Chỉ cần nhìn hai người đàn ông này đứng chung một chỗ, Chu Kiều Na sẽ cảm thấy hưng phấn đến điên cuồng, nói mãi, nói mãi không ngừng. Thị Y Thần thật sự không thể nào hiểu rõ người đã có giấy chứng nhận kết hôn này. Cô bạn làm sao có thể cả ngày cảm thấy có hứng thú đối với loại chuyện thế này, thật sự là không bình thường. Cô liền đưa hai tay lên bắt chéo, nói: “Dừng lại! Chị đây hiện tại đang buồn bực, hận không thể cầu trời cho người đàn ông nào lập tức rớt xuống trước mặt ngay bây giờ. Cậu đừng mơ mộng dùng Boy’s love để phá hủy ý chí của đại tiểu thư là tớ đây.”
Chu Kiều Na cười, nói: “Tháng sau cậu đã hai mươi chín tuổi rồi, nói cho chị biết cậu muốn món quà sinh nhật thế nào? Chị đây sẽ tặng cậu!”
“Quà sinh nhật? Thật tốt!” Thị Y Thần chớp chớp đôi mắt mơ màng do uống say đã trở nên mông lung, ngây ngô cười một tiếng, có lẽ đã bị chất cồn gặm nhấm rồi, cô lớn gan gọi hai tiếng “Đàn ông.”
Bảy phần say, ba phần tỉnh. Có lẽ cô nên sớm một chút đi tìm một người đàn ông, xong chuyện quên đi. Cho dù sau này không tìm được người đàn ông nào đi nữa, ít ra cũng sẽ biết được mùi vị đàn ông là thế nào. Không đến nỗi giống như xem mắt mấy ngày trước, bị người ta công khai chế giễu đã gần ba mươi tuổi vẫn còn là xử nữ.
“Có tương lai! Cậu cuối cùng cũng giác ngộ được rồi.” Chu Kiều Na vui vẻ vỗ vai cô.
Bị Chu Kiều Na vỗ vai hai cái, cô đột nhiên cảm thấy dạ dày rất khó chịu, đầu óc cũng đau nhức quay cuồng.
Lúc này, điện thoại Chu Kiều Na vang lên, là chồng cô ấy gọi, hối thúc cô ấy nhanh về nhà.
Không thể nhận ra, bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, bây giờ kết thúc họp mặt hội chị em được rồi.
Ngay lúc ra khỏi cửa, một người đàn ông say rượu đụng phải Thị Y Thần, cái va chạm này làm cho dạ dày của cô lập tức cuộn lên. Cô dừng bước, không kịp nói cho Chu Kiều Na biết, liền che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Đến nhà vệ sinh, cô quay về phía bồn cầu không ngừng nôn khan, mang mọi thứ đang cuộn lên trong dạ dày nôn ra hết, nhưng cố gắng một lúc cũng không nôn ra được. Ngồi nghỉ một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô mới từ từ đi đến cạnh bồn rửa tay, mở vòi nước, ra sức tát nước lạnh vào mặt, trong chớp mắt đầu óc đã lạnh đi.
Cô chống hai tay lên bồn rửa, đầu óc của cô như trở nên hỗn độn, muốn đứng dậy cũng không đứng nỗi. Đêm nay uống nhiều hơn một chút. Cô biết chất cồn đang từ từ ăn mòn đại não của cô, tuy nói say, nhưng đầu óc của cô vẫn còn một chút tỉnh táo. Giờ phút này, cho cô một cái giường là tốt nhất.
Thị Y Thần cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, chống tay lên bồn rửa thiếp đi một lúc. Có người đi đến toilet, cô mới tỉnh lại. Cô cố gắng nói với bản thân, cho dù muốn ngủ, cũng phải rời khỏi nơi này. Cô không muốn ở lại nơi này rồi không biết chuyện gì xảy ra với mình, sau đó xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Tát một ít nước lên hai má cho mặt bớt nóng một chút, sau đó cô mới lảo đảo bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh.
Phía hành lang có hai người đàn ông đang đứng, một đen một trắng, hình như đang cãi nhau, đứng chặn cả lối đi làm cho chẳng ai qua được. Đột nhiên người đàn ông mặc áo đen nói to: “Tớ vốn không muốn kết hôn.”
Người đàn ông mặc áo trắng nói: “Tình cảm có thể từ từ vun đắp.”
Người đàn ông mặc áo đen cười có vẻ xem thường, nói: “Tớ thà đi chăm sóc rau dưa của tớ còn hơn.”
Người đàn ông mặc áo trắng nhìn anh ta thật lâu, trầm mặc không nói gì.
Người đàn ông mặc áo đen thấy anh ta như vậy, lại một lần nữa vô tình, nói: “Thật xin lỗi, tớ mệt rồi, tớ phải về nghỉ ngơi.”
Người đàn ông mặc áo trắng giữ chặt anh ta lại, “Còn chưa nói xong, không được đi.”
Âm thanh cãi nhau của hai người đàn ông làm cho đầu óc Thị Y Thần ong ong cả lên.
“Làm phiền…” Cô đưa tay phải lên, muốn xin hai người họ dừng lại một chút cho cô đi qua. Kết quả, mới chỉ nói “Làm phiền”, ba chữ “Xin nhường đường” vẫn chưa kịp nói ra, người đàn ông mặc áo đen đã vung tay trái lên đánh mạnh vào mặt cô một cái.
“Ôi!” Cú đánh thật mạnh này làm đầu cô choáng váng, mất trọng tâm, người đổ dồn về phía sau, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, gót giày bị gãy, cô bị trẹo chân, ngã nhào trên mặt đất.
Lâm Uẩn Trạch và Lục Thần Hòa đang cãi nhau đến ‘long trời lở đất’, vì thế mới không để ý gì đến người xung quanh.
Thấy vậy, Lâm Uẩn Trạch vội vàng cúi xuống đỡ Thị Y Thần lên, “Thật xin lỗi, cô không sao chứ?”
Thị Y Thần bị chất cồn gặm nhấm đến mức đầu óc mụ mị. Cô đưa một tay che mặt, một tay chống mông, ngồi dưới đất rên rỉ: “Đau quá…”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Lâm Uẩn Trạch vừa xin lỗi, vừa đỡ cô dậy, “Để tôi đỡ cô đứng lên.”
Tuy còn chút váng đầu, nhưng cô cuối cùng cũng có phản ứng. Hai chân một cao một thấp cuối cùng cũng có thể đứng vững được. Cô cúi đầu nhìn giày của mình, gót giày bên phải bị gãy, chỉ còn một chiếc bình thường. Thị Y Thần khom lưng xuống, sử dụng bao nhiêu sức lực mới lấy được gót giày bị gãy ra. Cô nghiêng đầu, dùng đôi mắt lờ mờ của mình nhìn người đứng bên cạnh Lâm Uẩn Trạch, người đàn ông này đến cả dáng người cao thấp thế nào cô cũng không nhìn rõ. Dùng giọng nói khàn khàn chất vấn: “Vừa rồi là ai đánh tôi?”
“Không phải anh ta, là tôi. Vừa rồi là do tôi không chú ý mới đánh trúng cô, thật xin lỗi.” Người đàn ông mặc áo đen đang đứng trước mặt cô lên tiếng.
Thị Y Thần nhấc mông đứng dậy, ánh mắt say lờ đờ nhìn người vừa gây sự, chớp mắt nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc ngay trước mắt. Cô ngẩn ra, lại nhìn anh ta thêm 10s. Đối phương tiến lại lấy tay quơ qua quơ lại trước mặt cô, cô mới hoàn hồn lại.
Người khác không biết còn tưởng cô uống quá nhiều rượu, trở nên háo sắc, thật ra cô đang suy nghĩ tại sao nhìn người đàn ông này có vẻ rất quen mắt đến vậy? Á! Thì ra là người đàn ông ở thang máy trong nhà hàng Hàn Quốc đã liếc nhìn cô, cười nhạo cô, cái tên đàn ông thối tha âm thầm chế giễu cô vẫn là xử nữ! Một buổi tối gặp anh ta liên tiếp hai lần, đúng thật là quái lạ.
“Thì ra là tên xấu xa này! Tên Bối Bối Sơn* chết tiệt…” Cô chửi bằng giọng khàn khàn mang theo sự khinh thường, tức giận cùng chán ghét. Nhưng do tác dụng của cồn, làm cho giọng nói của cô trở nên yếu ớt, âm cuối kéo thật dài giống như đang làm nũng.
* Bối Bối Sơn: Cách gọi nhau thân mật của những người đồng tính.
Lục Thần Hòa đứng đó như tượng, môi mím lại thành một đường, đôi mắt xinh đẹp chỉ thiếu chút nữa là có thể tóe ra lửa dìm chết cô.
“Bối Bối Sơn?!” Lâm Uẩn Trạch trừng mắt, liếc nhìn Lục Thần Hòa cất giọng kinh ngạc như không thể tin được, “Cậu quen cô ấy sao?”
“Có quỷ mới biết!” Thị Y Thần trang điểm đậm đến vậy, Lục Thần Hòa cũng không nhận ra cô, không thể nào liên tưởng cô hiện tại với người con gái trong thang máy.
Hận cũ lại kết thêm oán mới!
Thị Y Thần không nói gì, đột nhiên vung tay tát Lục Thần Hòa một cái, tuy là sức lực không đáng kể, chỉ giống như “vuốt ve” hơi mạnh một chút, nhưng cũng đủ làm người bên cạnh kinh ngạc.
Trong phút chốc, bầu không khí ở đây trở nên im lặng đến đáng sợ, đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Lục Thần Hòa nắm chặt tay, gân xanh nổi cả lên, các đốt ngón tay phát ra âm thanh “răng rắc”.
Lâm Uẩn Trạch lập tức ngăn anh ta lại, sợ anh ta trong cơn tức giận, sẽ ‘tặng’ lại cô gái kia một đấm.
Thị Y Thần hít sâu một hơi, nói: “Tôi không cần phải giải thích gì cả, chuyện này xem như là có qua có lại, trả lại cho anh! Lần sau đừng có mà cười loạn nữa! Còn về đôi giày này, anh phải bồi thường!”
“Được, vị tiểu thư này, cô nói giá đi. Đôi giày này bao nhiêu tiền?” Lâm Uẩn Trạch tươi cười hòa nhã, hy vọng có thể nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Nhìn nụ cười của Lâm Uẩn Trạch, anh ta là người đàn ông đẹp trai thà đứng ngoài tiệm áo cưới cũng không muốn vào trong giúp vợ chưa cưới của mình chọn áo. Trong lòng cô nói thầm: Khó trách! Khó Trách! Hai người đàn ông ở cùng một chỗ nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì!
Thị Y Thần tỏ vẻ ngang ngược, cởi giày, đứng trước mặt Lục Thần Hòa, nói: “Đôi giày này của tôi được thiết kế ở Italy, được chuyên gia làm bằng thủ công, không có giá cả. Anh chỉ cần mang đôi giày sang Italy đóng lại gót, sau đó mang về là được.”
Lâm Uẩn Trạch ngớ ra.
Lục Thần Hòa nhìn đôi giày, sắc mặt u ám, khóe miệng nhếch lên, lúc sau cười lạnh một tiếng: “Nếu cô muốn làm khó hay muốn vơ vét tài sản gì gì đó thì cứ nói thẳng con số, đừng quanh co lòng vòng!”
“Làm khó, vơ vét tài sản?” Thị Y Thần trở nên nóng nảy, “Ai rảnh đi làm khó hay muốn vơ vét tài sản của anh? Tôi chỉ muốn anh mang gót giày đi sửa thôi.”
“Cô có bao giờ gặp qua người nào đến tận Italy chỉ vì để sửa gót giày không? Cô làm vậy không phải làm khó chứ là gì?”
“Này, là do anh đánh tôi trước, hại tôi bị ngã, hại gót giày của tôi bị gãy, lại còn ác độc tố cáo sao? Đôi giày của tôi không phải giày bình thường.”
Lục Thần Hòa tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn đôi giày màu trắng ngà trong tay cô, bên ngoài ngoại trừ có trang trí vài mẫu kim loại, còn lại kiểu dáng cực kì đơn giản, loại giày thế này nếu vào một shop giày nào đó tìm chắc chắn giá cũng không hơn một ngàn tệ. Cái gì mà thiết kế ở Italy, do chuyên gia làm bằng thủ công? Cũng chỉ là một đôi giày thôi, có cần phải khoa trương đến vậy không?
Có lẽ Thị Y Thần nhìn thấy được ánh mắt khinh thường của anh ta, nhấn mạnh nói: “Đôi giày này của tôi không phải là đôi giày bình thường, phải mang đến Italy sửa.” Chỉ cần nhớ lại nụ cười chế giễu như có như không của anh ta trong thang máy, cô liền trở nên điên tiết, cô quyết không để cho người đàn ông này sống yên ổn, mang cả vốn lẫn lời trả hết cho anh ta.
Hai người cãi nhau không ngừng, Lâm Uẩn Trạch vừa định can ngăn, tiếng di động của anh ta lại vang lên, anh ta nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, lập tức bắt máy: “Ừ, anh cùng anh ta đang ở cùng nhau…ở K.O…không có, anh không có cãi nhau với anh ta, chỉ muốn tìm anh ta uống rượu nói chuyện phiếm thôi…Em đang ở đâu?”
Từ lúc Lâm Uẩn Trạch bắt đầu nhận điện thoại, Lục Thần Hòa liền dời ánh mắt đang nhìn đôi giày kia nhìn sang Lâm Uẩn Trạch. Lâm Uẩn Trạch vừa nói điện thoại, vừa liếc nhìn anh ta. Lúc nói xong lời cuối cùng bối rối đến mức phải đi chỗ khác nói chuyện.
Lục Thần Hòa cười lạnh một tiếng, suy nghĩ trong lòng càng thêm vững chắc.
Lúc này Thị Y Thần lại mang đôi giày đến trước mặt anh ta. Anh cắn răng, tức giậc liếc cô một cái, không nói lời nào, rút ví từ trong túi ra, không cần đếm lại, mang tất cả tiền trong đó nhét vào tay đang cầm giày của Thị Y Thần. “Cho cô hết, có thể đủ để mua lại mấy đôi.”
“Anh làm vậy là có ý gì? Có tiền là hay lắm sao? Anh cho là tiểu thư tôi đây không có tiền của anh là không sống được sao?” Thị Y Thần vung tay lên, mang cả giày lẫn tiền ném vào anh ta.
Mấy chục tờ tiền tung bay khắp nơi giữa không trung.
Lục Thần Hòa cảm thấy người phụ nữ say rượu này đúng là bị điên rồi, anh không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa, liền quay người bỏ đi.
“Này, anh đừng hòng nghĩ có thể ôm nợ mà chạy trốn.” Thị Y Thần cầm lấy giày, khập khiễng chạy lên phía trước, chạy được một đoạn, cô cúi xuống dứt khoát cởi luôn chiếc giày bên trái ra, chân trần đuổi theo anh ta.
Lâm Uẩn Trạch đột nhiên thấy một tờ giấy bay qua trước mắt, cúi đầu lại nhìn thấy trên hành lang toàn là tiền mặt, anh ta vội nói: “Đường Di bên này đang xảy ra chút việc, lát nữa anh gọi lại cho em.”
Anh ngắt điện thoại, nhìn thấy Lục Thần Hòa và cô gái kia đã đi rất xa, anh nhìn đống tiền giấy rơi đầy trên mặt đất, thật sự là không biết phải nói gì.
“Điên rồi! Đúng thật là điên rồi!” Anh ta vỗ trán, khom người xuống, nhặt tiền rơi đầy trên mặt đất lên.