Người ta thường thấy anh lang thang đây đó trong thị trấn và họ chỉ biết tên anh là Herb. Lúc nào anh cũng đi bộ. Được hỏi tại sao chưa bao giờ thấy anh đi xe, anh đáp rằng anh không tin tưởng vào những phương tiện di chuyển chạy bằng động cơ ấy. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ sử dụng xe hơi, hiện tại anh không có ý định mua xe hơi và anh cũng sẽ chẳng cần đến xe điện ngầm hoặc xe buýt gì hết. Anh bảo rằng lúc còn trẻ, không có những thứ ấy, anh vẫn sống bình thường, thế thì tại sao giờ đây anh lại phải bận tâm đến chúng?
Dù sao thì niềm tin này cũng đã mang đến cho anh cảm giác thoải mái nhất thời - anh không cần phải thích nghi, cũng chẳng phải đối mặt với những thay đổi. Nhưng anh vô tình đã tự cô lập mình với mọi thứ... nằm ngoài tầm đi bộ của mình. Có lẽ đối với anh, không có khái niệm tồn tại của thế giới, vì anh đã không hề trực tiếp trải nghiệm qua bất kỳ điều gì bên ngoài thị trấn nhỏ bé ấy.
Thời gian trôi qua, khi các con lớn lên và sống xa nhà, Herb cũng đành bỏ mặc, chẳng bao giờ ghé thăm chúng bởi anh đã từ chối các phương tiện di chuyển chạy bằng động cơ.
Các nghiên cứu trên những người Mỹ cao tuổi cho biết, trên cả tiền bạc hay những mối quan hệ hiện tại, dấu hiệu nói lên sự hài lòng của họ trong cuộc sống là khả năng sẵn sàng thích nghi. Nếu họ sẵn sàng thay đổi một số thói quen và ước vọng của mình thì dù hoàn cảnh có đổi thay, họ vẫn luôn hạnh phúc. Và trên thực tế, trong số những người cứ khư khư không chịu thay đổi quan điểm của bản thân thì chưa đến 1/3 họ có cơ may cảm thấy hạnh phúc.
- Clark, Carlon, Zemke, Gelya, Patterson và Ennevor