Cười đến cảnh xuân đầy mặt.
Nhân viên cửa hàng kia vốn đang muốn nói gì đó nhưng có vài tân sinh viên chờ lâu quá, nổi giận thúc giục hắn đôi câu, mà đoán chừng đây cũng là lần đầu hắn trông thấy một người không phải nhân viên cửa hàng lại đi gội đầu cho khách, một lúc cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào, bèn buông một câu: “Thôi bỏ đi, gội nhanh lên nha!”
Không giải quyết được gì!
Ta liền lon ton chạy ra phía sau Nghiêm Tử Tụng. Không phải nói chứ tóc hắn sao mà đen quá thể, lại còn vừa mềm vừa mỏng. Ngón tay xuyên qua mái tóc hắn, cảm giác rất sung sướng, rất vui vẻ.
Xả nước cho hắn xong, lại cầm một chiếc khăn mặt giúp hắn lau tóc thật nhẹ nhàng. Sau đó lại nhịn không được lau luôn mặt cho hắn, trông thấy tóc mái của hắn quá dài, che lấp gần nửa chân mày. Lúc sau, có lẽ hắn cảm nhận được đường nhìn nóng rực của ta, bèn chậm rãi mở mắt ra…
Đó là một ánh mắt ẩn chứa mê ly, như say như không. Lần thứ hai ta bị điện giật! Đúng thật là, người gì mà lúc nào cũng phóng điện được ha!
Thần thái đặc biệt này chất chứa trong hai tròng mắt của hắn, chỉ riêng hắn mới có.
Ta nhìn chăm chú – mê mẩn…
Nhưng chỉ một khắc sau, hắn đột nhiên đẩy tay ta ra, lôi tuột chiếc khăn xuống. Hiển nhiên cũng không thèm ngó ngàng đến ta, đứng lên. Sau đó tùy tiện xoa xoa tóc, nhìn ta bằng nửa con mắt, “Tính tiền đi.”
Ta cười, “Cho anh thiếu đó!” Nói không chừng sau này sẽ là người một nhà. Đến lúc đó, bánh bao nhà em cũng cho anh hết, ăn đến chết cũng không lấy tiền!
Ôi, nếu như tình yêu là một cuộc chiến, xem ra ta đã thất bại thảm hại.
Mối tình này có nhật nguyệt chứng giám, đủ để rung chuyển đất trời!
Nghiêm Tử Tụng cũng không tỏ vẻ dị nghị, lướt qua mọi người rồi đi ra cửa.
Ta kiên quyết ném đại khăn mặt đi, đuổi theo.
Lúc đó, trời đã tối rồi. Nhưng trên bầu trời vẫn còn lưu lại một chút ánh sáng mơ hồ như khói. Có lẽ là do hai bên đường đã bật đèn cả rồi. Sân trường cũng không bởi vậy mà lắng xuống, tiếng huyên náo vẫn còn ồn ào như trước.
Hắn bỏ hai tay vào túi, phóng khoáng mà hào hiệp, còn có một thái độ rất ngang tàng – đi nghênh ngang giữa đường.
Ánh sáng vàng của những ngọn đèn đường gián đoạn đứt quãng, khiến cho những chuyển động của hắn cũng trở thành một quá trình biến hóa rõ – mờ – rõ – mờ. Cái bóng vì thế mà biến ảo, lúc dài lúc ngắn.
Ta sải bước nhanh chóng đuổi theo phía sau, hạnh phúc dẫm chân lên cái bóng của hắn, khe khẽ lẩm nhẩm một bài hát quen thuộc.
Chẳng lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng: “Không được hát bài này, đổi đi.”
Ta chưng hửng, không ngờ hắn lại nghe ra được giai điệu ta đang hát. Có lúc chính ta cũng không biết mình đang hát bài gì nữa mà. Quái thật!
Liền nhấc chân từ từ chạy lên sóng vai với hắn, “Đổi bài nào? Cần phục vụ ca hát sao?”
“Tùy.”
Ta bèn sung sướng hát lên. Người đi đường ai ai cũng nhìn chúng ta, thế nhưng Yêu quái đại nhân lại làm như không thấy. Có thể là… bởi vì bị cận thị, nên không thấy rõ?!!
Cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên hắn dừng lại trước cửa một dãy nhà trọ, sau đó liếc mắt nhìn ta, “Được rồi, tôi đến nơi rồi, cô cút đi.”
Xem ra hắn đã quen dùng từ ‘cút’ rồi. Ta không thích chút nào, nhưng vẫn cười nói: “Nghiêm Tử Tụng, anh đưa em về đi.”
Hiển nhiên là hắn cũng không thấy bất ngờ khi ta biết được cả tên cả họ của hắn mà chỉ nhìn ta. Từ đôi môi mỏng gợn lên một điệu cười nhạt, mang theo một loại khinh khỉnh, kéo dài khoảng cách giữa ta và hắn. Sau đó xoay người, không thèm có phản ứng gì với đề nghị của ta.
Ta nhún nhún vai, “Thôi được rồi. Nghiêm Tử Tụng, anh hãy nghe cho rõ đây, em sẽ là…” là gì đây nhỉ? Người con gái mà anh không thể thiếu được trong cuộc đời này? Người con gái anh vừa yêu vừa hận? Yêu đến mức không thể buông tay?
“Không cần nói.” Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại, tùy ý khoát tay chặn lại, cắt ngang lời ta bằng một tiếng hừ nhẹ, “Sẽ là… Tiểu biến thái?”
Ôi chao?!!
Sau đó, hắn lặp lại y trang những lời lúc sáng ta đã nói để xoa dịu đại thần. “Chẳng phải cô ghét nhất là nhìn thấy mấy người cao ráo như tôi sao, ánh mắt quá câu hồn, sống mũi quá thẳng, cái mông quá căng…”
Mồ hôi tuôi ra xối xả như thác nước. Hóa ra, hắn còn nhớ rõ giọng nói của ta là vì chuyện này…
Chuyện ta và hắn ôm nhau thân mật, hắn có nhớ không?
Khụ!
Ta hắng giọng, híp mắt cười. Dứt khoát tạo cho hắn ấn tượng sâu sắc, liền khoa trương mở miệng. “Nghiêm Tử Tụng, anh đáng ghét quá đi! Anh biết rõ tất cả những gì khiến em…” xấu hổ một chút, “Thần hồn điên đảo ~”
Hắn lơ đểnh hừ một tiếng, tiếp tục bước lên cầu thang.
“Này! Nghiêm Tử Tụng, anh có thiếu tình thương của mẹ không?”
Trầm mặc.
“Đêm dài cô đơn trống rỗng, anh có thích nói chuyện với ai đó không?”
Trầm mặc.
“Thôi được rồi!” Ta thỏa hiệp, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Anh nói cho em biết, đây là đâu đi!”
Mồ hôi xối xả…
Ta chỉ sợ tìm không ra đường quay về ký túc xá.
Nhưng Yêu quái đại nhân vẫn như cũ, ném bóng lưng về phía ta.
Bán cao! Vẫn là rất mê người ha!
Lúc chạy lại chỗ tiệm cắt tóc thì đã khuya, cắt và uốn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hôm nay ta đã có mái tóc cắt ngắn chỉnh tề, canh suông mì sợi. Thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi.
Ngoại hình của ta không dám nói là đẹp, nhưng khuôn mặt nhìn xa cũng không đến nỗi, nhìn gần cũng không thành vấn đề. Miêu tả về ta hả, đại khái là xinh đẹp thì thiếu nhưng thanh tú thì có thừa. Ha ha
Mong rằng đôi mắt cận thị Nghiêm Tử Tụng sẽ sản sinh mỹ cảm, thấy thuận mắt một chút!
***
Quay về phòng, phát hiện trên giường có đặt một bộ quân trang. Sau đó Tiểu Mễ và Lôi Chấn tử mỗi người ôm một thùng nước, đứng chắn ở cửa toilet, không ai nhường ai.
“Cô có ý gì đây? Tôi tắm xong rồi cô tắm!”
“Câu này tôi nói mới đúng đó!”
Ai u! Lại bắt đầu ầm ĩ!
…
…
Tiểu Lâm Tử đột nhiên tiến lại gần, đẩy đẩy mắt kính để nhìn ta cho rõ. Có lẽ không thích ứng nổi với kiểu tóc mới của ta, thật lâu sau mới thốt ra một câu. “Tiểu… Mạn?”
“Ừm!” Ta cười cười, sau đó không để lãng phí thời gian, nhanh chóng lấy quần áo và đồ dùng đi tắm, sau đó chạy ra ban công lấy thùng nước và khăn mặt. Xong xuôi, cuối cùng đưa cả cho Tiểu Lâm, len lén nói nhỏ vào tai cô ta, “Đợi lát nữa nghe được ám hiệu của mình thì đưa nó cho mình nha!”
“Nước sôi, nước sôi ~” Ta cười hì hì chen vào giữa hai người kia, “Cần xả những gì đã thu nạp gấp, tránh qua một chút đi.” Sau đó chen vào toilet, “Rầm” một tiếng đóng cửa.
Vậy mới nói, con người có ba chuyện không thể nhịn được, chính là đại tiện, tiểu tiện và đánh rắm!
Ta cũng thật sự bị tắc nghẹn đã lâu.
Hô ~ thoải mái quá!
Chỉ có điều, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của ta. Ta đang ngồi chồm hổm giải quyết công việc, đột nhiên điện thoại di động lại reo lên.
Rõ ràng không đặt chế độ rung, ta còn cảm thấy nhạc chờ rất hay nữa —— kết quả, lúc ta tìm được di động thì đột nhiên ‘bủm’ một tiếng.
Di động của ta còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp sáng lạn của nó, liền lao đầu vào vòng tay ôm ấp của cái hố không đáy thần bí mà dơ bẩn kia.
Ngay cả tiếng chuông tươi vui của nó hiện giờ nghe cũng rầu rĩ hẳn, làm cho người ta…
Rất khó chịu.
Đầu tiên, ta rặn mạnh hơn một chút. Ta rất thích ngồi chồm hổm nhìn bồn cầu. Ta hưởng thụ một ít khoái cảm sau khi giải quyết, đương nhiên, ngoại trừ cái mùi…
Tiếp theo, ta đứng phắt lên, buộc lại dây lưng, thở dài. Sau đó mở cửa.
Không nghĩ tới Tiểu Me cùng Lôi Chấn Tử vẫn còn giằng co bên ngoài.
Nhưng bây giờ ta đang rất u buồn.
Lôi Chấn Tử trông thấy vẻ mặt của ta, đột nhiên dò xét hỏi một câu.
“Cậu… bị táo bón à?”
Ô ô… Ta lắc đầu.
Tiểu Mễ trừng mắt liếc cô ta một cái.
“Cô thật là ngu ngốc! Cậu ấy bây giờ rõ ràng trông như bị tiêu chảy!”
Ta nấc lên một tiếng, gục vào lòng Tiểu Mễ.
Vừa gục vào, ta lại càng thêm u buồn. Ngực cô ta vừa mềm vừa co dãn, hàng thật giá thật già trẻ không gạt…
“Heiz…” Hai mắt rưng rưng. “Bồn cầu nó…” Đã là nghẹn ngào khôn kể.
“Làm sao vậy!”
“Làm sao vậy?”
Tiểu Lâm cũng ôm thùng nước của ta vọt lên.
“Sao, chuyện gì vậy?”
“Bồn cầu nó…” Ta hút khí. “Nó… Nuốt chửng một miếng, ăn hết rất nhiều bánh bao của nhà mình rồi…”
Đồ chó sói độc ác!
Lòng muông dạ thú, sẽ bị trời tru đất diệt a!
Oa! Vừa rồi tên chết tiệt nào gọi điện thoại cho ta!
Nghĩ tới nghĩ lui, ta mới chỉ báo số điện thoại cho một người, có lẽ phải nói là một pho tượng thần…
A, là hắn!!
“Bánh bao?” Tiểu Mễ hơi rút ra, “Vậy thì có sao! Ta có ăn bào ngư thì cũng bị bồn cầu tiêu hóa thôi. Đây vốn là chức trách của nó mà.”
“…” Ách, đúng vậy… Híc, điện thoại di động, ngươi thật đáng thương! “Nó nhất định sẽ bị bào ngư của nhà cậu kỳ thị!” Bởi vì ngươi vĩnh viễn không có khả năng trở thành vật bị tiêu hóa!
“Nó?” Lôi Chấn Tử buồn bực. “Nó, là cái gì?”
Nhưng đúng lúc này, vật ở trong cái hố lại bất ngờ reo lên một tiếng chuông bị méo mó một cách kỳ dị.
Ta cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, sinh mạng của di động cũng có thể ngoan cường đến vậy.
Nhưng bất luận như thế nào, ta quyết định, không thể thấy chết mà không cứu được. Ta đeo bao tay vào, nhảy ra nạp điện khí, sau đó trở lại toilet.
Lôi Chấn Tử kinh ngạc mà nhìn tay ta đang đặt trên mặt bồn cầu “Cậu tính làm gì vậy?”
Ta đã nghĩ thông rồi, cho nên rất bình tĩnh. “Phải cho nó chết được toàn thây.”
“Cậu đúng là biến thái!” Tiểu Mễ chịu không nổi, la lên.
“Cái đó…” Tiểu Lâm Tử ghé vào một bên. “Có cái đó kìa, có cần phải xả nước đi trước không?”
…
“Hay là nghĩ cách lấy lên đi.” Lôi Chấn Tử lúc này lại quả đoán đưa ra kết luận.
Tiểu Mễ nhìn ta, “Đây là trách nhiệm của cậu mà.”
Ta nhún vai. “Vì di động mà thò tay vào cái lỗ đó hả?” Ta lắc đầu. “Loại hành vi này rất không sáng sủa.”
Tiểu Lâm đặc biệt phối hợp với ta. “Ừm, bất luận là kiểu tóc hay cách nói chuyện, Tiểu Mạn đều rất có sáng ý.”
Wow, Tiểu Lâm Tử ngươi rất hiểu ta nha…
“Nếu không, mình đi tìm bạn trai của mình đến giúp vậy.” Nói xong, Tiểu Mễ vừa bịt mũi vừa rút người lại, cách đưa tay phẩy phẩy mũi cũng đặc biệt phong tình
“Mễ Mễ, thì ra bạn trai cậu là chuyên gia hút hầm cầu!” Ta cảm khái!
Lôi Chấn Tử nở nụ cười.
Mặt Tiểu Mễ hơi đỏ lên, cũng sẳng giọng. “Cái gì chứ, chỉ là, bạn trai của mình cái gì cũng biết thôi.”
Một lát sau, Tiểu Lâm Tử lại nói. “Chúng ta mượn cái gắp than gắp lên là được rồi.”
“Đó là cái gì?” Tiểu Meo buồn bực.
“Mễ Mễ, bộ nhà cậu chưa từng đốt lò than hả!” Lôi Chấn Tử hừ. “Cái đó mà cũng không biết.”
Thấy bầu không khí hài hòa khi cả phòng chúng ta đều vây tụ trong một cái toilet nho nhỏ này, ta đột nhiên nghĩ: Di động ơi di động, ngươi chết có ý nghĩa!
Không lâu sau, điện thoại ký túc xá lại vang lên.
Ta ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó chạy đến bắt máy. Không đợi đối phương mở miệng, ta lao đầu vào nói luôn. “Vương Đình Hiên!”
Đầu bên kia rõ ràng hơi chưng hửng
“Ngày mai anh không đóng gói di động của anh đưa qua cho em, em không để yên cho anh đâu!”
Con bà nó chứ, lão hổ không phát uy, ngươi tưởng ta là hellokitty à!