• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng trước Lạc Tuyết hội đấu giá, Phượng Thanh Loan khẽ nheo mắt lại đánh giá, ở đây khí thế nhỉ? Trang trí và bố trí rất tốt, trang trọng mà không thiếu khí phách, người canh cửa cũng là cấp bậc Linh Sư trở lên, đảm bảo đủ an toàn, không tệ, người này rất biết cách làm ăn.

"Vào thôi." Phượng Thanh Loan khẽ nói với Chiến Thiên Kỳ đang hiếu kỳ nhìn xung quanh bên cạnh, sau đó kéo hắn đi vào trong.

"Nương tử, Hội Đấu Giá là gì vậy?" Chiến Thiên Kỳ làm ra vẻ hiếu kỳ hỏi, đi đến bên cạnh Thanh Loan, cùng nàng sóng vai mà đi.

"Hội Đấu giá chính là ngươi có thể cầm đồ vật ngươi muốn bán, tiến hành rao bán, các gia tộc lớn đều sẽ cân nhắc giá trị đồ vật, cũng có mấy gia tộc sẽ âm thầm phân cao thấp, cố ý tăng cao giá trị đồ vật, cuối cùng người ra giá cao nhất liền có thể lấy đồ vật bị rao bán đi. Giống như là một cuộc giao dịch, ai ra giá cao hơn, người đó sẽ được đồ vật. Hiểu sao?" Thanh Loan nhàn nhạt giải thích, liếc mắt Chiến Thiên Kỳ đang đi bên cạnh một cái, không nói gì, khóe môi khẽ cong lên. Hồi đó chỉ có anh hai mới dám và có thể đi sóng vai cùng nàng, kiếp này... có lẽ chỉ có mình A Kỳ có thể đi.

Thanh Loan thuận tay kéo lại một người canh gác đi tuần tra của Lạc Tuyết Hội Đấu Giá lại, lạnh lùng hỏi "Buổi Đấu Giá đã bắt đầu chưa?"

"Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi đến phòng khách quý đi." Lâm Phi, vừa mới bị kéo lại một cách vô duyên, có chút tức giận, nhưng mà thấy người kéo mình lại là một tiểu cô nương vừa xinh đẹp và lạnh lùng, y phục quý giá, cộng thêm cái người đi bên cạnh nữa, hắn liền cung kính đáp lại, nội tâm âm thầm run rẩy một trận.

"Dẫn ta đến phòng khách quý." Thanh Loan gật đầu nói tiếp.

"Vâng, mời tiểu thư và công tử đi bên này." Lâm Phi cung kính nói, sau đó nghiêm túc dẫn đường.

Lâm Phi dẫn Thanh Loan và Chiến Thiên Kỳ cùng hai người Nham Kiều và Chi đi ra ngoài. Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, sàn đấu giá vô cùng rộng lớn giờ khắc này lại hoàn toàn chật kín người, mỗi người đều vô cùng hưng phấn trò chuyện với nhau, thoạt nhìn đều có dáng vẻ "dù chết cũng phải mua được".  

"Nương tử, sao bọn họ lại dùng ánh mắt đó nhìn chúng ta?" Chiến Thiên Kỳ vừa bước vào phòng khách quý, liền hỏi Thanh Loan.

Thời điểm Lâm Phi dẫn Thanh Loan nhóm người đi đến phòng khách quý, mọi người đều nhìn các nàng bằng ánh mắt sùng bái và nghi ngờ cùng kinh ngạc. Có thể vào phòng khách quý có thể là người bình thường sao? Có thể không thể sùng bái sao? Nghi ngờ chính là bọn họ chưa từng thấy qua Thanh Loan cũng chưa từng nghe một chút tin tức về người này, đa số là hiếu kỳ về thân phận của nàng, còn kinh ngạc sao? Bọn họ kinh ngạc vì có sự xuất hiện của Chiến Thiên Kỳ, truyền kỳ về ngốc vương gia, có ai chưa từng nghe qua?

Cũng từng có người suy nghĩ cô nương đi bên cạnh Chiến Thiên Kỳ chính là Phượng Thanh Loan, Thập Cửu Công Chúa Phượng Quốc, nhưng mà khi thấy khí chất lạnh lùng của Thanh Loan, và một thân khí thế đó của nàng, liền vất bỏ đi ý nghĩ đó, Phượng Thanh Loan là ai chứ? Là một phế vật trong phế vật, là cái đồ nhác gan, luôn bị ăn hiếp, cái đó không ai không biết chứ?

Thanh Loan kiếp trước đã quen với cảm giác vạn người chú mục nên hoàn toàn không thèm để ý, ung dung từ tốn mà đi, khí thế lãnh ngạo cao quý, bất tri bất giác tỏa ra phong thái của cường giả.  Như thế này thì ai có thể nghĩ ra rằng đây là Thập Cửu Công Chúa Phượng Quốc - Phượng Thanh Loan? Đến người quen biết nàng sợ rằng cũng phải nghi ngờ đi.

"Bởi vì... chúng ta đẹp." Thanh Loan suy tư một chút, rồi nghiêm túc trả lời.

"..." Hảo đi, vì chúng ta đẹp!

"Ngươi ngồi xuống đây đi, ta đi một chút rồi trở lại, nhớ là không được chạy đi đâu." Thanh Loan đẩy Chiến Thiên Kỳ ngồi xuống ghế rồi căn dặn, nàng cần đấu giá một vài thứ, ai bảo hiện tại nàng một xu đính túi cũng không có làm gì?

"Nương tử đi đâu?" Chiến Thiên Kỳ gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn Thanh Loan hỏi.

"Không có tiền, phải đi kiếm, nếu sao có thể nuôi được ngươi, hảo đi, ta đi một chút rồi về, nhớ ngoan một chút." Thanh Loan xoa xoa đầu Chiến Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

"Ân, ta sẽ thực ngoan." Chiến Thiên Kỳ cười ngọt ngào nói, trong lòng cảm thấy thật buồn cười, hắn từ khi nào bị người nuôi chứ? Nếu mà lúc trước hắn nghe ai nói từ này với hắn, thì chắc chắn người đó sẽ không sống quá hai ngày. Nhưng mà câu này từ nàng nói ra khiến hắn ấm áp vui vẻ không thôi, vậy thì cứ để nàng nuôi đi, nuôi không được thì hắn nuôi nàng vậy, dù sao hắn cũng không thiếu tiền.

Thanh Loan cười nhạt một cái, xoay người rời đi, Chi và Nham Kiều thấy vậy liền đi theo, bọn họ cũng không cần lo, dù sao ở đây cũng tương đối an toàn.

Thanh Loan thấy vậy cũng không nói gì thêm, căn bản là nàng không cần lo lắng, dù sao hắn cũng có trên tay pháp khí mà nàng đưa, không chết được.

"Có thể dẫn ta đi đến nơi giao dịch không?" Thanh Loan nhìn Lâm Phi lạnh lùng hỏi.

"Có thể, mời ngài đi bên này." Lâm Phi nhanh nhẹn nói, sau đó dẫn đường cho Thanh Loan.

Thanh Loan vừa đi không bao lâu thì, Hội Đấu giá bắt đầu xôn xao lên.

"Là Thái tử điện hạ đến!" Đám người chung quanh bắt đầu xao động.

Thái tử Chiến Thành Long trong lòng của người dân Chiến quốc chính là đại biểu cho tín ngưỡng cao quý nhất, tương lai sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nhất định sẽ khiến Chiến quốc càng thêm huy hoàng! Gần như từng người dân Chiến quốc đều nghĩ như vậy.

"Cả Ngũ công chúa cũng tới nữa kìa!"

"Thật sao? Nghe nói Ngũ công chúa thực lực cũng đã đạt đến Linh Sư nhị giai, không hổ là thân muội muội của Thái tử điện hạ a!" 

"Ta lại thấy tiếc cho tên ngốc vương đó, một đời thiếu niên mà lại... haizz."

"Hoàng huynh, nơi này không đẹp bằng Hoàng Cung a!" Một thiếu nữ linh động xinh đẹp đi sát bên Chiến Thành Long, một đôi tròng mắt hắc bạch phân minh tò mò nhìn xung quanh phòng đấu giá.

"Ngoan, đừng nói nhiều, lát về rồi nói." Chiến Thành Long xoa xoa đầu Chiến Hoan Hoan, nghiêm giọng nói.

"Hừ hừ... còn phòng khách quý nào nữa không?" Chiến Hoan Hoan, hừ một cái kiêu ngạo mà nói với tên dẫn đường.

"Phòng khách quý đã hết rồi ạ, Thái Tử và Ngũ công chúa chịu khó một chút ngồi ở phòng thường hoặc là ngồi ở ghế xung quanh kháng đài." Tên có cung kính nói, ánh mắt nhìn Chiến Hoan Hoan có chút chán ghét, nhưng không nói gì.

"Cái gì? Hết rồi?! Vậy phòng kia ta có thấy ai đâu? Vậy mà bảo là hết rồi? Định lừa ai?" Chiến Hoan Hoan nâng cao giọng tức giận nói, mà tay chỉ vào căn phòng, chính là căn phòng mà Chiến Thiên Kỳ đang ngồi, do Chiến Thiên Kỳ đang ngồi ở nơi khuất bóng cho nên Chiến Hoan Hoan không nhìn thấy, cứ tưởng rằng đây là phòng trống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK