiên sinh nổi giận không đấy? Tên tiểu quỷ nhà ngươi giống y hệt cha ngươi, không lúc nào khiến người ta bớt lo được, còn dám bắt nạt tiên sinh nữa, lão nương lột một tầng da của ngươi!”
Vừa ngoảnh đầu lại đã chuyển thành một gương mặt tươi cười rạng rỡ như hoa, đặc biệt kẻ đậm lông mày, tận lực thoa son, khuôn mặt xinh đẹp cười đến là duyên dáng.
“Thật khiến ngài vất vả rồi, Nghiêm tiên sinh. Ngài hao tâm tổn trí như vậy, chúng ta biết phải làm thế nào để không cảm thấy áy náy cho được đây? Nào, đây là bánh mơ ta vừa làm chiều nay, cũng không phải thứ gì đáng giá, ngài nếm thử xem. Nếu thích thì lần sau ta lại làm tiếp! Ôi chao, ngài nói chi vậy? Chúng ta cảm ơn ngài còn chưa kịp, đều là hàng xóm làng giềng với nhau cả, nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì? Một đại nam nhân sống ở bên ngoài, không có vợ hiền chăm sóc là bất tiện biết nhường nào. Ê ê, chen lấn cái gì, chen cái gì hả! Ta còn chưa nói xong mà!”
Người này còn chưa nói hết, người nọ đã vội vã sáp tới gần, rau quả tươi mới, món ngon theo mùa, thím bán cá xách tới một cái đầu cá, đại tỷ bán rau nhét vào trong tay một giỏ rau xanh. Người có tâm tư tốt hơn thì cũng chẳng sợ bị kẻ khác nghe thấy, tận lực kiếm một chỗ trống đứng kéo ống tay áo y: “Nghiêm tiên sinh, nhà nương ta còn một muội muội chưa xuất giá đấy! Diện mạo khá là giống ta, tính tình cũng giống, vừa hiền tuệ lại vừa giỏi giang, còn biết thêu thùa nữa đấy. Muốn tốt bao nhiêu liền có bấy nhiêu…”
Nàng nhìn quanh vòng eo như thùng phi của mình mà tự xót xa, “Nha, cũng giống ta, eo nhỏ như dương liễu.”
Mọi người đứng chờ xung quanh cười đến ngả trước ngã sau.
Kéo kéo khóe miệng đứng ứng phó suốt một hồi lâu, đám người trước học đường cuối cùng cũng chậm rãi tản đi.
Nghiêm Phượng Lâu ôm đầy một đống thứ linh tinh trước ngực, xoay người lại đã thấy Cố Minh Cử đang đứng sau lưng y xem náo nhiệt tự bao giờ: “Phượng Khanh của ta sao lại thu hút hết sự yêu thích của các đại thẩm đại tỷ vậy nhỉ? Chậc chậc…”
Không chút khách khí đem giỏ thức ăn nhét vào trong tay hắn, Nghiêm Phượng Lâu chỉ dùng khóe mắt liếc hắn một cái: “Ai bảo các tiểu thư chưa lập gia đình đều bị ngươi lừa đi cả rồi.”
Bước thẳng về phía trước chẳng thèm ngoảnh đầu lại, nam nhân phía sau lẽo đeo đuổi theo “Ài, ta cái gì cũng chưa có làm a. Người ta dáng vẻ như nào ta còn chưa từng nhìn rõ.”
Càng nghe càng buồn cười, thả chậm cước bộ để hắn bắt kịp, hai người cùng sóng vai bước đi trong con hẻm nhỏ lát đá: “Thật sự?”
“Thật mà.”
Vậy là chủ đề câu chuyện lại mạc danh kỳ diệu bị kéo tới chỗ khác.
Rảo bước một hồi, lúc tới trước cửa nhà, cuối cùng Cố Minh Cử cũng kịp phản ứng: “Tại sao ngày nào cũng đều là ta giải thích với ngươi?”
Nghiêm Phượng Lâu len lén trộm cười, tiến vào trong nhà: “Là ngươi tự nguyện a.”
Nhà là nhà thuê, hai tiên sinh dạy học tằn tiện vẫn chưa tích góp đủ để có thể mua được cho mình một căn nhà.
Chủ thuê nhà là một bà quả phụ sống một mình, rất nhiệt tình và hiếu khách. Chồng của bà đã mất từ sớm, mấy năm trước con gái lại gả sang huyện bên. Huyện thừa nơi đó vừa khéo chính là Đỗ Viễn Sơn.
Nghiêm Phượng Lâu và Cố Minh Cử gọi bà là Trần tẩu. Bà vô cùng ưng thuận, lúc nhàn rỗi thường hay tới đây giúp bọn hắn dọn dẹp lại phòng ở, thỉnh thoảng còn bưng qua hai chén đồ ăn nóng hôi hổi: “Một mình bà lão ta làm sao ăn hết được nhiều như vậy? Vừa hay mang sang cho các ngươi.”
Khi trả tiền thuê nhà mỗi tháng, luôn muốn đưa nhiều hơn một chút. Trần tẩu đều kiên quyết từ chối.
Nghiêm Phượng Lâu còn đang khó xử, Cố Minh Cử đã nghênh ngang cầm lấy tiền từ trong tay y, một trước một sau theo Trần tẩu đi ra bên ngoài.
Chỉ lát sau đã thấy hắn tươi cười quay trở lại, trong tay trống không. “Đưa tiền cũng là một môn học, ngươi nha, còn phải học nhiều lắm.”
Nghiêm Phượng Lâu cam bái hạ phong, mấy thủ nghệ như đối phó với nữ nhân, Cố Minh Cử vẫn là trời sinh tài giỏi.
Con gái của Trần tẩu cách dăm ba tháng lại đưa chồng và một đôi nhi nữ về nương gia thăm mẹ già. Mỗi lần gặp gỡ, nữ chủ nhà mặt mày hồng quang nhất định sẽ bày lên một bàn đầy đồ ăn. Cùng ăn bữa cơm gia đình, bà cũng không quên mời cả Nghiêm Phượng Lâu và Cố Minh Cử sang, “Ngày thường đều là các ngươi không ngại phiền cùng ta nói chuyện giải sầu, lão bà ta cũng xem các ngươi như con vậy.”
Chối từ mấy lần không được, chỉ đành mặt dày đi sang. Giữa bữa ăn nghe thấy người con rể hàm hậu thẳng thắn kia nhắc tới viên huyện thừa có hoạn lộ không được như ý của bọn họ, “Là một vị quan tốt, chỉ có điều thế đời hiện tại không dung nạp được quan tốt.”
Cố Minh Cử nghe xong, chỉ lẳng lặng gắp một miếng đậu hủ âm thầm cười cười. Đôi mắt sáng lấp lánh hữu ý vô ý ngừng ở trên mặt Nghiêm Phượng Lâu. Nghiêm Phượng Lâu biết hắn đang suy nghĩ gì, chắc chắn không ngoài những lời cay nghiệt như: “Nhìn mà xem, Đỗ Viễn Sơn kia cũng chẳng có tiền đồ gì lớn cả.” Một tay ở dưới bàn liền duỗi ra, hung hăng nhéo lên mu bàn tay hắn một cái.
Tiền nhiệm thị lang bị ăn đau liền cắn răng hít một luồng khí lạnh: “Ai ui!”
Mọi người trên bàn ăn đều quay sang quan tâm han hỏi: “Sao vậy?”
Nghiêm Phượng Lâu liếc nhìn hắn: “Cắn phải đầu lưỡi rồi?”
Cố thị lang lanh mồm lanh miệng liền ngưng bặt, cụp đuôi ngoan ngoãn phẫn vẻ mặt của tiểu tức phụ: “Ừm. Lần sau sẽ chú ý hơn.”
Nhân lúc mọi người không chú ý, hắn lén mượn việc nâng chén rượu để ghé lên tai Nghiêm Phượng Lâu nói thầm: “Ngươi bất công.”
Nét mặt Nghiêm Phượng Lâu chẳng buồn đổi, cúi đầu ăn cơm, âm thầm lắc đầu ở trong lòng. Người này… tâm nhãn so với lỗ kim còn nhỏ hơn.
Lần cuối gặp Đỗ Viễn Sơn là ở bên ngoài kinh thành, khi tân khoa tiến sĩ bảng vàng đề tên phụng chỉ xuất kinh ra làm quan. Y đánh liều tới đưa tiễn. Thư sinh trẻ tuổi khi xưa luôn mang một vẻ mặt vô cùng chân thành, lúc ấy thần sắc lại chỉ lãnh mạc, chắp tay qua loa nói với y một câu cho có lệ: “Hạ quan bái kiến Nghiêm đại nhân.” Sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, không cùng y nói thêm nửa câu.
Từ ánh mắt hắn nhìn mình, Nghiêm Phượng Lâu liền có thể hiểu rõ. Người hậu bối trời sinh tính nết cương trực này nhất định không thể hiểu được đủ loại thăng tiến lúc sau của y, bởi vậy cho dù chỉ là một cái xoay người thẳng thắn, trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Nghiêm Phượng Lâu cũng tràn đầy chán ghét và phẫn hận. Hắn quá cương trực, không chấp nhận được nửa hạt sạn, không nhìn được nửa điểm bất bình. Đoan đoan chính chính, hơn xa bản thân mình năm đó. Cho dù có bị đâm tới đầu rơi máu chảy, tính tình cũng vẫn cường ngạnh, dựa theo nguyên tắc của bản thân để hành xử. Một đường hướng thẳng về phía trước, vĩnh viễn không thỏa hiệp.
Đặt ở vị trí người đứng đầu trẻ tuổi, kẻ như vậy chính là một tên ngốc đệ nhất thiên hạ. Đây là lời Cố Minh Cử từng nói.
Người con rể không biết được mấy chữ của nhà Trần tẩu kia lại bất chợt nói: “Gặp được một vị đại nhân như vậy, mặc dù những việc hắn làm rõ ràng có chút ngốc nghếch, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy, cuộc sống này có lẽ vẫn còn vài phần hi vọng.”
Cố Minh Cử duỗi tay ra, cách một chiếc bàn tròn nho nhỏ cụng ly với hắn: “Cũng đúng nhỉ, có lẽ con cháu của vị Đỗ huyện thừa này tương lai thực sự có thể xóa bỏ tệ lậu, phụ tá xã tắc giang sơn.”
Hai người nữ nhân ngồi bên bàn đều vì lời nói của hắn mà lộ ra mấy phần sắc thái kỳ vọng. Cố Minh Cử ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Phượng Lâu, một tay âm thầm lẻn xuống dưới bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay y. Nghiêm Phượng Lâu quay sang, Cố Minh Cử làm ra vẻ mặt ủy khuất mà bĩu bĩu môi, sau đó, chính là nhìn nhau mỉm cười.
Ngoài Đỗ Viễn Sơn, những cố nhân của năm đó hoặc ít hoặc nhiều đều có truyền tới chút tin tức. Phiêu Tuyết ở lại Nam An, gả cho một tiểu thư thương* cũng thích đọc sách như Nghiêm Phượng Lâu, nàng nói hài nhi trong bụng tới mùa thu năm nay sẽ chào đời.
(*tiểu thư thương: ở đây có nghĩa là người bán sách hoặc viết sách)
Cố Minh Cử sau khi nghe xong rất đỗi ngạc nhiên: “Ta cứ nghĩ nàng sẽ toàn tâm toàn ý đi theo ngươi.”
Nghiêm Phượng Lâu đạm nhiên đọc lá thư nàng gửi tới: “Nàng muốn một gia đình yên ấm an vui, cái này ta không cấp được.”
Ôn Nhã Thần không có chuyện gì xảy ra thì chỉ biết chơi bời hoang phí, lúc này lại chủ động xin được tới biên cương đánh giặc. Hiện giờ ở đó đang có một trận huyết chiến.
Năm trước triều đình từng đưa đại công tử của Lâm Giang vương tới ngoại tộc làm con tin, vốn tưởng rằng có thể bảo vệ an bình một phương, nào ngờ…
Bọn họ nói, lúc Ôn thiếu gia rời đi hệt như biến thành một con người khác, chỉ trong một buổi chiều mà như đã kinh qua muôn ngàn bể dâu.
Hắn nhờ người đưa tới cho Cố Minh Cử một phong thư ngắn. Vẫn là nét chữ tháu láu khó coi, bên trên viết rằng, hắn muốn đi tìm “Phượng khanh” của hắn.
Khóe môi Cố Minh Cử thoáng cong lên, cười mắng: “Tên tiểu tử này…”
Từ khi đó cho tới bây giờ, vẫn chưa nhận thêm được nửa điểm tin tức.
Cuộc sống bình đạm như thủy, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình.
Nhớ lại lúc trước, khi Ôn Nhã Thần truy theo manh mối của bọn họ tìm được tới Cửu An, Nghiêm Phượng Lâu đang đứng trước bếp xào rau, Cố Minh Cử thì ngồi bên bàn nghịch nghịch một đôi đũa cũ bằng gỗ.
Chẳng có gì là hối hận hay không hối hận, đáng giá hay không đáng giá. So với những kinh hồn táng đảm trên ngự yến của hoàng gia, thì cuộc sống thanh bình tốt đẹp như lúc này đã đủ để hắn cảm thấy hài lòng thỏa dạ.
Trên đường về nhà, Nghiêm Phượng Lâu chủ động nắm tay Cố Minh Cử. Bất quá chỉ là khoảng cách từ cánh cửa bên này tới cánh cửa bên kia, y vẫn chưa yên tâm…
Cố Minh Cử lặng lẽ cười ngây ngốc trong lòng, Phượng khanh của hắn vẫn hay ngượng ngùng như lúc trước, tất cả nhu tình mật ý đều phải dưới màn đêm không người nhìn thấy mới có thể âm thầm hiển lộ.
“Đi chậm một chút, ánh trăng đêm nay rất đẹp.”
Nghiêm huyện thừa ngôn từ ấp úng của ngày đó hiện tại đã học được cách làm thế nào để viện cớ.
Cố Minh Cử hiểu rõ tâm ý của y, để mặc cho y dắt mình đi chầm chậm từng bước vào tiểu viện nơi hai người đang cư ngụ.
Một chân của Cố Minh Cử bị khập khiễng. Đây là do vết thương cũ hạ xuống từ khi còn ở trong thiên lao. Thời gian chữa trị bị chậm trễ, cuối cùng không khỏe lại được nữa.
Mọi người sau khi nghe nói về thương thế của hắn đều không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngài bất quá là bước đi có chút chậm mà thôi, thực sự nhìn không ra là… là ngài đi đứng bất tiện.”
Chỉ có Cố Minh Cử biết rõ, khi mới bắt đầu, mỗi bước đi là một bước lê kéo, ngay cả việc nhấc chân qua ngưỡng cửa đối với mình cũng chật vật xiết bao.
Mà Nghiêm Phượng Lâu lại cần dũng khí lớn bao nhiêu mới có thể tiếp nhận ánh mắt dị thường của thế nhân, dắt tay mình đi trên đường phố, bất chấp người ngoài chỉ trỏ bàn tán ra sao cũng chưa từng đổi sắc.
Những ngày đầu vô cùng cực khổ, từ một thành nhỏ tới một thành nhỏ khác. Hai thư sinh trói gà không chặt mở một sạp bán quạt giấy, trong những ngày mưa lớn tầm tã, mạo hiểm mưa gió đứng dưới mái hiên khó khăn lắm mới bán được một cây dù.
Còn chưa kịp vui sướng đã bị xe ngựa chạy ngang qua hắt đầy nước bùn lên mặt. Đồng tiền trong tay còn chưa đủ để mua một bộ quần áo mới. Nếu là trước kia, sớm đã bảo đám thủ hạ ngăn kẻ lái xe lại, lôi ra đánh cho một trận, rồi ném vào thiên lao chịu khổ hơn ba năm.
Ngoài chân ra, tay phải của Cố Minh Cử cũng không thể dùng được nữa.
Nhất bút hảo tự rồng bay phượng múa của ngày đó đã trở thành tác phẩm cuối cùng. Như một đứa trẻ việc gì cũng không làm được, từng chút từng chút học lại từ đầu, dùng tay trái cầm đũa, dùng tay trái mặc y phục, dùng tay trái để viết chữ.
Vẫn là Nghiêm Phượng Lâu, cầm bàn tay run rẩy của hắn, nhất bút nhất họa nắn nót viết lên mặt giấy trắng noãn như tuyết một chữ “Cố”.
Nam nhân mỗi khi cúi đầu chăm chú làm việc đều mang một vẻ mặt nhẫn nại khiến người ta không cách nào khắc chế. Nhịn không được liền buông bút ra, kéo lấy tay y, ấn lên đó một nụ hôn.
Y bất động như sơn hiếm khi thấy một lần đỏ mặt, khẽ nâng cằm lên, cần cổ thon dài xoay ra một đường cong rất đẹp, kéo thẳng vào trong cổ áo: “Còn nháo nữa ta mặc kệ ngươi luôn.”
Khẩu khí lại là ôn nhu, thoáng thấm ra đôi phần ngượng ngập, mấy phần ngọt ngào. Cố Minh Cử vội vàng cúi đầu xuống, không muốn để y nhìn thấy vành mắt bất chợt hoe đỏ của mình.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Nghiêm Phượng Lâu đều sẽ giúp hắn bôi thuốc. Kỳ thực cho dù có được chăm sóc tốt hơn nữa, tay chân hắn cũng không cách nào trở lại linh hoạt như xưa. Thế nhưng ngày nào cũng vậy, y vẫn kiên trì làm theo lời dặn dò của đại phu, như một học trò vâng lời chăm chỉ, bôi thuốc, thoa đều, ấn niết, xoa nắn, thẳng tới khi nơi bị thương phiếm hồng và hơi phát nhiệt.
Đây là một bài học mà mỗi ngày Nghiêm Phượng Lâu đều nhất định sẽ làm, một ngày cũng chưa từng trì hoãn, cho dù là thời gian hai người không có nơi nào để đi, chỉ có thể tá túc trong một ngôi miếu đổ nát.
Khi nhất mực chuyên tâm làm một việc gì đó là lúc Phượng khanh đẹp nhất, đặc biệt là thời điểm y giúp hắn thoa dược dưới ngọn đèn cầy.
Cố Minh Cử duỗi tay ra nâng cằm y dậy, Nghiêm Phượng Lâu phối hợp mà ngẩng mặt lên, trong con ngươi đen láy phản chiếu ra hình ảnh một Cố Minh Cử rất chân thực rõ ràng. Cổ tay được thoa dược nổi lên nhiệt ý cay nóng, lan tới cánh tay, một đường đốt tới tận trái tim Cố Minh Cử.
“Phượng khanh…” Mở miệng khe khẽ gọi tên y, cúi đầu ôn nhu cắn lên vành tai y.
“Đêm qua đã…” Thấy đôi mắt hắn dần trở nên thâm thúy, Nghiêm Phượng Lâu liền biết Cố Minh Cử đang suy nghĩ những gì. Hơi hơi dùng sức đẩy lên lồng ngực hắn, “Hôm qua ngươi nói, hôm nay sẽ không.”
Nụ hôn tỉ mỉ của Cố Minh Cử đã rơi tới bên khóe môi y: “Vậy sao? Ta quên mất rồi.”
“Đừng hồ nháo.” Đối với đám hài tử không nghe lời trong học quán, y cũng dùng một bộ khẩu khí tưởng chừng như nghiêm lệ kỳ thực lại chẳng có mấy sức uy hiếp như vậy.
Trải qua mấy lần liếm thỉ vỗ về, dần dần đôi tay đặt trước ngực đã không còn dụng lực. Cố Minh Cử kéo Nghiêm Phượng Lâu để y ngồi lên đùi mình.
“Ngươi lúc nào… hưm… ưm…” Lời mới nói được một nửa, miệng đã bị chặn lại.
Hôn tới khi đầu óc mơ màng thở hồng hộc mới lại có cơ hội mở miệng: “Ta… lúc… lúc nào lại muốn? Ưm…”
“Ban ngày ở trong học đường.”
Phượng khanh của hắn rất đáng yêu, khi hôn thật sâu tới không thể hô hấp, nhất định y sẽ đưa hai tay lên ôm chặt lấy hắn, mặc dù ngoài miệng vẫn đang liều mạng chống đỡ nói không muốn.
“Khi ấy, nơi này của ngươi đều ướt cả.”
Bàn tay trái đã có thể bắt chước theo nét bút rất đẹp của Nghiêm Phượng Lâu để viết ra thư tình liền chuẩn xác ấn lên hạ thân y, thân thể còn đang bị Cố Minh Cử ôm trong lòng lập tức run bắn.
“A…”
Một tiếng rên rỉ vuột thoát ra khỏi miệng. Cố Minh Cử lại càng thêm hứng thú trêu chọc y: “Nghiêm tiên sinh, học trò mạo muội rồi.”
Vừa nói dứt lời, bàn tay ấn trên hạ thân của Nghiêm Phượng Lâu liền theo đó mà ngừng lại. Nghiêm Phượng Lâu đã bị khiêu khích tới đường nhìn trở nên mê mờ, đưa mắt nhìn hắn khó hiểu.
Cố Minh Cử cười toe, rất vô tội, rất chân thành, rất thiện lương: “Ngươi vừa nói không muốn, vậy thì thôi đi.”
Nghiêm tiên sinh xấu hổ giận dữ muốn chết, mâu quang sắc nhọn như có thể đâm ra hai cái lỗ trên người hắn, kéo vạt áo bị buông lơi đứng dậy định rời đi.
Người còn chưa đứng lên, thắt lưng đã bị Cố Minh Cử ôm lại. Nam nhân vẻ mặt gian xảo cười hì hì ghé lên tai y: “Thì ra là ngươi muốn.”
Không để cho Nghiêm Phượng Lâu có cơ hội cự tuyệt, hắn chế trụ thắt lưng y, liền giữ tư thế ngồi đối diện với nhau như trước mà hôn tới, “Còn nhớ lần trước chúng ta ở trong học quán không?”
Nghiêm Phượng Lâu cào lên bả vai hắn, muốn ngăn cái miệng không để cho hắn nói toạc ra.
Cố thị lang thực tủy biết vị liếm liếm khóe môi, vừa thoát hạ y sam vừa dùng đầu lưỡi quấn lấy điểm hồng châu trước ngực y: “Đêm hôm ấy ngươi sợ tới cực điểm, hút lấy ta rất chặt.”
“Ngươi… ngươi im miệng… A….” Nghiêm Phượng Lâu giận dữ và xấu hổ tới cùng cực.
Đó là việc ngu xuẩn nhất mà y từng làm, nhẹ dạ tin theo lời nói xằng bậy của tên hỗn trướng này, buổi tối ở lại học quán tìm cái gì mà ma nữ áo trắng, cái gì tiếng hát lúc nửa đêm, bóng ảnh màu trắng lờ mờ, đều chỉ là những lời xằng bậy!
Sắc trời vừa mới chuyển tối, y liền bị Cố Minh Cử ôm lấy thật chặt, sau đó ấn lên tường… Tâm tư lo sợ bị người đi tuần đêm phát hiện ra, cộng thêm cảm giác xấu hổ khi ở bên trong học quán làm chuyện thân mật trở thành một loại dằn vặt, khiến y mỗi lần nhớ lại những chuyện hoang đường mà mình đã làm cùng Cố Minh Cử đêm đó liền nhịn không được đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Lúc mới đầu ngươi cũng nói không muốn, bất quá tới khi ngươi nằm lên giáo tịch thì…” Ngón tay vô thanh vô tức tham tiến vào u huyệt khép chặt, “Phượng khanh, chính là giáo tịch mà ngươi vẫn dùng hàng ngày kia…”
“Ngươi…” Không để cho hắn có cơ hội nói bậy nói bạ, Nghiêm Phượng Lâu nâng mặt Cố Minh Cử lên, mở miệng cắn lên đôi môi đang lải nhải không ngừng của hắn, “Cố Minh Cử, ta không thèm quan tâm tới ngươi nữa.”
“Vậy hãy để ta quan tâm tới ngươi, quan tâm tới từng bữa ăn của ngươi, từng giấc ngủ của ngươi, từng bộ y phục ngươi mặc, từng hỉ nộ ái ố của ngươi… quan tâm tới ngươi cho thật tốt… quan tâm tới ngươi cả một đời, và còn… đời đời kiếp kiếp…”
Đêm nay có trăng, một vầng trăng sáng tròn vành vạnh treo cao bên ngoài khung cửa sổ, từng trận gió nhẹ xuy thổi, lướt qua chồi non nho nhỏ trên cành, lướt qua tuyết đọng còn chưa kịp tan bên dưới chân tường, lướt qua hai thân ảnh đang ôm nhau trước song cửa sổ.
Nghiêm Phượng Lâu và Cố Minh Cử, cả đời này đã từng không có gì, cũng từng nắm giữ tất cả trong tay.
Phú quý, quyền thế, hay bất kỳ điều gì khác, đều không quan trọng. Thứ quan trọng nhất chính là một vầng trăng sáng này, một cơn gió mát ấy, và còn… có ngươi ở cạnh bên ta.
Tận cùng nhân sinh, đầu cầu Nại Hà, chỉ cần để ta được ngoảnh đầu lại nhìn thấy ngươi một lần nữa, vậy thì… Cố Minh Cử ta đây cả đời này có chết cũng thực sự không còn gì luyến tiếc.
__Hết đặc điển – Toàn văn hoàn__