Cô nằm dài ra ghế, một tay ấn mở tivi, tay kia chống đầu xem tin tức.
Rinh~ Rinh~
“Băng, có điện thoại kìa.”
“...”
“Vậy tôi bắt máy nhé?”
Cô vươn tay lấy cái điện thoại trên bàn, nhấn nút nghe rồi áp vào tay.
“Alo~~”
“Giọng này... A, là Thiên Lam sao?”
“Đúng rồi đó, ‘tên cuồng vợ’!”
“Á à, hay nha. Muốn ăn đòn phải không?”
“Thế có chuyện gì mà phiền ngài bỏ thời gian gọi tới đây thế, nếu hỏi chị Diệp thì đừng lo, chị ấy khỏe lắm.”
“Muốn đánh trống lãng sao? Nhưng mục đích ta gọi không phải việc đó! Ta muốn hỏi Băng là SÚNG-TA-ĐÂU???”
“Hử? Không phải là từ sáng Băng đã nhờ chị Aoi chuyển giùm rồi sao? Giờ phải có rồi chứ?”
“Đúng là có, nhưng là ĐỒ GIẢ.”
“Sao cơ? Được rồi, tôi sẽ báo cho Băng, cứ thong thả mà nghỉ hưu đi.”
“Ta đính chính chưa có già, còn đi làm vô cùng khỏe mạnh!!!”
Cụp. Cô tắt máy, chạy vọt lên phòng của nó, gõ cửa.
“Băng, có chuyện lớn.”
Nó nhẹ nhàng mở cửa, hai tay đang cầm khăn tắm xoa tóc.
“Đã biết.”
“Biết? Nhưng khi nào?”
“Hai năm trước.”
Nghe xong lời của nó, cô muốn hộc máu. Đã biết có trộm mà vẫn dâng đồ lên cho trộm. Tình huống quái quỷ gì đây?
“Nhưng bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ngồi đây đợi bọn chúng mang tiền chuộc tới chắc?”
“Sẽ không. Mau chuẩn bị.”
“Ơ. Được.”
Cô gật đầu rồi chạy vọt đi. Nó đi vào phòng, lấy ipad ra tìm một lúc rồi dừng lại trước bản đồ định vị thành phố Z. Kéo màn hình ra khu rừng nằm ngoài rìa, suy nghĩ một chút rồi lại phóng lớn một vị trí. Tìm thấy rồi! Là một khu thí ngiệm bỏ hoang. Tắt màn hình, nó nhanh chóng thay một bộ áo quần dễ vận động. Áo thun màu trắng, quần đùi bó màu đen, giày bốt màu đen nốt. Thêm một cái áo khoác tay ngắn màu xanh dương đậm và cái nón lưỡi trai trắng. Vũ khí dĩ nhiên là không nhiều lắm, chỉ có hai cái dao găm gắn ở hai bên quần và hai cây súng ngắn để trong áo khoác và một số dụng cụ lặt vặt khác. Nhấn nút gọi phục vụ ở trên đầu giường. Một lúc sau, Shiro và Kuro đứng đợi ở đó. Cả hai đồng thanh nói.
“Chủ nhân, ngài cho gọi?”
Nhìn thấy bộ trang phục hiện giờ của nó, hai người họ cũng đã hiểu ra là nó muốn làm gì. Thấy hành động này, nó gật đầu.
“Đi chứ?”
Hai người họ quay đầu nhìn nhau, bất giác mỉm cười.
“Vâng. Dĩ nhiên rồi ạ. Nhưng mức độ nguy hiểm cao đến đâu thế, hơn cấp độ năm ở rừng nhiệt đới nhân tạo trong phòng tập không?”
Shiro phấn chấn hỏi. Nó nghĩ một lúc, liền gật đầu.
“Thật tốt quá. Chúng tôi sẽ chuẩn bị liền ạ. Đi thôi Kuro.”
Shiro kéo Kuro đi. Nó nhìn, hình như cảnh này khá quen thì phải.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một nhóm bốn người đứng trong gara xe. Cô nhìn xung quanh một hồi, khẽ huýt sáo.
“Không tệ nha! Có vẻ hai người chi không ít tiền lương nhỉ?”
“Xin đừng quá khen, hơn nửa số xe này là của chị Aoi mua, chúng tôi chỉ sở hữu năm chiếc mà thôi.”
“Chỉ năm chiếc. Chẳng lẽ Aoi sưu tập đến hai mươi bảy chiếc hả?”
“Vâng.”
Cô ngỡ ngàng nhìn hàng xe dài đủ loại màu sắc trước mắt. Cô đâu thể ngờ là Aoi giàu đến thế, trừ phi...
“Băng, tiền lương hằng tháng của Aoi là bao nhiêu thế?”
“Đủ mua một chiếc.”
“Cao thế!”
Cô bất ngờ trợn tròn mắt nhìn nó. Dù đã biết là nhiều nhưng cô đâu ngờ lại nhiều đến vậy chứ.
“Thế còn hai người?”
“Mỗi người bằng một phần ba chị ấy ạ.”
Shiro lễ phép nói đồng thời lấy tay mở cửa một chiếc xe đen dài, làm một tư thế mời đậm chất quản gia chuyên nghiệp. Nói luôn, bây giờ Shiro, Kuro và cô đều mặc cùng một kiểu áo quần giống nó, dĩ nhiên là Sarah thiết kế, chỉ khác là cô mang theo một sợi roi dài được làm vô cùng tỉ mỉ. Cán cầm làm bằng vàng ròng, khắc hình một con rồng uốn lượn xung quanh, roi làm bằng da của một loại thú đặc biệt, vô cùng chắc còn được quấn thêm một sợi gai bén nhọn. Đây là vũ khí chính của cô và là một trong mười hai thanh vũ khí huyền thoại. Shiro thì đem đủ loại súng bên người, từ súng lục cho đến súng trường. Còn riêng Kuro chỉ đem theo một thanh kiếm dài hơn một mét để bên hông, ngoài ra chẳng còn gì cả. Khi mọi người đều lên xe, Shiro nhấn nút mở máy rồi dùng tốc độ 200km/giờ phóng ra ngoài. Với tốc độ này, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến địa điểm mà nó chuẩn bị trước. Bước xuống xe, nó đến một bức tường đã sập gần hết đang bị rêu xanh bám đầy. Vuốt trên tường một đoạn thẳng dài, nó nhấn mạnh vào một viên gạch cũ kĩ.
Cạch.
Nó lùi về phía sau năm bước, một đường hầm hiện ra, nó phẫy tay kêu mọi người cùng đi xuống. Cô liền nhanh chóng bật đèn pin lên. Ánh sáng soi chiếu mọi ngóc ngách trong thông đạo. Mọi người cùng bước xuống. Men hết con đường nhỏ hẹp, họ tới một căn phòng lớn. Đối diện cánh cửa, bóng dáng một người đàn ông cao to đang ngồi, khuôn mặt vuông dữ tợn cộng thêm thân hình đô con khiến mọi người khiếp sợ. Ông ta đang ngậm một cái điếu xì gà, đứng cạnh còn có một cô gái mặc một bộ áo bó thân màu đen, trên mặt có đeo một cái khăn voan đang cầm thanh kiếm nhìn chằm chằm vào bọn nó. Nhưng nhìn một chút là nó liền nhận ra ngay, đó là...
“Chị Aoi?”
Cô sững sốt. Ánh mắt đăm đăm nhìn người con gái đứng trên kia.
“Không thể nào! Tại sao chị lại...”
“Câm miệng! Ngươi ồn ào quá đó con nhỏ kia!”
Tên đầu sỏ ném cái điếu xuống người cô. Cô nhanh chóng lách người qua, lườm xéo tên đó.
“Hừ, ông có quyền gì để ra lệnh cho tôi hả tên mặt hộp?”
“Mày... Aoi, mau giết con nhỏ đó.”
Ông ta đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào mặt cô. Aoi chỉ gật đầu nhẹ rồi nhảy bật lên, nhẹ nhàng đáp xuống, tay nắm chặt thanh kiếm lớn.
“Thất lễ.”
Nói rồi, Aoi phóng thẳng tới chỗ cô, giơ thanh kiếm lên cao rồi bổ một nhát xuống. Theo phản xạ, cô đạp xuống đất, nhảy lùi về phía sau.
“Nè, nguy hiểm lắm đấy!”
Cô tức giận quát nhưng Aoi lại không thèm quan tâm, tiếp tục tấn công còn cô lại tiếp tục né, trông như mèo vờn chuột.
“Aoi, đủ rồi! Mau kết thúc đi.”
Ông ta gầm lên. Tuy thế, ông ta vẫn có linh cảm xấu về việc này nên đã lén nhấn vào một thiết bị trên tay.
Rắc rắc.
Bức tường hai bên bắt đầu chuyển động mạnh, những chấm đỏ xuất hiện trông vô cùng quỷ dị.
“Đến đây nào, những đứa con cưng của ta!”
Tên mặt hộp cười lớn. Lời nói của hắn như mệnh lệnh khiến những tên robot đằng sau bức tường chuyển động, bước đến bao vây lấy nhóm người của nó và cô.
“Chúng ta có bảo hiểm cho những việc như thế không?”
“Chắc là không đâu tiểu thư.”
Shiro cười khổ nói.
“Chậc, ít nhất cũng phải có trợ cấp chứ! Thời buổi bây giờ khó khăn lắm biết không? Còn chưa kể...”
Cô lại tiếp tục than phiền. Chưa kịp nói xong, bọn robot đã vồ đến. Kuro nhanh tay lấy hai khẩu súng dài ra, liên tiếp nổ đạn vào bọn người máy. Shiro thì ngồi bệt xuống, lấy những thanh phụ kiện ra ghép.
“Kuro, cầm chân tụi nó giùm chị một chút.”
Vừa làm, Shiro vừa lên tiếng nói. Kuro nghe thế liền gật đầu rồi quay qua tấn công bọn robot dồn dập.
“Chà chà. Phải cho chị giúp sức chứ. Nhìn bọn chúng chị ngứa tay lắm luôn rồi nè.”
Cô cười nham hiểm, lấy ra một sợi roi dài khoảng hai mét rưỡi vô cùng đẹp. Phần tay cầm có màu vàng, khắc một cái đầu con rồng đang giận dữ. Phần thân của nó như được rải bột vàng, óng ánh như tinh quang.
“Chiến thôi!”