• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mirabel

Beta: Aliz

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress.

Trên Weibo chỉ có một bài đăng như vậy, chứng minh rằng Lục thị cũng không định dùng Weibo tuyên truyền cho tập đoàn.

Vậy thì Weibo này được lập từ bao giờ?

Không phải là vì chuyện lần này nên mới lập chứ?

Giang Kỳ mím môi.

Cậu đổi ý rồi, không xóa bài đăng kia nữa.

Nếu tập đoàn Lục thị thật sự có cách kiện những người tung nhảm thì Giang Kỳ giơ hai tay ủng hộ.

Xe taxi chạy đến Giang trạch rất nhanh.

Giang Kỳ bước xuống xe, quản gia của nhà họ Giang đón cậu vào cửa, khách khí nói: "Lúc trước cậu cả bận học, không có thời gian trở về thăm ông Giang thì không sao, bây giờ đã tốt nghiệp rồi, có rảnh thì cậu nên trở về thăm nhà nhiều hơn, nếu không ông chủ ở nhà một mình cũng rất buồn chán."

Giang Thịnh Hoa đã tới tuổi về hưu rồi, chuyện trong công ty cũng từ từ giao cho người khác làm, cuối tuần thì ở nhà uống trà chơi chim, tự chơi cờ với bản thân.

Một mình ông ta ở nhà rất chán chường, nhưng vợ ông ta là Lê Minh Nguyệt thì không chán chút nào, mỗi ngày đều có vô số buổi tụ tập bà ta muốn tham gia, mà Giang Thịnh Hoa vẫn còn một đứa con khác.

Bọn họ đều không ở nhà, bảo sao lại bảo Giang Kỳ trở về thăm nhà nhiều hơn.

Giang Kỳ phớt lờ lời quản gia nói, gặp được Giang Thịnh Hoa trong vườn hoa.

Cạnh Giang Thịnh Hoa có một ấm trà xanh, ông ta đang đeo kính đọc sách

Thấy Giang Kỳ bước đến, Giang Thịnh Hoa bỏ sách xuống, gật đầu: "Tới rồi?"

Ông ta như sớm đoán được rằng Giang Kỳ sẽ đến, cũng không nhiều lời mà chỉ nói: "Tìm bố có chuyện gì?"

Giang Kỳ ngồi đối diện ông ta: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, ông không muốn nhượng cổ phần Chí Thấm cho tôi cũng được, nhưng tôi muốn công ty gia đình của Lê Minh Nguyệt, Vụ Nguyệt. Không phải bọn họ muốn tuyên bố phá sản sao? Đưa tôi, tôi chỉ có duy nhất một yêu cầu là không để Lê Minh Nguyệt và anh em của bà ta nhúng tay vào chuyện của tôi nữa, công ty đó lúc trước Lục Cẩn Trạch đã rót vào mấy ngàn vạn, chắc ông sẽ không động tay động chân nữa đâu nhỉ?"

Giang Thịnh Hoa tháo mắt kính xuống: "Công ty gia đình kia đã sắp phá sản rồi, con còn có thể làm gì?"



"Chuyện này không cần ông xen vào."

Giang Thịnh Hoa nhìn thẳng vào Giang Kỳ thật lâu, rồi thở dài một tiếng: "Vậy tùy con."

"Lúc trước đúng là Vụ Nguyệt cũng từng mở rộng kinh doanh lĩnh vực ăn uống, nhưng những cửa hàng đó thua lỗ liên tiếp mấy năm, đã định cho đóng cửa hết, con không cứu nổi đâu."

"Bố biết con muốn gầy dựng lại Chí Thấm, vậy con trở lại Chí Thấm đi, không phải mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều sao?"

"Tuy những cổ phần đó bây giờ không phải của con, nhưng nếu con lấy lại được thì chẳng phải là đang giúp con rèn luyện sao? Giang Kỳ, con..."

"Ông thật sự có ý tốt như vậy cơ à? Giang Thịnh Hoa?" Giang Kỳ đứng lên, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào Giang Thịnh Hoa: "Nếu ông thật lòng tốt với tôi, tại sao ông không làm sáng tỏ những tin đồn về mẹ tôi? Rốt cuộc là ông đã nói những gì với người ngoài mà lại không dám nói cùng tôi?"

"Có phải ông đang chột dạ không nhỉ?" Giang Kỳ không muốn ở đây thêm nữa.

Mỗi lần nói chuyện với Giang Thịnh Hoa đều vô nghĩa, kết quả luôn luôn là một trận cãi vã.

"Ông yên tâm đi, chỉ cần không có ông nhúng tay, đường tôi có thể đi đơn giản hơn bây giờ rất nhiều."

Rời khỏi Giang trạch, Giang Kỳ dựa vào lưng ghế taxi thẫn thờ.

Thật ra Giang Thịnh Hoa có câu nói đúng không sai, đúng là ngơ ngác ở Chí Thấm đơn giản hơn việc đi cướp đồ chơi còn thừa của Lê Minh Nguyệt rất nhiều.

Nhưng cậu thật sự không thể chịu đựng được cảm giác bị bó buộc này, và cậu cũng không thể trì hoãn thêm nữa.

Ngành công nghiệp ăn uống và các chính sách thay đổi liên tục, tiếp tục trì hoãn nữa, ai biết tương lai Chí Thấm có thể biến thành như Vụ Nguyệt bây giờ hay không, trên bờ vực phá sản hoặc cuối cùng là bị người ta thu mua.

Cậu thật sự có lỗi với người mẹ vì đã cực khổ kinh doanh bao năm.

Giang trạch, Giang Thịnh Hoa cầm sách, lão quản gia đi qua, châm thêm nước vào ấm trà của Giang Thịnh Hoa.

"Ông nói xem..." Ánh mắt của Giang Thịnh Hoa không biết nhìn về hướng nào, bỗng nhiên dò hỏi lão quản gia: "Tính tình của Giang Kỳ có phải càng ngày càng giống mẹ thằng bé không?"

Lão quản gia không dám nhiều lời, chỉ nói: "Là ruột rà với nhau, ắt sẽ có chỗ giống."

Giang Thịnh Hoa không nói gì thêm.

Giang Kỳ trở về Lục trạch, nhận được tin nhắn của Giang Thịnh Hoa gửi tới.

Ông ta nói đồng ý chuyển nhượng cổ phần còn thừa của Vụ Nguyệt cho cậu, nhưng vì sau khi cậu và Lục Cẩn Trạch kết hôn, hầu như Vụ Nguyệt đều dựa vào vốn của Lục Cẩn Trạch đầu tư mà đau khổ chống đỡ, nên nghiêm khắc mà nói, Lục Cẩn Trạch mới là người có thể định đoạt Vụ Nguyệt, vậy nên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Giang Kỳ có thể phải tìm Lục Cẩn Trạch mới có thể chính thức ký kết.

Giang Kỳ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Cậu vốn tưởng là ở nhà họ Giang thì Giang Thịnh Hoa là người quyết định, hẳn là có thể đối phó Lê Minh Nguyệt, nhưng cậu không ngờ Lục Cẩn Trạch mới là Boss lớn chân chính đứng sau màn.

Không ngờ mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều.

Giang Kỳ nói chuyện điện thoại với Lục Cẩn Trạch, sau khi nhận được cuộc gọi của Giang Kỳ, Lục Cẩn Trạch đã nói với trợ lý Tiểu Trần, Tiểu Trần nhanh chóng cầm một đống tài liệu gõ cửa Lục trạch.

Giang Kỳ vội đi mở cửa.

Cậu ở nhà mặc đồ rất thoải mái, vừa về nhà đã thay một bộ đồ ngủ caro.

Cho nên khi Tiểu Trần nhìn thấy cậu thì hơi ngẩn ra: "Cậu Giang, sếp Lục kêu tôi tới ký hợp đồng với anh."

Tiểu Trần cho Giang Kỳ nhìn công văn trong tập tài liệu.

Giang Kỳ lùi ra sau, nói: "Mời vào."

Dì Trương đang bận trong bếp, Giang Kỳ dẫn Tiểu Trần tới phòng khách.



Vừa tiến vào phòng khách, Tiểu Trần đã lập tức chú ý tới cách bài trí đã khác lúc trước, dễ thấy nhất là bó hoa trong bình trên bàn.

Giang Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Trần dừng trên bình hoa kia, cậu cười nói: "À, lúc nãy tôi đi ngang qua cửa hàng bán hoa nên mua."

"Bình thường tôi nấu ăn hay dùng hoa tươi nên cũng khá quen với chủ cửa hàng hoa, tiện đường thấy bó hoa tường vi này nở đẹp quá nên mua về, anh không dị ứng phấn hoa phải không?"

Giang Kỳ thấy vẻ mặt của Tiểu Trần hơi kỳ lạ nên cố ý hỏi thêm một câu.

"Không có không có!" Tiểu Trần vội vàng nói.

Vợ ông chủ đã nói tới vậy rồi, y nào dám có dị ứng phấn hoa!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cuộc sống bình thường của sếp Lục luôn nhàm chán và cứng ngắc, trước khi hắn kết hôn Tiểu Trần cũng thường tới Lục trạch đưa văn kiện cho Lục Cẩn Trạch, có khi nào y thấy được hoa tươi trong Lục trạch bao giờ đâu?

Không nói tới cái này thì phong cách trang trí của Lục trạch không hợp với kiểu hoa tươi chút nào, căn nhà này lạnh băng, đen trắng, đầy sự cứng nhắc.

Ngay cả bản thân Lục Cẩn Trạch ở Lục trạch cũng chưa bao giờ cởi áo sơ mi và áo vest ra.

Cho nên lúc nãy y vào cửa nhìn thấy Giang Kỳ mặc đồ ngủ mới hơi giật mình, trong lòng nghĩ vợ ông chủ cũng không khách khí, không xem y là người ngoài chút nào!

Nhưng nghĩ lại thì Tiểu Trần hiểu được.

Ở nhà mặc đồ ngủ mới là người bình thường, lần trước y tới Lục trạch, Giang Kỳ ăn mặc chỉnh tề chỉ vì cậu đang quay video mà thôi.

Nói đến cùng thì vẫn là sếp Lục của bọn họ quá biến thái!

Tiểu Trần không suy nghĩ thêm nữa, y lấy văn kiện ra, nói: "Quy tắc chi tiết đều ở đây, cậu Giang xem thử xem, không có vấn đề gì thì có thể ký tên ở dưới."

"À đúng rồi." Tiểu Trần lấy một tờ danh thiếp từ cặp của mình ra rồi đưa cho Giang Kỳ: "Đây là luật sư cố vấn của tập đoàn Lục chúng tôi, nếu anh có vấn đề gì với hợp đồng thì có thể hỏi anh ấy, sếp Lục nói anh có thể yêu cầu luật sư này cung cấp dịch vụ cố vấn pháp luật cho riêng anh."

"Không cần đâu." Lúc trước vì chuyện của Chí Thấm mà Giang Kỳ đã đến thư viện trường mượn mấy quyển sách, nghiên cứu về hợp đồng kinh doanh một khoảng thời gian, tuy là nửa vời nhưng luật sư của Lục thị dù sao cũng là của Lục thị, sao cậu lại dùng được?

Cũng không thể để luật sư cõng phần việc của Lục Cẩn Trạch đâu?

Nói thì nói vậy, nhưng Giang Kỳ vẫn nhận tấm danh thiếp kia: "Cảm ơn."

Cậu nhìn sơ qua hợp đồng, cảm thấy không có vấn đề gì cả thì hỏi Tiểu Trần: "Ký hợp đồng xong tôi có thể xem báo cáo tài chính và tài liệu công ty của Vụ Nguyệt không?"

"Đương nhiên là được." Tiểu Trần nói: "Quyền quyết định công ty gia đình này thuộc về anh."

Vì vậy Giang Kỳ mở nắp bút ra, ký tên mình vào góc dưới của hợp đồng.

Tiểu Trần lấy về, để lại một hợp đồng khác cho Giang Kỳ, lại đưa cho cậu thêm mấy tờ danh thiếp, nói: "Đây là phương thức liên hệ của trưởng phòng và những người trong cao tầng của Vụ Nguyệt, cậu Giang yên tâm, đã có người liên hệ với họ trước rồi, anh nhập chức ở Vụ Nguyệt có thể liên lạc cho họ, để họ dẫn anh đi tham quan công ty."

Lời này đã nói rất rõ rồi, những người đó đều là người của Lục thị, không phải do Lê Minh Nguyệt quản lý, làm Giang Kỳ yên tâm.

Kỳ lạ, Lục Cẩn Trạch duỗi tay đến Vụ Nguyệt từ khi nào vậy? Hắn là bạch tuộc à?

Hay hắn đã sớm đoán trước có ngày này, cậu không lấy Chí Thấm về được sẽ đổi chiến thuật qua Vụ Nguyệt?

Không thể không thể, không có lợi ích gì, tại sao Lục Cẩn Trạch lại giúp cậu được?

Chỉ có thể nói là Lục Cẩn Trạch có bản lĩnh, làm gì cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Giang Kỳ vừa oán thầm vừa tiễn Tiểu Trần đi.

Tuy rằng đã ký hợp đồng rồi, lúc nãy cậu cũng đã xem qua một lần, nhưng vì để đảm bảo an toàn, Giang Kỳ vẫn quyết định đọc kỹ hợp đồng lần nữa. Nếu Lục Cẩn Trạch có thể cho Giang Kỳ một vị luật sư miễn phí, thì cậu có thể hỏi những vấn đề mình chưa hiểu nhỉ?

Bấy giờ đã là năm giờ chiều.



Bầu trời bên ngoài âm u từ trưa, lúc này có dấu hiệu như sắp mưa, quả nhiên vừa qua năm giờ, trời đã bắt đầu đổ mưa.

Giang Kỳ bỗng nhiên nhớ tới lúc chiều khi trở về, cậu đi ngang qua vườn hoa bên ngoài Lục trạch thì thấy một chú mèo con hoang.

Giang Kỳ nhìn nó vẫn luôn kêu to, nghĩ rằng có thể là nó đói bụng nên nhờ dì Trương chưng hai quả trứng và hấp cá cho nó, nhưng không biết tại sao nó lại không ăn.

Không biết tại sao, Giang Kỳ vẫn luôn có chút thương cảm với những động vật nhỏ, có thể là thấy bọn nó lại nghĩ về bản thân trước kia.

Giang Kỳ đi tới cái tủ ở cửa lục lọi, lấy ra được một cái ô to, ma xui quỷ khiến làm sao mà cậu cầm ô đi tới vườn hoa.

Quả nhiên chú mèo con vẫn ở đó, không biết là do nó không biết đi đâu hay dù dầm mưa cũng không muốn đi mà vẫn luôn há miệng kêu lớn.

Giang Kỳ cầm ô đi qua, phát hiện cái tô đặt ở đó, cá và trứng gà đã vơi đi nửa.

"Mày sao vậy?" Giang Kỳ ngồi xổm xuống: "Sao không về nhà?"

Cá nhỏ và trứng đều ướt sũng, Giang Kỳ đang muốn vứt đi, cùng lắm thì lát nữa lại nhờ dì Trương làm thêm một phần cho nó, lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa.

Cậu hơi nhấc cái ô lên, ngẩng đầu nhìn.

Là Lục Cẩn Trạch.

Hẳn là hắn tan làm xong trở về, hắn mặc âu phục, bung dù, đôi mắt rủ xuống, đến cạnh Giang Kỳ thì dừng lại, giọng nói mát lạnh từ từ hỏi: "Cậu sao vậy? Sao không về nhà?"

Người đàn ông bề ngoài lạnh lùng thế này, thông qua "siêu năng lực của cậu", Giang Kỳ cảm thấy dường như mình đã nhìn trộm được một chút trái tim của hắn.

Thật ra hắn không lạnh lùng xíu nào.

Như hôm nay vậy.

Giang Kỳ nhặt được một chú mèo con bên ngoài Lục trạch, mà Lục Cẩn Trạch cũng nhặt được một chú mèo con là cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

77: Meo meo?

Mirabel: Ngọt chớt tui roài

Aliz: Cuti

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK