Hệ thống cười: "Dù không có tôi, cậu cũng sẽ ôn thi lại, đúng không?"
Tôi đáp: "Đúng vậy."
Hệ thống nói: "Vậy tôi chỉ đơn giản là đồng hành cùng cậu trong một trò chơi thôi, mọi thứ cậu cảm nhận được đều là thành quả của sự nỗ lực của cậu. Hãy tin vào điều đó."
Tôi im lặng một lúc, trong lòng dần dần chấp nhận lời giải thích này.
Tôi lại hỏi: "Cậu sắp đi thật sao?"
Hệ thống đáp: "Ừ."
Tôi nghẹn ngào: "Tôi không muốn nói lời tạm biệt với cậu."
Hệ thống an ủi: "Vậy thì đừng nói tạm biệt, Kiều Hảo."
Tôi nói: "Tiểu Hệ."
Hệ thống đáp: "Ừ"
Tôi: "Cảm ơn cậu."
Hệ thống dịu dàng: "Với tôi thì không cần khách sáo đâu, Kiều Hảo. Hy vọng trong tương lai, dù là học tập hay cuộc sống, cậu cũng sẽ như tên của mình, luôn tốt đẹp. Tôi đi đây~"
Cô ấy ra đi một cách lặng lẽ, như thể không có gì thay đổi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đã không còn ở đây nữa.
Tôi không kiềm chế được, nằm gục xuống bàn mà khóc. Bạn cùng phòng nghe thấy tiếng khóc liền từ trên giường chạy đến hỏi tôi có chuyện gì.
Không biết làm sao để dỗ dành tôi, cô ấy liền gọi điện cho Đàm Tranh, chẳng cần lý do, liền mắng thẳng: "Đàm Tranh, tôi biết cậu học giỏi, cậu là thủ khoa, nhưng Kiều Hảo của chúng tôi cũng là thủ khoa, cậu cao to lại đẹp trai, nhưng Kiều Hảo của chúng tôi cũng xinh đẹp, cũng không thấp, điểm nào mà không xứng với cậu chứ?"
Đàm Tranh ở đầu dây bên kia hỏi: "Có chuyện gì vậy? Là... đang khóc à?"
Bạn cùng phòng tức tối chống hông, nói như sắp bốc khói: "Cậu biết rồi còn hỏi!"
Đàm Tranh ngừng lại một lát rồi nói: "Có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?"
Bạn cùng phòng đặt điện thoại cạnh tôi, xoa đầu tôi rồi bước ra ngoài.
Tôi nghe thấy giọng Đàm Tranh gọi tôi: "Kiều Hảo."
"Cậu ấy đi rồi à?"
"Ừ."
"Đừng khóc nữa, cậu còn có tôi mà."
Sau khi Tiểu Hệ rời đi, tôi đã buồn bã suốt mấy ngày. Lúc này, Đàm Tranh chuẩn bị bước vào vòng thi 10 chọn 6. Tôi cùng hai bạn cùng phòng đến cổ vũ cho hắn.
Trước khi trận đấu bắt đầu, hắn bước đến chỗ khán giả và đưa cho tôi một lá thư.
Bạn cùng phòng bên trái nói: "Trời ơi, hai người không cần phải thế đâu, còn viết thư nữa cơ à!"
Bạn cùng phòng bên phải hỏi: "Là thư tình à? Đọc ra cho tụi mình nghe với!"
Mặt tôi đỏ bừng khi cầm lá thư, nhìn theo bóng lưng của hắn mà lòng tràn ngập niềm vui. Tôi đẩy hai cô bạn đang cố gắng nhòm ngó ra, nhẹ nhàng mở lá thư, và ngay dòng đầu tiên tôi đã thấy những dòng chữ ngay ngắn: "Cuộc hành trình kỳ diệu với Kiều Hảo."
Trong thư, hắn nhắc đến ngày chúng tôi nhận kết quả thi và buổi phỏng vấn hôm đó, sau khi hắn nói câu "Tôi muốn cùng cô ấy vào Thanh Hoa," trong đầu đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ lạ.
【Ting tong, phát hiện chủ nhân thích Kiều Hảo, và hành động bảo vệ cô ấy trước mặt kẻ xấu đã kích hoạt "Hệ thống đồng hành dưới dạng NPC". Bạn có thể chọn "Chấp nhận" hoặc "Không chấp nhận".】
Đàm Tranh hỏi: "Là Kiều Hảo?"
Hệ thống đáp: "Đúng vậy, cô ấy đã chọn ôn thi lại."
Đàm Tranh không chút do dự mà nhấn nút "Chấp nhận."
Đọc đến đây, tôi hoàn toàn bị sốc, không thể cử động được. Hóa ra khi tôi kích hoạt "Hệ thống ôn thi lại", thì bên Đàm Tranh cũng hiện lên thông báo.
Cậu ấy viết tiếp:
[Có lẽ cậu nghĩ tôi hơi điên, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi không hối hận về bất kỳ lựa chọn nào, dù có phải đi lại con đường này bao nhiêu lần cũng được.]
[Tôi muốn sớm gặp cậu, trước cả khi Trương Tử Hạo gặp cậu.]
]Nhưng vẫn chậm một bước, khi đó cậu chưa chia tay với hắn.]
[Tôi hơi tức giận, nhưng không dám thể hiện ra.]
[Nhưng rồi cậu nhanh chóng đá hắn và hỏi tôi có thể cùng cậu học bài không.]
[Lúc đó tôi thực sự muốn nắm lấy tay cậu và nói: Được, không chỉ hôm nay, mà là ngày mai, ngày mốt, năm tới, năm sau, và tất cả những ngày sau đó.]
[Vài ngày trước kỳ thi đại học, hệ thống bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi, nói rằng cậu đang rất lo lắng và nhờ tôi nghĩ cách giúp cậu.]
[Vì tôi chỉ là một NPC đồng hành, chỉ khi cậu sử dụng tôi, tôi mới có thể phát huy chức năng.]
[Tôi biết nếu cậu gặp tôi lúc đó, chắc chắn sẽ kéo tôi học bài đến kiệt sức.]
[Vậy nên tôi đã quyết tâm tắt điện thoại, nhờ hệ thống an ủi và ở bên cậu theo lời tôi nói.]
[May mắn thay, cậu đã vượt qua và còn trở thành thủ khoa. Tôi rất tự hào về cậu.]
[Trong kỳ nghỉ, tôi muốn tỏ tình với cậu, nhưng lại sợ dọa cậu, sợ cậu nhớ lại những ký ức không vui.]
[Không sao cả, tôi có thể đợi, đợi đến khi cậu nhìn tôi mà mặt đỏ lên, lắp bắp và trong mắt lấp lánh ánh sao.]
[Tôi đã đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm và ghen tị với tình cảm của nhân vật chính, thanh mai trúc mã, vô tư mà gắn bó, rồi cuối cùng cùng nhau đi đến cuối đời.]
[Tôi muốn quen biết cậu từ khi cậu nhỏ.]
[Tôi muốn thích cậu từ sớm hơn.]
Đọc đến đây, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống. Bạn cùng phòng nhìn thấy rất ngạc nhiên: "Không phải chứ, cậu ấy viết gì mà khiến cậu xúc động thế…"
Hai người họ tranh nhau đọc lá thư, nhưng tôi đã che lại. Họ chỉ biết xoa đầu tôi và nói: "Thôi nào, vui lên, Đàm Tranh sắp thắng rồi!"
Khi trận đấu kết thúc, Đàm Tranh đã tiến vào top 6.
Tôi là người đầu tiên chạy đến hậu trường và ôm chầm lấy hắn, không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, ngẩng lên nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Còn giấu gì tôi nữa không?"
Đàm Tranh vòng tay qua lưng tôi, cúi đầu cười nhẹ: "Không còn gì nữa."
"Kiều Hảo, tôi sẽ không giấu diếm nữa."
Tôi kéo hắn ra khỏi trường quay, dừng lại bên cạnh bồn hoa của đài truyền hình và hỏi: "Cậu đã đọc cuốn tiểu thuyết tình cảm nào vậy?"
Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời: "Hình như là Vô Tình Lấy Được Trúc Mã."
Tôi cũng muốn đọc!
"Đàm Tranh này.”
"Hửm?”
"Tôi thích cậu nhiều lắm, rất thích cậu!”
Hết.