“Sở Châu Ngọc! Ngươi cư nhiên bại hoại môn phong Sở gia chúng ta!”.
Bại hoại môn phong? Nàng có sao? Ngô… Hình như vốn tính là có, nhưng rồi cũng bất thành cơ mà.
“Tuy rằng ngươi là đường muội của ta, nhưng ngươi là hạng nữ tử gì hả? Chưa hôn thú đã mang thai? Dù cho heo có trèo cây thật, ta cũng không nói nửa câu lời hay về giúp ngươi”.
Ai, bọn họ tất nhiên sẽ không giúp nàng nói tốt, mục đích của bọn họ chỉ là muốn xâm chiếm trà lâu mà thôi. Sở Châu Ngọc hai tay chống cằm, cố gắng nhìn phụ tử Sở Hưởng ở trước mặt nàng kẻ xướng người họa.
“Ách… Nhưng là, ta sẽ lập tức thành hôn!”. Sáng hôm nay, Tuyệt Thanh nói chàng sẽ đi hoàng cung thỉnh chỉ tứ hôn.
“Thành hôn? Ngươi thành hôn với ai?”. Sở đại bá nói.
“Ngươi mang thai, còn có người thú ngươi?”. Sở đường ca nói.
“Thành hôn với phụ thân đứa nhỏ a!”. Nàng hồi đáp chi tiết.
Sở gia phụ tử vừa nghe, liếc nhau. Sở đại bá lập tức nói. “Châu Ngọc, lúc trước ngươi từng nói với chúng ta, ngươi sẽ tìm nam nhân ở rể, nếu không sẽ phải bán trà lâu cho chúng ta giá một ngàn lượng bạc, miễn cho sản nghiệp Sở gia rơi vào tay người ngoài”.
Sở phụ kéo nữ nhi sang một bên, nhỏ giọng nói. “A Ngọc, con đã tìm được nhà chồng rồi, đứa nhỏ cũng đã có, trà lâu này nếu bọn họ muốn cứ cho bọn họ đi, vi phụ chỉ cần con sống tốt là được”.
“Cha à, không có việc gì”. Sở Châu Ngọc trấn an phụ thân, quay đầu nói với Sở gia phụ tử. “Chuyện ở rể, ta cần thương lượng với phụ thân đứa nhỏ một chút”.
“Người nọ chịu ở rể?”. Hai người kia giãy nãy.
“Không biết, còn chưa hỏi qua hắn việc này…”. Sở Châu Ngọc mới nói, liền nghe được tiếng vó ngựa vang lên ở cửa nhà.
Không lâu sau, một đạo bóng dáng đĩnh đạc đi đến, phía sau còn các tướng lãnh liên can.
Này… Này không phải Tiêu đại tướng quân sao? Sở gia phụ tử cùng phụ thân Sở Châu Ngọc trố mắt chớp chớp mấy cái.
Mơ hồ hơn, ba người còn chưa rõ vì sao Tiêu đại tướng quân lại đến đây, bà bụng bầu Sở Châu Ngọc đã làm tư thế chạy vội ra.
“Tuyệt Thanh!”. Sở Châu Ngọc mang thai nhào vào lòng đối phương. “Cùng chàng thương lượng một chuyện có được không?”.
“Nói ta nghe xem nào”. Tiêu Trì Chi cẩn thận ôm Sở Châu Ngọc, sợ kinh động đến nàng và con.
“Chàng ở rể nhà ta, thế nào?”. Một câu nói ra, mọi người ở đây, trừ bỏ người đang cùng nàng nói chuyện, tất cả họ đều há hốc mồm rớt cằm xuống đất.
“Ở rể?”.
“Nếu chàng không chịu, trà lâu nhà ta không đảm bảo”. Nàng phi thường phi thường “ai oán” nói.
“Vậy ngày mai lâm triều, ta sẽ xin chỉ thị của hoàng thượng, cải biến tứ hôn một chút”. Tiêu Trì Chi thực ra không để ý đến việc ở rể lắm.
Sở gia phụ tử đứng bên ngược lại liên tục thét lên. “Ở rể không thể!”.
Nếu làm cho đương kim thánh thượng biết đường đường phụ quốc đại tướng quân mà ở rể nhà nữ tử dân đen nguyên nhân là vì bọn họ… Kia, kia, kia còn yên mệnh mà sống!
Về phần trà lâu… Lúc này đã là củ khoai lang phỏng tay, đương nhiên không muốn nữa a!
-[Toàn văn hoàn]-