Trong chớp mắt, cách lễ nghi đăng cơ long trọng đến nay đã là ba năm.
Phe cánh Tiêu Diễn ngày càng đông đảo, mà sau khi Tề đế băng hà, thân thể thái hậu ngày sau càng kém hơn ngày trước. Chuyện trong triều, thái hậu cũng dần dần lực bất tòng tâm. Quần thần trên triều, mỗi người đều nói hoàng thượng có khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa, tuổi tác lại nhỏ, tưởng rằng người ngồi trên ghế rồng chỉ là bình hoa trang trí thôi nên nhiều lần bất kính. Nay thấy thủ đoạn của hoàng thượng quả quyết ngoan tuyệt, không chút lưu tình, kết cục của những người đó có thể biết được. Mà người duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn chính là Trấn Quốc công chúa.
Sáng sớm hôm nay, có đại thần báo lên, Trấn Quốc công chúa nay đã hai mươi, thời gian quốc tang ba năm đã qua nên ra cung lập phủ.
Tiêu Diễn biết đại thần này, chính là người muốn dựa vào đảng phái họ Vương, địa vị xuất thân không cao, trải qua trăm đắng nghìn cay mới lên đến địa vị hiện nay, hiển nhiên muốn nịnh bợ nhà họ Vương. Tiêu Diễn không lên tiếng, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Vương Uẩn Chi, nửa cười nói: “Vương đại nhân, ngươi nghĩ như thế nào?”
Vương Uẩn Chi bước ra khỏi hàng, chắp tay thi lễ, dáng vẻ ưu nhã: “Vi thần dựa theo chỉ bảo của bệ hạ.” Dừng một chút lại nói, “Nhưng mà tuổi tác công chúa đã lớn, mong bệ hạ sớm ngày tác thành.”
Tiêu Diễn “A” một tiếng, ánh mắt sau mười hai chuỗi ngọc của hắn trở nên sâu thẩm, nhìn thẳng từng chúng thần bên dưới, rồi sau đó mỉm cười, lời nói mang ý lạnh: “Việc này trẫm đã có tính toán, bãi triều.” Đại thần trong triều đều rời đi, Tiêu Diễn lười biếng tựa trên ghế rồng, hỏi thái giám một bên: “Thạch An, hoàng tỷ đâu?”
“Công chúa ở Giáng Vâm hiên nghe nhạc khúc.”
Giáng Vân hiên? Lại là nơi đó!
Mấy ngày gần đây có nhạc công được mời vào trong cung, tài nghệ rất cao, Tiêu Diên tình cờ nghe được tiếng đàn của người đó nên ngày ngày đều đi nghe. Ngoài mặt Tiêu Diễn không nói gì nhưng trong lòng rất không thỏa mái. Ba năm nay hoàng tỷ đối với hắn lãnh đạm đi rất nhiều, hắn cũng biết là chuyện gì xảy ra. Bên này hoàng tỷ lạnh nhạt với hắn, bên kia thần tử ồn ào nói hoàng tỷ nên ra cung lập phủ. Hừ, thật hận không thể ban cho những người đó thiên đao vạn quả!
Còn chưa tới Giáng Vân hiên đã nghe tiếng đàn du dương, uyển chuyển trong suốt.
Bên trong đình, Tiêu Diên mặc một thân váy dài màu trắng bạc thêu hình hoa lan, khoác lên vai áo tơ lụa màu xanh lam, hết sức thanh nhã thuẩn khiết. Quấn một búi tóc đơn giản, búi tóc đen nhánh thanh tú chỉ dùng một cây trâm ngọc bích đơn giản. Tiêu Diên không thích những đồ trang sức vàng bạc, không chỉ quá mức nặng nề mà còn lộ vẻ tầm thường. Nàng nghiêng người dựa vào ghế, khóe môi mang ý cười nhìn nhạc công, hắn ta mặc một bộ quần áo màu xanh, ôn nhuận như ngọc.
Lúc này đã vào thu, Ngô ma ma thấy Tiêu Diên nghe đến say mê, liền khoác thêm cho nàng một cái áo choàng.
“Công chúa, hoàng thượng đến.”
Theo hướng ngoài đình nhìn ra, bóng dáng màu đen kia đúng là Tiêu Diễn.
“Bệ hạ, vì sao không cho người thông báo?”
Mọi người trong đình đều vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tiêu Diễn tiến lên một bước nâng nàng dậy, cười nói: “Hoàng tỷ, mau mau đứng lên. Trẫm nhìn thấy hoàng tỷ đang hứng thú nên không nỡ quấy rầy.” Quét mắt qua nam tử mặc áo xanh phía sau, đôi mắt híp lại: “Đây là nhạc công ngày ngày diện kiến hoàng tỷ? Ngươi đứng lên đi, tên gọi là gì?"
“Bẩm báo hoàng thượng, thần tên Lục Dung.” Hắn quỳ lạy thật sâu.
Tiêu Diễn cười đến mức không rét mà run: “Khó trách hoàng tỷ thích ngươi như vậy, thì ra là một mỹ nam tử à.”
Thịnh hành từ thời Ngụy Tấn đến nay, nam tử lấy vẻ ngoài âm nhu là đẹp, giống như Lục Dung này. Thân hình gầy yếu, khuôn mặt xinh đẹp, thật sự là bộ dáng phong lưu. Nói đến đẹp, Tiêu Diễn không hề thua Lục Dung một chút nào, nhưng vẻ đẹp của hắn quá phô trương làm người khác hít thở không thông. Lục Dung thì trái lại, không quá đẹp nhưng tỉ mỉ nhìn lại làm cho người ta cảm thấy vui vẻ ấm áp.
“Thần không dám nhận.” Lục Dung liên tục quỳ lạy.
“Bệ hạ hôm nay đến là có chuyện gì?”
Tay Tiêu Diễn đưa ra định nắm lấy tay nàng, lại bị nàng không chút dấu vết tránh đi. Trong chớp mắt, vẻ mặt hắn hiện lên chút mất mát, sau đó mỉm cười, giọng nói vô cùng thân thiết: “Hoàng tỷ thích nghe đàn, trẫm cũng thích, không bằng để cho hắn ta đàn cho chúng ta cùng nghe được chứ?"
Ba năm, ba năm này hắn lớn lên càng anh tuấn, dáng người cao ngất, quả nhiên là đấng lang quân được ái mộ nhất, có một không hai. Lúc này dáng ngồi của hắn thẳng tắp xinh đẹp, bộ dáng khôi ngô xuất sắc, có phần uy nghiêm không thể xâm phạm của bật đế vương. Sườn mặt của hắn hơi quay về phía Tiêu Diên, lông mày của hắn kéo dài ra hai bên, phía dưới là hàng lông mi dài cong nhẹ che phủ đôi mắt hẹp dài, tròng mắt đen như đầm mực, sâu không thấy đáy. Khoảng khắc kia, đáy mắt hắn hiện lên nhiều điều, có vui sướng, có mất mát, có khó chịu, và nhiều hơn là lửa nóng đang kiềm nén.
Lục Dung đang mải mê đánh đàn, chợt nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng đang nhìn chằm chằm công chúa, tay hắn run lên, đàn sai một nhịp. Hắn sợ đến mức lập tức quỳ xuống: “Thần có tội, làm quấy nhiễu nhã hứng của bệ hạ, thỉnh bệ hạ tha thứ.”
“Kéo xuống đi.”
“Bệ hạ tha mạng a!”
Thạch An là người thông minh, vừa nghe thấy tiếng hoàng thượng liền đưa ánh mắt để cho vài thị vệ ngoài đình tiến vào kéo Lục Dung đi ra.
Tiêu Diên cầm chén trà chậm rãi uống, tất cả mọi chuyện nàng làm như không thấy, Tiêu Diễn nhìn vào trong mắt, làm cho tâm tình hắn rất tốt: “Hoàng tỷ không vì hắn xin tha ư? Trẫm nghe nói hoàng tỷ thật thích hắn.”
Buông chén trà xuống, nàng nhìn Tiêu Diễn, cười như không cười: “Hoàng thượng nói đùa, thiên hạ này đều là của người, nếu ngày nào đó hoàng thượng muốn cái đầu này của ta, ta cũng sẽ cung kính nhận chỉ.” Nói xong liền đứng dậy, kéo áo choàng rời đi.
Tiêu Diễn cũng đứng lên theo, nhẹ nhàng nói: “A Diễn đã nhiều ngày không... hoàng tỷ“. Tiếng “A Diễn” này, vừa ôn nhu mềm mại, vừa quen thuộc biết bao, giống như bọn họ trở về lúc trước. Bước chân Tiêu Diên cùng tâm rung lên, trước kia hắn yên tĩnh tốt đẹp, thiếu niên xinh đẹp không nhiễm một hạt bụi, mà nay đã không còn giống nhau.
“Ta còn có việc, đi trước một bước.”
“Hoàng tỷ...”
Hoàng tỷ vẫn không muốn để ý đến hắn...
Tiêu Diễn ngẩn ngơ dừng bước, sau đó hung hăng vỗ lên bàn đá, Thạch An theo hầu phía sau kinh hãi nhảy dựng. Ngồi xuống ghế đá, hắn thất thần một lát, từ lúc hắn trở về cung đến nay, hoàng tỷ đối với hắn không còn như trước. Hắn rất nhớ đến những ngày trước đây, hắn nghẹn lại trong lòng tâm tư khổ não này, làm hắn gần như phát điên. Ánh mắt lướt qua cây đàn cổ kia, hắn khẽ nhếch môi, nở ra một nụ cười tàn nhẫn.
"Thạch An, đem ngón tay nhạc công kia chặt bỏ từng ngón từng ngón cho trẫm!”
Không có ngón tay, xem Lục Dung kia làm sao có thể đánh đàn, có thể làm cho tâm tư hoàng tỷ thay đổi một chút hay không!
Những ngày này không khí trong cung rất khó chịu, từ khi hai tay Lục Dung bị chặt, Tiêu Diên có phái người đi thăm một chút. Cả đời Lục Dung không thể đánh đàn, nàng còn sai người chăm sóc người nhà của hắn ta, coi như xin lỗi một chút. Ngày hôm đó trở về trong điện liền thấy Thanh Ninh cười hì hì ra đón, tiếp theo là một đám cung nhân nối đuôi theo sau, vừa nhìn thấy là biết được Tiêu Diễn lại sai người tặng đồ lại đây. Từ lâu nàng đã luyện thành thói quen, nhìn cũng không nhìn, để cho cung nhân thu dọn đi.
“Công chúa không vui sao?” Thanh Ninh cảm thấy đáng tiếc, “Đồ tốt như vậy...”
Cả mười rương, quần áo trang sức, kỳ trân dị bảo, mỗi một thứ đều có giá trị xa xỉ.
Ngô ma ma trừng mắt liếc Thanh Ninh một cái, Thanh Ninh vô lực “Vâng” một tiếng. Nàng ta làm sao cũng không hiểu được, mỗi lần hoàng thượng ban thưởng gì thì công chúa đều thản nhiên như vậy. Chẳng lẽ giữa hoàng thượng và công chúa có cái gì đó ngăn cách hay sao?
“Công chúa, nghe nói Lục Dung ở Giáng Vân hiên kia đêm qua đã chết.” Ngô ma ma do dự nói, còn ngắt quãng nói ra, “Chính là... cắn lưỡi tự sát.”
Thân mình Tiêu Diên ngẩn ra, sắc mặt không thay đổi: “Người yêu đàn mà không thể đánh đàn, đương nhiên là sống không bằng chết.” Thật ra cái chết của nhạc công chỉ làm cho Tiêu Diên thương tiếc, lúc này điều làm cho tâm thần nàng không yên chính là Tiêu Diễn đã không còn là đứa nhỏ ba năm trước. Từ trước đến nay chút chuyện này nọ nàng căn bản không lưu ý nhưng hiện nay không thể không nhìn thẳng vào, Tiêu Diễn đối với nàng có phải là quá mức hay...
“Ma ma, ngươi cảm thấy hoàng thượng đối xử với ta như thế nào?”
“Đương nhiên là rất tốt,“ Ngô ma ma cười ôn hòa.
“Đúng không? Không cảm thấy, có chút tốt quá mức?” Lông mày Tiêu Diên hơi nhíu, ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng. Mặc dù nàng không nghĩ đến phương hướng kia nhưng hiện giờ cũng không nên không có chút đề phòng. “Mấy ngày trước, có phải có một nhóm cung nữ mới vào cung?” Ngô ma ma gật đầu đáp lại, nàng lại nói: “Chọn bộ dáng được một chút đưa đến cho hoàng thượng đi, việc này ngươi đi làm. Hoàng thượng còn trẻ, bên người nếu có nhiều nữ tử làm bạn tự nhiên sẽ quên hoàng tỷ là ta đây.”
Vừa mới dặn dò xong, Ôn Viễn liền tiến vào trong điện thông báo, bệnh cũ thái hậu tái phát. Ôn Viễn này vốn là con đỡ đầu bên người Ôn Lương Ôn tổng quản, sau khi Tiêu Diễn đăng cơ không quen nhìn vẻ mặt Ôn Lương liền phái đi làm tạp dịch. Hắn thấy Ôn Viễn thành thật lại thông minh liền đem nô tài này cho Tiêu Diên.
Thân mình thái hậu khỏe mạnh nhưng không biết do nguyên nhân gì? Ba năm trước đây tự nhiên nhiễm phải căn bệnh lạ, thái y thay từng nhóm từng nhóm một nhưng không thấy tốt lên. Người trong cung nói thái hậu tưởng nhớ tiên đế mới bị như thế nhưng chỉ có thái hậu là nghiến răng nghiến lợi nói do Tiêu Diễn vô liêm sĩ động tay này nọ! Tiêu Diên ở một bên nghe thấy cũng không biết an ủi như thế nào, trong cung những lời nói không có chứng cứ là rất kiêng kị.
“Mẫu hậu có chứng cứ?”
“Nếu có, hắn có thể còn sống sao?” Tiêu Diên than thở, tự mình lấy chén thuốc qua từng muỗng từng muống đút thái hậu, hình ảnh như vậy làm cho nàng nhớ tới hình ảnh Tiêu Diễn đang mỉm cười như hiện ra trước mắt. Sau khi đút xong, giúp đỡ thái hậu đi ngủ, nàng vén vén chăn chuẩn bị ra khỏi điện, ngay lúc này thái hậu bỗng nhiên dùng sức nắm lấy tay nàng, “A Diên, con cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình. Mẫu hậu đã cùng với ông ngoại con nói chuyện, để cho ông trên triều nói giúp vài lời, đoán rằng Tiêu Diễn kia cũng không dám không thả con! Con nên sớm ngày thành lập gia đình, coi như hoàn thành tâm nguyện của ai gia, Vương Uẩn Chi là một phu quân không tồi, về sau A Diên nên sống tốt cùng hắn ta, ai gia sẽ chờ ôm cháu ngoại.”
“Mẫu hậu quyết định là được rồi.”
Đỡ bà nằm xuống lần nữa, Tiêu Diên mỉm cười đứng dậy buông màn xuống, chờ thái hậu ngủ say mới đứng dậy rời đi.
Lập gia đình?
Trong cung này thật yên ổn, năm trước Nghi Hưng đã gả ra ngoài, trừ tuổi tác còn nhỏ thì bình thường đều đã ra ngoài, chỉ còn lại nàng, Trấn Quốc công chúa tôn quý này. Nàng lắc đầu, chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao làm hoàng tỷ cũng tốt hơn những nữ tử làm bạn bên người hắn, lâu dài tự nhiên sẽ tốt hơn.
Vừa mới bước ra Phượng Loan cung, Thanh Ninh đang giúp Tiêu Diễn lên kiệu nhỏ, còn chưa khởi kiệu chợt thấy Ôn Viễn nghiêng ngả lảo đảo từ xa chạy đến.
“Làm sao lại lỗ mãng như vậy?” Thanh Ninh trách cứ.
“Công chúa, công chúa...” Ôn Viễn thở phì phò đáp: “Bệ hạ đang ở Trường Nhạc cung, tính tình hết sức nóng nảy!”
Tiêu Diên nhịn không được, xốc màng lên, hỏi: “Sao lại như thế, nói rõ ràng!”
Ôn Viễn vội vàng quỳ xuống: “Công chúa, bệ hạ đem những cung nữ ngài dâng cho bệ hạ giết hết, vừa rồi hùng hổ đến Trường Nhạc cung, công chúa mau trở về nhìn xem!”
Tiêu Diên dùng sức nắm lấy viền gỗ, thần sắc khó chịu, sau khi đợi bình phục, từng chữ từng chữ một ra lệnh: “Bãi, giá, về, cung!”