- Tại hạ chưa đủ chứng minh, vì Bàng huynh đây phóng ám khí ra chẳng lẻ tại hạ lại không phát giác?
Thanh bào lão nhân cười ha hả nói:
- Lại bỏ một người nữa không kể, thì ra hung thủ là cha con họ Từ, anh em họ Ngụy, hay là lão phu và Ðới huynh đây chăng?
Trương Tử Thanh đáp:
- Nếu tại hạ được phép nói thiệt thì đúng là thế đó.
Từ Thiên Hưng xẵng giọng hỏi:
- Ta giết thị làm chi?
Trương Tử Thanh cãi:
- Tại hạ có bảo Từ huynh là hung thủ đâu, chỉ nói có thể như vậy mà thôi.
Ðới Côn cũng hỏi:
- Ðại trang chúa căn cứ vào đâu mà dám đoán tại hạ là hung thủ?
Trương Tử Thanh lắc đầu đáp:
- Ðới huynh hiểu lầm rồi. Theo ý tại hạ thì Ðới huynh, Bằng huynh kia chưa phải là người ám toán, người ám toán là một trong sáu vị đây mà chưa biết ai?
Ðới Côn nói:
- Theo nhận xét của tiểu đệ thì hai vị bảo chúa là đáng ngờ hơn hết.
Trương Tử Thanh không nói gì nữa, chỉnh đốn lại bàn tiệc, buông tiếng cả cười nói:
- Vẻn vẹn một đứa con gái sống chết có chi đáng kể. Sở dĩ tại hạ muốn thảo luận về vụ này với mục đích nêu ra sự kỳ dị vì dưới ánh sáng huy hoàng trong nhà đại sảnh, lại bao nhiêu cao nhân ngồi đây mà bị người ra tay ám toán chẳng một ai hay...
Từ Thiên Hưng ngắt lời:
- Tại hạ không đồng với cách nhận xét và cách hành động của đại bảo chúa.
Trương Tử Thanh hỏi:
- Từ huynh có điều gì cao kiến?
Từ Thiên Hưng đáp:
- Người đó đã biết lão phu muốn cầu hôn cho con mình mà cứ thi ám khí hành hung để giết chết vị cô nương kia thì mục đích của hắn dĩ nhiên là để gây sự với lão phu. Ðại bảo chúa không truy cứu nữa thì lão phu cũng phải so tài cao thấp với hắn.
Lão nói câu này là có ý sau khi tra ra được hung thủ rồi thì cha con lão nhất định không tha.
Thanh bào lão nhân nói:
- Thủ pháp người đó tuy thần tốc che mắt được mọi người, nhưng không thể biến cải được phương vị xét theo chỗ bị thương của cô nương kia. Tại hạ chỉ dụng tâm một chút là có thể tra ra ngay chẳng khó khăn gì.
Trương Tử Thanh nói:
- Xin nghe lời cao luận.
Thanh bào lão nhân từ từ đứng dậy đi chỗ Quân Trung Phụng đứng trước, đưa cặp mắt sắc bén đảo nhìn hết một lượt rồi hỏi:
- Các vị còn nhớ được vị trí của vị cô nương kia không?
Ðới Côn đáp:
- Các hạ đứng như vậy là đúng đó.
Thanh bào lão nhân gật đầu nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Mấy người trong chúng ta đây có cơ hội hành hung hơn ai hết.
Ðới Côn lắc đầu hỏi:
- Lam huynh tự nhận là mình đã ám toán vị cô nương đó chăng?
Thanh bào lão nhân cười lạt đáp:
- Ngoại hiệu tôn giá là Truy Hồn Thủ, có rất nhiều ám khí nhỏ bé. Trong bọn chúng ta đây thì tôn giá là người đáng ngờ nhất.
Trương Tử Thanh nâng chung rượu lên nói:
- Chúng ta bất tất vì một con tiểu nha đầu mà bỏ cuộc tửu hứng bữa nay. Nào xin mới các vị!
Anh em tại hạ hãy mừng các vị một chung.
Dứt lời hắn cùng gã đứng tuổi mặc áo tía nâng chung rượu lên uống một hơi cạn hết.
Ðới Côn cười lạt nói:
- Lam huynh không ưa nữa sắc chẳng nói làm chi. Một vị nữ lang xinh đẹp như vậy, tiểu đệ khi nào nhẫn tâm hạ sát được?
Thanh bào lão nhân hỏi lại:
- Tôn giá nói vậy thì hai người chúng ta đáng ngờ hơn cả hay sao?
Trương Tử Thanh gạt đi:
- Chuyện này đã qua rồi, chúng ta từ giờ không nói tới nữa.
Từ Thiên Hưng hỏi:
- Hiện giờ vị cô nương đó còn sống hay đã chết rồi?
Trương Tử Thanh đáp:
- Tiểu đệ cũng không rõ.
Từ Thiên Hưng nói:
- Trương huynh thử hỏi xem sao?
Ðới Côn lạnh lùng xen vào:
- Từ huynh hỏi cô ta sống hay chết làm chi? Chẳng lẻ Từ huynh vẩn không bỏ ý định cầu hôn cho con chăng?
Từ Thiên Hưng toan lên tiếng trả miếng thì đột nhiên một ả nữ tỳ áo xanh hấp tấp chạy vào sảnh đường nói nhỏ với Trương Tử Thanh mấy câu rồi trở gót lật đật đi ngay.
Trương Tử Thanh thoáng lộ nụ cười, hắn rót một chung rượu nữa nói:
- Mời các vị cạn chung này!
Rồi lão uống trước.
Quần hào trong sảnh đường thấy ả tiểu kỳ kia hốt hoảng chạy vào rồi lật đật chạy đi đều cho là ả đến báo tin về Quân Trung Phụng và tin này nhất dữ nhiều lành ít. Nhưng thấy Trương Tử Thanh trấn tĩnh khác thường, người nào cũng không khỏi động tâm và không đoán được tin đó dữ hay lành?
Từ Thiên Hưng không nhịn được hỏi ngay:
- Ðại bảo chúa! Ả nha đầu vừa đến lại đi ngay phải chăng thị báo tin về cô nương đó?
Trương Tử Thanh lắc đầu đáp:
- Con nữ tỳ đó ư? Thị đến vì chuyện khác không dính líu gì đến cô kia cả.
Câu trả lời này chẳng những ra ngoài ý nghĩ của Từ Thiên Hưng, nó còn làm cho hết thảy quần hào trong sảnh đường sinh lòng ngờ vực.
Giữa lúc ấy bỗng một gã thiếu niên võ phục lật đật tiến vào, đến trước mặt Trương Tử Thanh thi lễ nói:
- Khải bẩm đại bảo chúa! Ðã tìm thấy bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ đó rồi.
Gã nói câu này khá lớn tiếng, mọi người trong sảnh đường ai cũng nghe rõ.
Thanh bào lão nhân lộ vẻ xúc động hơn hết, đứng phắt dậy hỏi:
- Bức đồ đó hiện ở đâu?
Thiếu niên võ phục khẽ đáp:
- Hiện ở trong phòng mật số ba.
Trương Tử Thanh vẫy tay nói:
- Ðược rồi! Ngươi hãy lui ra.
Thiếu niên võ phục dạ một tiếng vội tả đi ngay.
Thanh bào lão nhân không chờ được nữa, nóng nảy hỏi ngay:
- Trương đại bảo chúa! Có thể lấy bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ cho tại hạ coi một chút được không?
Trương Tử Thanh mỉm cười hỏi lại:
- Lam huynh muốn coi ngay bây giờ ư?
Thanh bào lão nhân nói:
- Ðược coi ngay thì hay lắm.
Trương Tử Thanh nói:
- Lam huynh ráng chờ một bữa. Tại hạ dặn chúng chuẩn bị để sáng mai Lam huynh hãy coi được chăng?
Thanh bào lão nhân tuy trong lòng nóng nảy nhưng không tiện thúc bách, liền đáp:
- Lão phu chờ cũng được.
Trương Tử Thanh đảo mắt nhìn quần hùng một lượt rồi nói:
- Vừa rồi tại hạ được tin báo tên hung thủ kia hiện ở cách tệ bảo trong vòng trăm dậm, chỉ một hai bữa nữa là gã vào đây. Chư vị hãy lưu lại năm ba ngày là thấy mặt hắn.
Giữa lúc ấy đại hán râu dài mặc áo bào xanh lưng đeo trường kiếm tự xưng là Bái Sư Tôn đột nhiên đứng lên hỏi:
- Trương đại bảo chúa! Ðại bảo chúa thực lòng muốn gặp hung thủ chăng?
Trương Tử Thanh đáp:
- Hắn ta định đến thì thế nào rồi cũng đến, song được gặp hắn sớm hơn càng tốt.
Bái Sư Tôn nói:
- Nếu vậy thì bất tất phải đợi đến sáng mai.
Ðột nhiên hắn cởi bỏ áo thanh bào để lộ áo trắng mặc bên trong ra. Hắn rút thanh trường kiếm đánh soạt một tiếng đặt trên bàn. Ðoạn đưa tay lên vuốt mặt, bộ râu dài rớt xuống, rồi từ từ tháo tấm mặt nạ ra, nói:
- Tại hạ chính là người mà các vị bảo là hung thủ đây!
Giữa nhà đại sảnh, trước mắt quần hùng, hắn ung dung khôi phục lại chân tướng. Toàn thân mặc đồ trắng, vẻ mặt anh tuấn mà lạnh lẽo nghiêm khắc khác thường.
Trương Tử Thanh không ngờ mình mời những tay cao thủ bốn phương đến trợ quyền. Lão chẳng kể gì danh vọng mà chỉ cần người có chân tài thực học đến Thiết Hoa Bảo trợ chiến để chống cường địch. Ngờ đâu chính mình lại mời cường địch vào Thiết Hoa Bảo.
Lão đã mấy phen gian khổ, phung phí tiền bạc để bố trí cơ quan mai phục ngăn ngừa cường địch mà chưa được dùng tới thì chính mình đã cung kính rước hắn vào. Vậy cơ trí của người này người thường không thể bì kịp.
Trương Tử Thanh tuy trong lòng khiếp sợ nhưng ngoài mặt ráng trấn tĩnh, cười mát hỏi:
- Phải chăng các hạ là hung thủ đã hạ sát Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và Quân Thiên Phụng?
Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Chính thị! Bữa nay tại hạ đến giết Trương Tử Thanh và Huỳnh Thiếu Ðường.
Trương Tử Thanh làm bộ thản nhiên cười ha hả nói:
- Các hạ đã vào Thiết Hoa Bảo, chúng ta không chạy đâu được nữa. Thời gian còn lâu dài hà tất phải gấp rút trong chốc lát?
Lão ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Trước khi động thủ, lão phu muốn hỏi các hạ mấy câu.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
- Hỏi gì thì hỏi đi! Tại hạ muốn trả lời không thì thôi.
Trương Tử Thanh đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh một lượt rồi hỏi:
- Các vị đây đều là trợ thủ của các hạ chăng?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ cần gì phải kêu họ giúp sức? Vả họ cũng chẳng giúp gì cho tại hạ được.
Trương Tử Thanh nghe nói quần hùng không phải là trợ thủ cho địch thì yên tâm phần nào.
Lão hỏi tiếp:
- Các hạ có một hai ông bạn nào đi theo không?
Thiếu niên áo trắng dường như dòm thấy chỗ dụng tâm của Trương Tử Thanh, hắn chỉ cười lạt chứ không trả lời.
Trương Tử Thanh khẻ hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Chắc các hạ không dám đến đây một mình?
Thiếu niên áo trắng cười lạt. Ðột nhiên hắn thò tay ra chụp lấy thanh trường kiếm trên bàn vung lên một cái. Kiếm quang lóe ra thành một đường vòng tròn xung quanh mình.
Ðộng tác của hắn thần tốc đến nỗi không một ai nhìn rõ.
Bổng nghe một trận veo véo nổi lên. Năm mũi độc châm xanh lè rớt ngay xuống đất.
Những người hiện diện tại trường số đông mục lực cực kỳ sắc bén vừa kịp trông rõ năm mũi độc châm liền bị thiếu niên áo trắng vung kiếm gạt rớt xuống đất.
Thiếu niên áo trắng mục quang cực kỳ lạnh lẽo nhìn chằm chặp vào mặt Ðới Côn cất tiếng hỏi:
- Phải chăng ngươi đã phóng độc châm?
Ðới Côn thản nhiên đáp:
- Chính thị!
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ðể làm gì?
- Ðể hạ sát người.
Thiếu niên áo trắng đảo mắt nhìn quanh nhà đại sảnh một lượt, dõng dạc tuyên bố:
- Tại hạ đến đây mục đích chỉ để báo thù Trương Tử Thanh và Huỳnh Thiếu Ðường, không có liên quan gì đến các vị. Mong rằng các vị ở ngoài bàng quan để khỏi bị liên lụy và rước vạ vào mình.
Ðới Côn thủng thẳng hỏi:
- Các hạ đã biết bọn ta chỉ ham trọng thưởng mà tới đây. Nếu các hạ giết hai vị bảo chúa đi thì bọn ta biết hỏi ai lấy tiền thưởng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ giết chúng xong rồi thì bao nhiêu đồ châu báu cùng cổ họa đã thành vật vô chủ. Vị nào thích thứ gì cứ việc tùy tiện mà chọn lấy.
Từ Thiên Hưng hỏi:
- Tại hạ chẳng thích vàng bạc, cũng không ham châu báu mà chỉ cần lấy vị cô nương đó được không?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Các đó là việc của các hạ không can gì đến tại hạ.
Từ Thiên Hưng nói:
- Sở dĩ tại hạ phải nói trước là có ý nhắc các hạ đến lúc bấy giờ đừng ngăn trở hoặc tìm lời từ chối.
Thiếu niên áo trắng lại ung dung lên tiếng:
- Tại hạ cần thuyết minh lần nữa là vụ này không liên quan gì đến các vị. Hay hơn hết là các vị đừng can thiệp tới. Vị nào không nghe lời tại hạ cứ dúng tay vào thì cái đó là quyền ở các vị.
Có điều nếu xảy chuyện gì không hay cho mình cũng đừng oán trách tại hạ đa sự.
Hắn dứt lời đứng lên rời khỏi chỗ ngồi rảo bước tiến lại giữa nhà sảnh đường.
Quần hào đổ hết mục quang nhìn chằm chặp vào cử động của thiếu niên áo trắng.
Bỗng thấy gã lên tiếng hỏi:
- Trương Tử Thanh! Ngươi lại chịu chết đi!
Trương Tử Thanh đảo mắt nhìn quần hào, cười ha hả nói:
- Trước khi hung thủ chưa xuất hiện, vị nào cùng diệu võ dương oai, nào là muốn đâm chết gã. Bây giờ hung thủ đứng trước mặt thì các vị đều câm miệng hến...
Thanh bào lão nhân ngắt lời:
- Cái đó là tại đại bảo chúa treo giải thưởng ít quá.
Trương Tử Thanh hỏi:
- Lam huynh muốn thế nào?
Thanh bào lão nhân đáp:
- Lão phu chỉ cần bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ.
Trương Tử Thanh nói:
- Tiểu đệ nhất định tặng Lam huynh bức đồ đó.
Từ Thiên Hưng lên tiếng hỏi:
- Tiểu đệ cầu hôn cô nương kia cho nhục nhi, đại bảo chúa có ưng không?
Trương Tử Thanh đáp ngay:
- Cái đó được lắm! Nếu y mà thoát chết thì tại hạ nhất định đưa đến làm dâu cho Từ huynh.
Thiếu niên áo trắng vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Hắn đứng một bên không nhúc nhích tựa hồ đã sắp xếp công việc đâu vào đó rồi.
Lại đến lượt Ðới Côn lớn tiếng:
- Ðối với mọi người đại bảo chúa đều có hứa hẹn trọng thưởng cả, còn tại hạ đây thì sao?
Trương Tử Thanh hỏi lại:
- Ðới huynh muốn thứ gì?
Ðới Côn đáp:
- Ðiều yêu cầu của tiểu đệ e rằng đại bảo chúa không có cách nào chấp thuận được.
Trương Tử Thanh nói:
- Nếu sức tiểu đệ làm nổi thì bất luận thứ gì cũng ưng hết.
Ðới Côn nói:
- Tại hạ cũng muốn lấy vị cô nương đó. Ðáng tiếc là đại bảo chúa đã hứa lời cho làm con dâu nhà người ta mất rồi.
Trương Tử Thanh nói:
- Ðới huynh đã có ý như vậy thì tiểu đệ xin kiếm một người khác thay thế được chăng? Tiểu đệ quyết bảo đảm tài sắc người thay thế kia không kém vị cô nương đó.
Ðới Côn cười lạt đáp:
- Nếu là người khác thì Ðới mỗ tự kiếm lấy, hà tất phải cầu đại bảo chúa.
Anh em họ Ngụy cùng Bàng Phi từ nãy giờ không nói gì mà bây giờ cũng ngồi yên không nhúc nhích.
Thiếu niên áo trắng chờ mọi người yên tĩnh trở lại, mới cất tiếng hỏi:
- Trương Tử Thanh! Bây giờ ngươi vào giữa sảnh đường này cùng ta động thủ, hay là ta rượt theo ngươi?
Trương Tử Thanh cười ha hả hỏi lại:
- Có phải các hạ là con mồ côi của Lý Thanh Trần không?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Ta không muốn phúc đáp ngươi nữa. Thời gian đối với ta lúc này rất trân quí.
Hắn vừa nói vừa cất bước tiến về phía Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh đã chắc mẩm mình ưng chịu thỏa mãn những điều yêu cầu của số lớn quần hùng, tất nhiên họ tham lợi mà ra tay động thủ trước. Nhưng hắn đã thất vọng. Bao nhiêu người vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Trương Tử Thanh cố nhẫn nại mà không thể nhẫn nại được nữa. Hắn liền hỏi lại:
- Lam huynh! Lam huynh có thích lấy Lưu Hải Bí Thiền Ðồ nữa không?
Thanh bào lão nhân đáp:
- Sao lại không lấy?
Trương Tử Thanh nói:
- Có công thì mới được lãnh thưởng. Lam huynh cứ ngồi yên đấy thì dù tiểu đệ có muốn đưa tặng e rằng Lam huynh cũng không tiện lấy.
Thanh bào lão nhân đứng phắt dậy lớn tiếng quát:
- Ðứng lại!
Thiếu niên áo trắng dừng bước đảo mắt nhìn lão hỏi:
- Các hạ muốn nói chuyện với tại hạ chăng?
Thanh bào lão nhân đáp:
- Ðúng thế!
Thiếu niên áo trắng giục:
- Các hạ có điều chi dạy bảo xin nói cho nghe lẹ lên!
Thanh bào lão nhân hỏi:
- Các hạ có thể chờ lại một chút rồi hãy động thủ được chăng? Sở dĩ lão phu yêu cầu các hạ trì hoãn lại một chút là để đại bảo chúa có đủ thời giờ đi lấy bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ đem đến cho lão phu.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không chờ được.
Rồi gã lại cất bước tiến về phía Trương Tử Thanh...
Thanh bào lão nhân lạng người đi một cái đứng chắn trước mặt Trương Tử Thanh nói:
- Lão phu đã nói vậy mà các hạ không chịu nghe theo thì thật là không biết nể mặt nhau.
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Tại hạ đã nói rồi. Bây giờ không còn chuyện dằng dai nữa. Mời các hạ rút khí giới ra và giữ mình cho cẩn thận.
Thanh bào lão nhân nói:
- Lão phu muốn dùng song chưởng để lãnh giáo mấy cao chiêu của các hạ.
Thiếu niên áo trắng cười ruồi đáp:
- Cũng được!
Hắn vừa nói vừa phóng kiếm đâm tới veo véo. Ánh bạch quang vừa lấp loáng, Thanh bào lão nhân đã rên lên một tiếng lùi lại hai bước. Mặt lão xám xanh, vai bên tả máu chảy ròng ròng qua vạt áo bào nhỏ xuống đất.
Thiếu niên áo trắng vừa động thủ đã đả thương Thanh bào lão nhân khiến cho quần hùng trong sảnh đường đều thất sắc.
Trương Tử Thanh vẽ mặt nghiêm trọng, hai mắt tròn xoe giương lên nhìn thiếu niên áo trắng.
Hắn cố kềm chế mối khích động trong lòng để giữ cho trấn tĩnh. Nhưng hắn không có cách nào che dấu hoàn toàn được, để lộ mối khiếp sợ hoang mang ra ngoài mặt.
Số là Trương Tử Thanh đã được nghe bản lãnh thiếu niên áo trắng lợi hại phi thường. Nhưng hắn không ngờ gã lại ghê gớm đến trình độ mới một cái giơ tay đã đả thương lưu huyết một tay danh thủ bậc nhất đương kim võ lâm.
Thanh bào lão nhân vẽ mặt trầm lặng, thò tay hữu vào bọc móc lấy một viên thuốc bỏ vào miệng nuốt.
Lão từ từ cất tiếng:
- Thất Tuyệt Ma Kiếm!
Thiếu niên áo trắng sau khi đả thương Thanh bào lão nhân, vẻ mặt vẫn thản nhiên và lạnh lẽo hơn trước.
Gã thủng thẳng tuyên bố:
- Tại hạ xin thanh minh lại lần nữa là đến đây chỉ vì mục đích duy nhất rửa mối đại thù cho song thân, tuyệt không có ý muốn đả thương người vô tội. Bất luận các vị tới đây để mưu đồ chuyện gì hay có dụng tâm nào khác cũng chẳng liên quan gì đến tại hạ.
Gã đảo mắt nhìn Ðới Côn nói tiếp:
- Tại hạ cũng chẳng để tâm gì đến những vị đã ngầm thi độc kế. Có điều vị nào nhất định ngăn cản việc báo thù của tại hạ thì đừng trách lưỡi kiếm của tại hạ quá vô tình.
Thiếu niên áo trắng nói bằng một giọng cực kỳ bình tĩnh mà có một lực lượng vô hình trấn áp lòng người khiến quần hào không khỏi nao núng.
Huỳnh Thiếu Ðường khẻ hắng giọng một tiếng rồi ghé tai Trương Tử Thanh thầm thì một lúc.
Trương Tử Thanh gật đầu mấy cái. Huỳnh Thiếu Ðường đột nhiên trở gót đi ra.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng lên tiếng:
- Ðứng lại!
Quả nhiên Huỳnh Thiếu Ðường không dám đi nữa, dừng bước lại ngay.
Thiếu niên áo trắng hờ hững hỏi:
- Phải chăng ngươi là Huỳnh Thiếu Ðường?
Gã đứng tuổi mặc áo bào tía đáp:
- Chính là tại hạ.
Thiếu niên áo trắng lại hỏi:
- Phải chăng ngươi rời khỏi nhà đại sảnh để lẩn trốn?
Huỳnh Thiếu Ðường lắc đầu đáp:
- Không phải đâu!
Thiếu niên áo trắng hỏi:
- Ngươi ra đi một cách lật đật như vậy là có ý gì?
Huỳnh Thiếu Ðường đáp:
- Trong tệ bảo còn hai vị cao nhân có thể đối phó được với các hạ. Tại hạ muốn đi mời hai vị đó.
Thiếu niên áo trắng ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng rồi hỏi:
- Sao ngươi biết bọn họ nhất định có thể giúp các ngươi được?
Huỳnh Thiếu Ðường dần dần bình tĩnh trở lại đáp:
- Nếu các hạ không sợ thì cứ để tại hạ đi mời hai vị đó...
Hắn chưa dứt lời đã cất bước đi liền.
Thiếu niên áo trắng lại quát:
- Ta đã ưng thuận cho ngươi đi đâu?
Tiếng quát chưa dứt, ánh bạch quang lại lóe lên. Giữa đám đèn lửa mà khí lạnh ghê người.
Bỗng một tiếng rú khủng khiếp vang lên rồi im bặt.
Mọi người ngảnh đầu nhìn ra thì thấy cánh tay tả của Huỳnh Thiếu Ðường đã bị chặt đứt từ đầu vai, máu chảy đầm đìa. Cánh tay rớt xuống đất rồi vẫn còn run bần bật.
Chiêu kiếm này đã thần tốc lại kỳ ảo khôn lường!
Mọi người chỉ thấy mắt hoa lên một cái là biến diễn xong rồi.
Bao nhiêu tay cao thủ trong nhà đại sảnh không một ai nhìn rõ trường hợp bị thương của Huỳnh Thiếu Ðường.
Huỳnh Thiếu Ðường ngấm ngầm nghiến răng nhịn cơn đau điếng người, không rên la một tiếng nào nữa.
Trong nhà đại sảnh ngự trị một bầu không khí chết chóc yên lặng. Hiển nhiên những tay cao thủ có mặt tại đây đều bị chiêu kiếm rùng rợn của thiếu niên áo trắng làm cho hoang mang.
Hồi lâu mới nghe Ðới Côn buông tiếng thở dài hỏi:
- Cách xưng hô các hạ thế nào đây?
Gã hỏi luôn mấy câu mà không được trả lời.
Theo lề luật võ lâm thì như vậy là một điều nhục nhã vô cùng cho Ðới Côn. Gã không tài nào nén được lửa giận, quên cả tử thần đang uy hiếp.
Gã nhìn thiếu niên áo trắng chầm chập lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi điếc rồi hay sao?
Thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi lại:
- Ngươi hỏi ai đó?
Ðới Côn đáp:
- Ta hỏi ngươi chứ còn hỏi ai?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi gì?
- Ta hỏi họ tên ngươi.
Thiếu niên áo trắng cười lạt đáp:
- Cái đó là quyền ở ta. Ta không muốn cho ngươi hay.
Ðới Côn thò tay vào bọc rồi giơ tay cao lên.
Quần hào trong sảnh đường đều biết gã chuyên dùng ám khí có chất độc nhưng không hiểu trong tay gã cầm thứ ám khí gì?