"Em không về nhà, anh muốn gặp em đâu có dễ." Anh múc cho tôi một bát canh.
Dạo này anh toàn đưa tôi đi ăn những bữa dinh dưỡng.
Khi thì gà hầm, khi thì canh cá, tôi cảm thấy mình sắp thành béo phì rồi.
"Nhưng em muốn ăn lẩu." Tôi nhìn bát canh gà, thấy nhạt nhẽo vô vị.
"Giờ chưa được."
"Tại sao?" Gần đây anh kỳ lạ quá.
"Không phải em bị dạ dày sao? Đợi ba tháng nữa rồi ăn cay, dưỡng cho ổn trước đã."
Hóa ra là vậy…
Tôi muốn nói với anh là tôi hoàn toàn không có bệnh, có thể ăn cay.
Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của anh, có vẻ không thể nào.
Không chỉ đưa tôi đi ăn, anh còn mua cho tôi một đống đồ.
Nào là đồ ăn vặt, váy áo, thậm chí còn mua cả vitamin cho tôi.
"Cơ thể em yếu, nên kiên trì uống vitamin này."
"Cái này bổ gì vậy?"
"Tốt cho dạ dày." Anh nói chắc nịch.
Tôi cầm về để trên bàn.
Bạn cùng phòng nhìn thấy liền thốt lên, "Không phải cái này là dành cho phụ nữ mang thai sao? Cậu có thai à?"
Tôi:!
"Không có, sao có thể." Tôi qua loa đáp, vội vàng cầm hộp lên xem hướng dẫn, phát hiện đúng là loại dùng cho ba tháng đầu thai kỳ.
Trong chốc lát tôi thấy ngơ ngác.
Sao cảm giác anh biết tôi có thai nhỉ?
Nghĩ lại khoảng thời gian qua, hình như anh thực sự có gì đó không bình thường, nhưng tôi không thể xác định là gì.
Nghĩ mãi không ra, tôi gọi điện cho chị.
"Chị và anh ấy đã sớm hủy hôn rồi, là anh ấy đề nghị."
"Chẳng phải chị nói đã định ngày cưới sao?"
"Chị lừa em đấy. Hôm đó chị cãi nhau với bạn trai, giận quá nên chị thật sự định kết hôn với Chu Kha. Nhưng anh ấy chỉ đối xử tốt với chị qua WeChat, gặp mặt lại rất lạnh nhạt, sau đó còn chẳng thèm nhắn tin nữa.
"Hôm anh ấy đề nghị hủy hôn, chị tức giận nên mới nói với em là bọn chị đã đính hôn.
"Giờ chị và bạn trai hòa lại rồi, chuyện của anh ấy chị không quản nữa."
Hủy hôn rồi?
Vậy tại sao Chu Kha vẫn tìm đến tôi?
Tôi chợt nhớ lại lần anh đến giảng dạy ở trường, cái cách anh gọi tôi trả lời câu hỏi lúc ấy rất lạ lùng, sau đó lại nói phải chăm sóc dạ dày ba tháng, còn đưa tôi đi uống các loại canh bổ, bảo tôi uống vitamin…
Bỗng nhiên, tôi hiểu ra.
Anh đã sớm biết tôi không phải Quách Phù, hơn nữa còn biết chuyện tôi mang thai.
**23**
Cuối tuần, khi Chu Kha đến tìm, tôi chủ động nói muốn về nhà anh.
"Không hoan nghênh em sao?"
"Sao có thể chứ?" Anh có vẻ hơi ngạc nhiên.
Anh lái xe đưa tôi về nhà.
"Em ổn chứ? Có cần dừng lại nghỉ một lát không?" Thấy tôi trông không được khỏe, anh hỏi.
"Muốn nôn." Tôi nhìn anh, chờ phản ứng của anh.
"Sao lại buồn nôn nữa rồi." Anh hoảng hốt dừng xe, vòng qua mở cửa, "Xuống đây, đi dạo một chút trong công viên gần đây."
"Không, khó chịu lắm." Tôi cố ý trêu anh, "Anh đưa em đến bệnh viện đi."
"Sao thế?" Anh rất lo lắng.
"Em muốn đi làm một phẫu thuật." Tôi nhìn anh.
Khuôn mặt anh tái mét, "Không được."
Nhìn anh căng thẳng mà đáng yêu, tôi không nhịn được bật cười, "Sao lại không được, chú?"
"Anh còn chưa biết em muốn phẫu thuật gì mà đã nói không được?"
"Dù sao cũng là không được." Anh có chút bực mình, "Em thấy khó chịu lắm à?"
"Không sao, chỉ là thấy phiền phức." Tôi nói với vẻ thản nhiên.
Anh nhíu mày, bất đắc dĩ, "Đúng là có hơi phiền, em cố chịu đựng chút nữa được không?"
"Thôi được, để hôm khác em đi."
Suốt dọc đường, anh trầm tư còn tôi thì vui vẻ trêu đùa anh.
Về đến nhà, anh vào bếp nấu canh, tôi chạy đến ôm anh từ phía sau.
"Chú này." Tôi nhón chân lên, muốn hôn anh.
Cả người anh cứng lại, "Đừng nghịch, cẩn thận bỏng."
"Nhưng em muốn hôn anh."
"Để lát nữa hôn."
"Không chịu."
Anh cúi xuống nhìn tôi, cuối cùng chủ động hôn tôi.
Chỉ là một cái hôn nhẹ, tôi đâu dễ thỏa mãn, liền vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh đành tắt bếp, bế tôi ngồi lên quầy bếp.
Cho đến khi cuối cùng anh mới khôi phục được chút lý trí.
"Bây giờ… em không tiện."
"Em có gì không tiện đâu, rất tiện mà." Tôi trêu anh, "Chú không nhớ em sao?"
Anh nhìn tôi, trong mắt đầy khao khát, nhưng lại cố gắng kiềm chế.
"Còn một tháng nữa, cố nhịn đi."
"Gì mà còn một tháng nữa?" Tôi cười hỏi, "Nghe như là em đang mang thai vậy."
Anh sững lại, ngập ngừng hỏi tôi, "Em muốn có con với anh sao?"
"Muốn chứ." Tôi cười nhìn anh, "Nhưng mà sinh thêm thì là đứa thứ hai rồi."
Tôi đặt tay anh lên bụng mình.
Anh nhìn tôi hồi lâu, không biết đang nghĩ gì.
"Sao anh biết từ lâu rồi mà còn giả vờ không biết?" Tôi hỏi anh.
Anh hít sâu, cuối cùng buông bỏ sự giằng co, "Em cứ trốn tránh anh.
"Từ lần đầu tiên đó, em đã bắt đầu né tránh anh, anh không thể tìm ra lý do.
Sau đó phát hiện em mang thai, anh nghĩ rằng em không muốn có con của anh.
Thấy em mang thai mà khó chịu, anh rất xót xa.
Anh sợ em không muốn đứa trẻ, cũng không cần anh.
Người mà anh nhớ nhung từng ngày, chỉ cần một ánh mắt là nhận ra ngay, anh làm sao có thể nhận nhầm.
Khi anh nhận ra mỗi ngày đều nhớ em, anh biết là anh đã yêu em sâu sắc rồi."
Anh ôm tôi, nói rất nhiều, cuối cùng đôi mắt cũng đỏ hoe.
"Sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, những chuyện phiền lòng cứ để anh lo, đừng trốn anh nữa được không?"
Trước lời tỏ tình của anh, tôi cũng rưng rưng nước mắt.
Thì ra người anh luôn yêu vẫn là tôi.
Thì ra khi thật lòng yêu một người, dù hai người có giống nhau như đúc, vẫn có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi dựa vào vòng tay của anh, "Được."
Sau đó, anh nấu cơm cho tôi, dẫn tôi vào phòng, và tôi mới phát hiện ra phòng mình từ lâu đã được anh bày trí thành một phòng dành cho em bé, bên trong đầy ắp những thứ trẻ con cần dùng.
"Từ khi nào mà anh mua hết đống này vậy?" Tôi ngạc nhiên nhìn căn phòng ngập tràn đồ đạc, trong lòng dâng lên cảm giác không nói nên lời.
"Hôm đó sau khi gặp em ở bệnh viện, anh cả đêm không ngủ được. Về sau, trong những ngày em biến mất, mỗi ngày anh lại mua một ít, cứ thế mà thành nhiều thế này."
"Nếu em mãi mãi không trở lại thì sao?"
"Thì anh sẽ đi tìm em." Anh ngừng lại một chút, "Em không nghĩ rằng buổi giảng hôm đó là do viện trưởng thật sự bận đấy chứ? Anh phải mất cả tiếng đồng hồ thuyết phục ông ấy cho anh đi dạy, chỉ để được gặp em một lần."
Tôi càng thêm ngỡ ngàng.
Anh ôm tôi vào lòng, cùng tôi ăn cơm, rồi kể cho tôi nghe những kế hoạch trong tương lai, từng kế hoạch một, đều có tôi trong đó.
Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được sự hiện diện của một mái ấm.
Thì ra cảm giác có một ngôi nhà là như vậy sao?
Buổi tối, chúng tôi ôm nhau ngủ.
Nghĩ đến những điều anh làm vì tôi, tôi không kiềm được muốn hôn anh.
"Hôn thì được, nhưng tay em phải ngoan ngoãn một chút." Anh nghiêm giọng cảnh cáo.
Rõ ràng là tôi không nghe lời.
Cuối cùng anh nhìn tôi với vẻ khổ sở, lườm tôi một cái rồi đi tắm nước lạnh.
Tôi đắc thắng nghịch điện thoại.
Từ nhà tắm trở về, anh ôm tôi, lặng lẽ đeo vào ngón tay tôi một chiếc nhẫn.
"Anh làm gì thế?"
"Bắt nạt anh mà không định chịu trách nhiệm à?" Anh cứng rắn đeo nhẫn vào tay tôi, "Đợi đấy, sau này anh sẽ xử lý em."
"Khi nào thì anh mua nhẫn này?" Tôi nhìn chiếc nhẫn đính kim cương trên tay.
"Hôm mua máy chơi game cho em ấy."
"Không phải anh nói đó là đồ đồng nghiệp không dùng nữa à?"
"Em ngốc thật, còn tin lời anh."
"Chú thích em từ sớm như vậy, tại sao lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, một bộ dạng xa cách người lạ?" Tôi nằm nhìn anh.
"Cho em một chút tín hiệu là em đã muốn trèo lên đầu người ta rồi, mà nếu em biết anh thích em thật, chẳng phải em sẽ càng lên mặt sao." Anh nhìn tôi với vẻ không vui.
"Thế giờ thì sao? Không sợ nữa à?"
"Sợ gì chứ, dù sao thì một khi con chào đời, anh cũng là người có địa vị thấp nhất trong nhà rồi, thấp thêm chút nữa thì có gì khác."
Tôi cười không ngừng.
"Vậy nếu sau này em nuôi thêm một con chó thì sao? Anh đứng thứ mấy?"
"Không cho phép." Anh cau mày.
"Nếu con muốn nuôi thì sao?"
Anh lườm tôi một cái, "Đúng là đáng bị phạt."
Nói rồi, anh giữ lấy cằm tôi, hôn tôi thật sâu…
Chúng tôi chìm vào thứ hương vị ngọt ngào, đó là Tình Yêu!
[Kết thúc]