Lăng Hoa An lặp lại: "Ngày mai Giang đội trưởng muốn ăn gì?"
Giang Thừa Ngạn càng cười tươi hơn, vui vẻ nhìn Lăng Hoa An, nhưng khi ánh mắt chạm vào bàn tay bị thương của anh, trái tim liền thắt lại. Cậu đưa tay nắm lấy tay Lăng Hoa An, cau mày nói: "Hoa An, tay anh bị bỏng à?"
"Không sao đâu, hai ngày nữa sẽ ổn thôi." Lăng Hoa An muốn rút tay về, nhưng Giang Thừa Ngạn đã dùng sức nắm lấy cổ tay anh.
Giang Thừa Ngạn nhìn bàn tay bị thương của Lăng Hoa An, thấy vết sẹo màu đỏ sẫm to bằng ngón tay cái trên mu bàn tay thon dài và trắng trẻo của anh thật khó chịu. Cậu đau lòng nói: "Anh bị bỏng khi đang nấu ăn phải không?"
"Không sao đâu, tôi quen rồi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi." Lăng Hoa An lại rút tay về nói: "Ăn nhanh đi, lát nữa sẽ nguội."
"Về sau đừng nấu nữa." Giang Thừa Ngạn đột nhiên mất đi cảm giác thèm ăn.
Lăng Hoa An buồn cười nói: "Không nấu ăn thì ăn cái gì?"
"Tôi nấu cho anh." Ý thức được mình nói cái gì, Giang Thừa Ngạn nhanh chóng giải thích: "Ý tôi là tôi có thể gọi đồ ăn mang về cho anh."
"Thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe."
"Vậy tôi sẽ làm cho anh." Giang Thừa Ngạn khẩn trương nhìn Lăng Hoa An.
Lăng Hoa An nhướng mày, cười nói: "Có thể làm được sao?"
"Tôi có thể học." Giang Thừa Ngạn nhỏ giọng nói, tựa hồ có chút thiếu tự tin.
"Ngày nào cậu cũng làm thêm giờ, ngay cả việc ăn uống của mình cũng không lo được. Làm sao cậu có thể chăm sóc cho tôi được?"
Giang Thừa Ngạn im lặng, lông mày nhíu lại.
Lăng Hoa An cười nói: "Ăn nhanh đi, đừng để lại đồ thừa, nếu không vết thương của tôi sẽ vô ích."
Giang Thừa Ngạn nhìn Lăng Hoa An, cầm đũa bắt đầu ăn. Cậu lặng lẽ ăn xong, trong hộp giữ nhiệt không còn một hạt cơm, đứng dậy nói: "Tôi đi rửa chén."
Lăng Hoa An nhạy cảm nhận ra giọng điệu của cậu có gì đó không ổn, nghĩ đến cuộc trò chuyện trước đó giữa hai người, trong mắt hiện lên một nụ cười, nói: "Được."
Thấy vẻ mặt Giang Thừa Ngạn không đúng, Tôn Minh đi tới trước mặt Lăng Hoa An, thấp giọng hỏi: "Ông chủ, đội trưởng Giang hình như có chút không vui, hai người cãi nhau à?"
Lăng Hoa An lắc đầu nói: "Không có, gần đây cậu ấy quá mệt mỏi."
Tôn Minh hâm mộ nói: "Ông chủ, anh và Đội trưởng Giang là bạn bè sao? Quan hệ thật tốt."
"Xem như vậy đi, mấy ngày trước cậu ấy đã giúp tôi một việc, tôi làm vậy là để cảm ơn cậu ấy."
"Thì ra là vậy.
Giang Thừa Ngạn đứng ở bên kệ để hàng, nhìn thần sắc Lăng Hoa An lãnh đạm, khóe môi nở nụ cười khổ, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, không nói nên lời. Chờ một lúc, cậu bước ra ngoài, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, bình tĩnh nói: "Hoa An, tôi còn có việc phải làm nên về đội trước, dạo này tôi rất bận, nên ngày mai tôi sẽ không tới."
Lăng Hoa An khẽ cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Đứng ở cửa nhìn Lăng Hoa An bên trong cửa kính, Giang Thừa Ngạn càng cảm thấy khó chịu, không hiểu sao khi nghe thấy câu nói "Xem như vậy đi", trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy. Trước đây Lăng Hoa An rõ ràng đối với cậu càng lãnh đạm, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, chỉ mới có mấy ngày, tại sao cậu lại thay đổi như vậy?
Giang Thừa Ngạn hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, xoay người đi về phía đồn cảnh sát, chỉ cần công việc bận rộn liền không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện.
Nửa đêm, chiếc chuông treo trước cửa tiệm tạp hóa tự động phát ra âm thanh chói tai khi không có gió. Lăng Hoa An nhìn ra cửa, thấy Uông Lỗi xuyên qua cửa và bay về phía anh.
"Ngươi đến rồi."
"Ông chủ, sao hôm nay ngươi lại ở một mình? Nhân viên bán thời gian đâu?"
"Cậu ấy là sinh viên, ngày mai phải đến lớp nên chỉ làm việc đến 10 giờ. Thế nào rồi? Có tìm thấy gì không?"
"Hôm nay tên ngốc đó dẫn người đến nhà Tưởng Xương Bình hỏi một số vấn đề..." Uông Lỗi kể lại chi tiết câu hỏi và câu trả lời giữa Giang Thừa Ngạn và Lý Thu Nhiên.
"Lừa dối?" Lăng Hoa An điểm tay lên chuông trong túi, nói: "Có người yêu chưa?"
Tưởng Xương Bình không có lập tức trả lời, mà là trầm mặc một lát mới nói: "Không biết."
"Không biết chứ không phải không có. Tưởng Xương Bình, nếu ngươi muốn nhanh chóng tra ra chân tướng, ta hy vọng ngươi không giấu diếm cái gì." Ngữ khí Lăng Hoa An nhẹ nhàng, nhưng có thể nghe rõ ràng được sự bất mãn.
Lại trầm mặc một hồi, Tưởng Xương Bình lúc này mới từ từ mở miệng nói: "Dạo này ta thường xuyên nghĩ đến một người, chỉ là một cái bóng mà thôi, ta không nhớ rõ hình dáng của hắn, mỗi lần nghĩ đến hắn, ta đều cảm thấy trong lòng buồn bả..."
"Lý Thu Nhiên đã làm gì sau khi đội trưởng Giang rời đi?"
"Không làm gì cả, chỉ dọn dẹp phòng, xem TV rồi đến giờ đi đón con. Nhưng..." Uông Lỗi dừng một chút, hơi cau mày, sau đó nói: "Tưởng Tiểu Hàn hình như có chút sợ Lý Thu Nhiên."
"Sợ? Lý Thu Nhiên có đối xử tệ với Tưởng Tiểu Hàn không?"
"Điều đó cũng không đúng. Ta không biết trước đây như thế nào, nhưng dựa trên những quan sát trong hai ngày qua, Lý Thu Nhiên rất yêu thương Tưởng Tiểu Hàn và chăm sóc nó rất tốt. Chỉ là cách mà Tưởng Tiểu Hàn nhìn Lý Thu Nhiên... Ta luôn cảm thấy hơi sợ hãi. Tất nhiên cũng có thể là do ta ảo giác thôi."
Nhìn thấy Lăng Hoa An im lặng, Uông Lỗi cũng an tĩnh lại, một lúc sau, Lăng Hoa An nhàn nhạt nói: "Uông Lôi, ngươi phải cố gắng tiếp tục theo dõi cô ấy."
Uông Lỗi nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, ngươi vẫn còn nghi ngờ Lý Thu Nhiên sao? Nhưng ta không nghĩ cô ấy có thể phạm tội giết người. Hơn nữa, một người phụ nữ nhỏ nhắn như cô ấy gần như không thể chặt xác thành từng mảnh."
"Cô ấy không cần phải tự mình động thủ. Từ câu hỏi của đội trưởng Giang, có thể xác định rằng đồn cảnh sát đã thu được bằng chứng gian dối của Tưởng Xương Bình, vì vậy Lý Thu Nhiên mới được đưa vào danh sách nghi phạm. Dù sao cô ấy cũng có động cơ giết người."
"Nhưng từ phản ứng của Lý Thu Nhiên, có vẻ như cô áy không biết về việc Tưởng Xương Bình đã lừa dối."
"Phản ứng của cô ta lúc đó quá mức kích động, điều đó chỉ ra rằng cô ấy không hoàn toàn là không biết gì cả."
Uông Lỗi như có điều suy nghĩ gật đầu, nói: "Ông chủ, vậy ta đi đây."
"Đi đi. Ngoài Lý Thu Nhiên, ngươi cũng nên chú ý đến Tưởng Tiểu Hàn nhiều hơn."
"Tưởng Tiểu Hàn?" Tuy có chút nghi hoặc nhưng Uông Lỗi vẫn đồng ý.
Nhìn Uông Lỗi bay ra cửa, biến mất trong tầm mắt, Lăng Hoa An nhàn nhã nói: "Tưởng Xương Bình, ngươi có yêu vợ của mình không?"
Tưởng Xương Bình im lặng, nhưng Lăng Hoa An lại có được câu trả lời, hắn đeo tai nghe lên, mở một bản nhạc êm dịu trong điện thoại, nhìn những linh hồn lang thang ngoài cửa sổ, đây là trò tiêu khiển duy nhất của anh trong vô số đêm yên tĩnh.
Vào ngày 29 tháng 10 năm 3020, mọi người lần lượt đến phòng họp của đội điều tra tội phạm, mỗi người sắp xếp thông tin trong tay cho đến khi Giang Thừa Ngạn bước vào cửa.
Giang Thừa Ngạn thẳng thắn nói: "Chúng ta nói một chút, ngày hôm qua mọi người đã thu hoạch được những gì."
Mọi người nhìn nhau, Lưu Nhiễm dẫn đầu nói: "Để tôi nói trước. Hôm qua chúng tôi đến cửa hàng Aiduoduo và tra được những món đồ mà Tưởng Xương Bình mua ngày hôm đó. Đây là danh sách, đội trưởng, mời xem qua."
Giang Thừa Ngạn cầm lấy danh sách, xem xét rồi nói: "Thức ăn và đồ vệ sinh cá nhân. Cô có phát hiện ra Tưởng Xương Bình có bất động sản tại tiểu khu Quang Mỹ không?"
Lưu Nhiễm lắc đầu nói: "Không. Bất động sản duy nhất dưới tên Tưởng Xương Bình là Tiểu khu Hòa Bình và phòng trưng bày mà hắn hiện đang điều hành."
"Thế còn việc thuê thì sao?"
"Chúng tôi đã kiểm tra mẫu đăng ký nộp phí tài sản của tiểu khu Quang Mỹ và không tìm thấy tên của Tưởng Xương Bình. Tôi nghĩ nếu hắn thực sự muốn giấu nó, hắn sẽ không bao giờ sử dụng thân phận của mình để thuê nhà."
Giang Thừa Ngạn gật đầu rồi hỏi: "Lý Thu Nhiên ở đâu? Đã kiểm tra thông tin của cô ấy chưa?"
"Kiểm tra rồi. Lý Thu Nhiên 28 tuổi, tốt nghiệp khoa Mỹ thuật của Đại học Long Thành, cùng Tưởng Xương Bình là bạn cùng trường. Sau khi Lý Thu Nhiên tốt nghiệp, cô ấy kết hôn với Tưởng Xương Bình và trở thành người quán xuyến gia đình. Nhà mẹ đẻ của cô ấy ở Hoa Thành, nhưng bố mẹ cô ấy đã ly hôn, cả hai đều có gia đình mới và kể từ khi kết hôn, cô ấy gần như chưa bao giờ trở về nhà bố mẹ đẻ".
"Địa chỉ của cô ấy ở đâu? Cô ấy có liên hệ chặt chẽ với ai?"
"Cô ấy rất ít khi liên lạc với người khác, nhưng mỗi tối vào lúc tám giờ đều gọi điện cho Tưởng Xương Bình. Bình thường sẽ không mất quá một phút, nhưng mỗi tháng luôn có một vài ngoại lệ."
Giang Thừa Ngạn gật đầu nói: "Hôm qua chúng tôi đến nhà điều tra. Cô ấy còn nói mỗi tháng Tưởng Xương Bình đều ra ngoài sưu tầm phong cảnh, bình thường ước chừng ba ngày. Những ngày ngoại lệ mà cô nói, hẳn là những ngày Tưởng Xương Bình đi ra ngoài ngắm cảnh."
"Sưu tầm phong cảnh? Nói nghe hay thật, còn không phải là lấy cớ ra ngoài hẹn hò với tình nhân sao." Diêu Mẫn không hề giấu diếm sự bất mãn của mình với Tưởng Xương Bình.
"Lưu Nhiễm, tiếp tục đi, cô còn phát hiện được cái gì?"
"Cuộc điện thoại cuối cùng của Tưởng Xương Bình là cho Tưởng Thành vào ngày 22. Chúng tôi đã tiến hành điều tra dựa trên thông tin. Tưởng Thành, 33 tuổi, mở một cửa hàng ở chợ bán buôn hàng hóa nhỏ, chuyên lắp tranh thư pháp và tranh vẽ. Anh ấy là em họ của Tưởng Xương Bình. Tưởng Xương Bình gọi điện cho anh ấy chỉ để hỏi xem bức thư pháp và bức tranh hắn đặt ở chỗ anh ấy đã được đóng khung chưa."
"Nếu chỉ là chuyện đơn giản như vậy thì tại sao cuộc gọi lại kéo dài tới năm phút?"
"Là bởi vì Tưởng Thành mượn tiền Tưởng Xương Bình, nhưng Tưởng Xương Bình từ chối, hai người cãi nhau, cho nên nói chuyện điện thoại năm phút."
"Có cãi vã à?"
"Tưởng Thành không chỉ vay tiền một lần, trước kia anh ấy nợ Tưởng Xương Bình hơn 200 ngàn, nhưng cũng chưa từng trả lại, hiện tại lại đòi thêm 100 ngàn, là ai cũng sẽ do dự. Tưởng Thành hoàn toàn là một tên vô lại. Rất khó để hai người không cãi nhau. Nhưng chúng tôi đã loại trừ Tưởng Thành là nghi phạm. Vào đêm ngày 22, anh ta chơi mạt chược với vài người bạn suốt đêm và không về nhà cho đến sau sáu giờ sáng.
"Còn tìm thấy gì nữa không?"
"Chúng tôi cũng đã kiểm tra tài khoản xã hội của Tưởng Xương Bình. Tưởng Xương Bình không có nhiều bạn bè và cũng rất ít liên lạc. Chúng tôi không tìm thấy điều gì bất thường. Tạm thời, chúng tôi chỉ tìm thấy được như vậy."
"Được." Giang Thừa Ngạn nhìn Lý Đồng, hỏi: "Bên cậu điều tra thế nào?"
Lý Đồng trả lời: "Chúng tôi đã đến đội cảnh sát giao thông và tìm ra dấu vết lái xe của 3 chiếc xe. Chúng tôi phát hiện chiếc xe DZ màu đen là xe có biển số giả (*), chiếc xe mang biển số thực sự là chiếc MZD màu trắng. Tôi nghi ngờ chiếc xe đó dùng để vứt xác, đáng tiếc là vẫn để hắn chạy mất. Cuối cùng hắn lái xe vào thành phố cổ ở ngoại ô phía đông, ở đó có nhiều đường hẹp và nhiều nơi không có camera giám sát, vì vậy chúng tôi không thu được bất kỳ thông tin nào khác ngoại trừ nhãn hiệu xe hơi."
(*) Chỗ này bị censored nên mình đoán ý theo ngữ cảnh nha.