Nếu Quan Nhược Hề biết thật tâm hối cải thì có lẽ những oán niệm này sẽ dần biến mất.
Ta ngồi trên bậc thềm trước cửa, nghe tiếng gào thét của Quan Nhược Hề vang ra từ trong phòng:
"Ta không sai, ta không có sai!
"Ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ta phải đến với người nam nhân cao quý nhất thiên hạ mới đúng!"
"Bổn cung là Lệ phi, còn đám các ngươi chỉ là tiện nhân, chỉ là tiện nhân thôi!"
Cuối cùng cơn mưa cũng đổ xuống, tiếng gào thét của Quan Nhược Hề bị bao phủ trong tiếng mưa.
Ta cầm ô đi ra khỏi Quan Sư Cung, biểu hiệu nơi này đã bị tháo xuống từ lâu.
Đúng là, hôm qua còn lộng lẫy phồn hoa, hôm nay đã mạng nhện phủ đầy cửa sổ.
Cái gì trộm lấy thì cuối cùng vẫn phải trả lại thôi.
11.
Trong sinh nhật của Hoàng hậu, Hoàng đế thả đèn lồ ng đầy trời để cầu phúc.
Nghe nói ngài muốn ở lại trong cung, nhưng bị Hoàng hậu khéo léo từ chối.
Cuối cùng là Ninh phi ở lại mừng sinh nhật cùng Hoàng hậu.
Hoàng đế ra lệnh đưa Quan Nhược Hề đi.
Vào ngày sinh nhật ba tuổi của Hoàng thái nữ, hậu cung cho phép một nhóm cung nữ được xuất cung về nhà.
Ta cũng nhân dịp này để trở về Miêu Cương.
Triều đình đã lập các cô nhi viện ở khắp nơi, và ta tìm được một công việc ở trong đó.
Trong thành có một gánh hát đến, biểu diễn những tiết mục chưa từng có.
Thế là những đứa trẻ mà ta chăm sóc năn nỉ ta dẫn bọn chúng đi xem.
Lời cầu xin của những đứa trẻ luôn khiến người ta khó từ chối được.
Vở mà gánh hát biểu diễn chính là vở mới nhất.
Công chúa ngoại quốc bị trưởng huynh đưa đến nước ta để hòa thân, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hoàng hậu và Hoàng đế, trở về nước để giành lại vương vị.
"Vân di, con cảm thấy công chúa đó đẹp quá, chắc chắn Hoàng đế sẽ thích nàng, nhưng tại sao nàng lại không chịu ở lại trong cung?"
Một bé gái hỏi ta như thế.
Những đứa trẻ khác lộ ra ánh mắt tò mò.
Ta xoa đầu con bé, chỉ vào hoa thược dược đang nở rộ bên đường, hỏi: "Nếu để các con chọn thì các con muốn làm hoa hay là làm người chăm hoa?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-tinh-nhan/chuong-13.html.]
Bọn chúng chọn đủ thứ, thậm chí còn cãi nhau vì chuyện này.
Người bên cạnh ra dấu "suỵt" với chúng ta.
"Chủ gánh nói sắp có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ xuất hiện đấy."
Nghe thấy danh hiệu này, lũ trẻ lập tức ngậm chặt miệng, nhìn sân khấu không dám chớp mắt.
Chủ gánh hát khiêng một cái rương lên, sau đó mở ra, một sinh vật hình người với chân tay bị xiềng xích lăn ra ngoài.
Sinh vật này tóc tai bù xù, toàn thân mọc đầy những thứ kỳ quái, là người nhưng cũng không phải người.
Bọn trẻ sợ tới mức lấy tay che mắt lại.
Người bên cạnh ta thì kích động hô lên:
"Rõ ràng đây là quái vật mà!"
"Lừa đảo, trả tiền lại đây!"
Chủ gánh cười làm lành rồi đi lên, giải thích với mọi người:
"Xin các vị đừng kích động, đây thật sự đã từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ năm xưa."
"Bây giờ gánh hát sẽ từ từ kể cho mọi người nghe câu chuyện ẩn đằng sau nó."
Thế rồi ông ta mời người kể chuyện lên.
Tiếng mõ vang lên, câu chuyện bắt đầu được kể trên sân khấu:
"Chuyện kể rằng tiền triều có đôi vợ chồng ân ái, đến Miêu Cương du ngoạn…"
…
Sau khi câu chuyện kết thúc, chỉ cần một đồng xu, là có thể đến mắng chửi kẻ xấu trong câu chuyện, cũng chính là "mỹ nhân đệ nhất thiên hạ" không còn ra hình người kia nữa.
Ta dẫn lũ trẻ rời đi.
Ban đêm, cô bé hỏi chuyện nằm bên cạnh ta, thì thầm nói: "Vân di, con thấy làm người chăm hoa vẫn tốt hơn ạ."
"Hoa có đẹp hay không, sống c.h.ế.t ra sao đều do người chăm hoa quyết định, giống như mỹ nhân đệ nhất thiên hạ kia, chỉ có thể dựa vào người khác mới sống sót được."
"Mà con thì muốn làm người mà người khác phải dựa vào."
Ta chỉnh góc chăn lại cho con bé, động viên: "Vân di tin rằng con có thể làm được."
Đời người con gái, không nên chỉ đuổi theo nhan sắc, mong lấy được tấm chồng tốt.
Trời đất bao la, đâu ai quy định nữ tử không thể là người cầm cờ đúng không?
Hết