Nhã Linh thoáng chút e dè nhưng cuối cùng đồng ý. Cô áy náy hỏi:" Anh sống cùng gia đình ạ? "Hiểu được tâm tư trong lòng cô Dương Vũ đáp lời:" Anh sống một mình, thi thoảng có về nhà ăn cơm với ông bà nội và bố anh. "Nhã Linh gật đầu, nghe chừng hiểu, rồi từ từ cô sẽ tìm hiểu thêm, không nên vội thắc mắc vì sao không thấy anh nhắc đến mẹ.
Dương Vũ lái xe tầm 20 phút về tới khu chung cư cao cấp anh sống. Đỗ xe xong, hai người vào siêu thị ngay trong tòa nhà. Nhã Linh đề xuất làm sườn sốt me, canh chua thịt nạc và salad dưa chuột. Dương Vũ nghiền ngẫm nhìn Nhã Linh đang lựa sườn trong tủ mát siêu thị hỏi:" Bạn gái anh có vẻ thích vị chua ngọt nhỉ? "Nhã Linh nhìn anh cười:" Vị gì em cũng thích, chỉ trừ đồ cay quá thì em chịu chứ anh nấu gì em cũng ăn hết. "
Dương Vũ đẩy xe, ra thanh toán chỗ đồ đã chọn rồi đưa Nhã Linh lên nhà. Anh ở tầng 26, căn góc, view hai mặt, Nhã Linh không khỏi thích thú, cảnh thành phố lên đèn nhìn từ nhà anh đẹp tuyệt, buổi tối thư giãn ngồi ngắm cảnh ở đây thực sự rất thú vị.
Dương Vũ đưa cho cô đôi dép lót lông đi trong nhà, vì dép theo số chân anh nên hơi rộng, nhất định anh sẽ mua cho cô đôi mới vừa vặn hơn. Nhã Linh nhìn đôi dép, cười tít mắt, nhanh nhẹn cùng anh mang đồ qua bếp. Không gian bếp mở, thông với phòng khách. Đặt đồ lên bàn đảo bếp xong xuôi, Nhã Linh bắt đầu công cuộc thăm nhà.
Cô hướng ánh mắt quan sát khắp phòng khách. Tông màu chủ đạo đen, xám hợp với cá tính mạnh mẽ của anh. Trên bức tường phòng khách nổi bật một bức tranh vẽ cầu vồng rực rỡ, khiến tổng thể căn phòng nhìn có phần sinh động hơn.
Thấy cô hướng mắt vào bức tranh, anh giải thích:" Tranh anh vẽ đấy, mẹ anh rất thích cầu vồng nên anh cũng thích. "Nhã Linh cảm thán:" Anh vẽ đẹp thật đấy, sinh động và rạng rỡ, như làm bừng sáng phòng khách luôn ấy. "Anh cười:" Tâm ý cả ấy, anh có treo đèn led hướng vào tranh mà, em thấy đẹp là anh cũng tự tin vào khả năng của bản thân hơn, nào lại đây, giúp anh chuẩn bị nhé. "
Nhã Linh mau chóng cởi áo khoác ngoài, mặc tạp dề anh đưa, nhanh tay rửa rau, nhặt sach hành, tỏi. Cô nghiêng đầu, ghé vai anh hóm hỉnh:" Nay em chờ xem masterchef Dương Vũ trổ tài. "Dương Vũ tay đang rửa sườn trả lời đầy tự tin:" Hân hạnh được phục vụ quý khách, sự hài lòng của quý khách là thước đo đánh giá chất lượng của nhà hàng, xin quý khách chờ trong ít phút nữa. "Nói rồi hai người cùng nhìn nhau cười, một buổi tối hẹn hò hai người rất riêng tư mà đầy niềm vui.
Với sự trợ giúp của phụ bếp Nhã Linh, bếp trưởng Dương Vũ sau 45 phút khẩn trương đã hoàn thành bữa tối hai người với các món ăn đầy màu sắc. Sườn non sốt me thơm nức mũi, salad dưa chuột, cà chua được cắt tỉa khéo léo, không hề sơ sài trông cũng khá bắt mắt, canh chua thịt nạc nấu cùng hoa hiên, cà chua thêm ít nấm và mọc đang bốc khói, tỏa mùi hương như mời gọi.
Hai người hít hà mùi thức ăn, không khỏi dâng lên cảm giác thành tựu. Ánh đèn bàn ăn khá lung linh, không cần nến, hoa cũng đã đủ ấm cúng. Hai người nhìn nhau rồi nhìn mấy món ăn bầy trên bàn, anh tuyên bố:" Vì đồ ăn quá hấp dẫn nên đầu bếp xin phép ăn cùng thực khách. "Cô cười rạng rỡ, đặt muôi canh vào bát, rồi nhanh nhẹn cầm đũa:" Ăn thôi, ăn thôi, đói chết em rồi. "
Hai người diệt gọn đồ ăn. Dương Vũ rót trà lúa mạch, mang đĩa hoa quả ra phòng khách. Nhã Linh ngồi trên sô pha, cảm thán:" No quá, em không ăn nổi hoa quả nữa đâu. "Anh nhìn cô ánh mắt đầy chiều chuộng:" Uống trà lúa mạch trước, em nghỉ đi đã, rồi tí ăn thêm hoa quả cũng được. "
Nhận trà từ anh xong, làm một ngụm thật sảng khoái, cô lại ngắm tranh anh vẽ. Cô nhìn Dương Vũ hỏi:" Anh có biết ý nghĩa của cầu vồng không? "Anh nhìn thâm trầm, sâu xa và nói:" Anh nghĩ bất kỳ ai khi nhìn thấy cầu vồng cũng sẽ ngắm nhìn nó và coi đó như một sự tốt lành trong cuộc sống. "Nhã Linh đồng tình với anh:" Em cũng có đọc đâu đó cầu vồng tượng trưng cho những điều đẹp đẽ và may mắn, đối với em cầu vồng mang lại niềm hy vọng, cầu vồng mang vẻ đẹp không ai có thể chối từ. Anh có nhớ lần em cầm đồng hồ cát của anh không, em không kiềm chế được, nó quá đẹp, cát trong đó thực sự rất đặc biệt. "
Vừa nói, ánh mắt cô vừa sinh động, lấp lánh không hề để ý ánh mắt anh vẫn đang nhìn cô từ nãy. Dương Vũ cất tiếng gọi:" Nhã Linh, em có muốn nghe chuyện của anh không? "Nhã Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy chờ mong:" Em luôn sẵn lòng."