• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sơ Thuần

Beta: Sơ Nặc, Sơ Bạch

___________________________

Ra khỏi phòng bệnh, mẹ Dương quay qua liếc em trai một cái.

“Có gì khó đâu, nếu thật là đứa nhỏ này không tìm thấy người nhà, chị và anh rể em thu dưỡng nó là được, đứa bé xinh đẹp đáng yêu như vậy, vừa nhìn đã thấy thích.”

Cha Dương gật đầu, “Cũng đúng, cô bé xác thật là một đứa bé ngoan, vừa lúc mang đến cho nhà chúng ta một áo bông nhỏ tri kỉ."

Người khác suốt ngày mong con gái, nhà ông cũng chỉ có một tiểu tử thúi này, cô bé kia nhìn qua đã biết là một đứa bé ngoan ngoãn, đầu năm nay có áo bông nhỏ ai mà không thích.

Dương Kỳ là người đầu tiên tán đồng quyết định này, hắn hận không thể giơ hai tay hai chân lên tán thành, từ nay về sau, hắn cũng có một người em gái.

Hắn muốn cho người anh em kia biết, em gái của Dương đại thiếu gia hắn mới là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất!

Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Tống Nham đánh vỡ ảo tưởng của Dương Kỳ.

“Nếu thật sự không tìm thấy người thân của cô bé kia, Dương gia cũng không thích hợp để thu dưỡng con bé, anh chị nếu suy nghĩ cho cô bé kia, vẫn là từ bỏ tính toán thu dưỡng nó đi.”

Cha Dương mẹ Dương trầm mặc.

Dương gia xác thật là một đại gia tộc, nhưng mà gia tộc này không hề yên bình cũng là sự thật.

Lão gia tử có hai người vợ, người vợ thứ nhất chính là mẹ của cha Dương, chỉ sinh một đứa con là cha Dương, không bao lâu liền qua đời.

Người vợ thứ hai của lão gia tử sinh ba đứa con, mỗi người đều có dã tâm rất lớn.

May mắn là lão gia tử là người có truyền thống phong kiến gia trưởng, đặc biệt chú trọng con cả, cha Dương lúc này mới không biến thành tiểu đáng thương mẹ chết cha không đau lòng.

Tình huống Dương gia phức tạp, hoà hợp êm ấm cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, bên trong vẫn luôn tranh đấu gay gắt không ngừng, anh em cùng cha khác mẹ của cha Dương những năm gần đây cũng chưa bao giờ dừng lại.

Nếu thật sự nhận nuôi cô bé, một đứa con gái nuôi không cùng huyết thống, trong mắt những người khác ở Dương gia, còn không phải cố ý khi dễ bắt nạt sao.

Hơn nữa lão gia tử đặc biệt chú trọng huyết mạch, một đứa cháu gái không có quan hệ huyết thống, sẽ không chiếm được sự yêu thích của ông, lão gia tử không thích, tiểu gia hỏa ở Dương gia khẳng định sẽ không được an ổn, bọn họ có thể bảo vệ, nhưng cũng không có khả năng lúc nào cũng có thể có mặt bảo vệ.

Dương Kỳ nhất thời không suy nghĩ thấu đáo như ba mẹ mình, trong lòng tràn đầy không phục, “Con sẽ bảo vệ em gái, sẽ không để cho người khác khi dễ em ấy."

Tống Nham cười đứa cháu trai ngây thơ, “Cháu chẳng lẽ muốn mang cô bé cùng vào đại học? Hay là cháu chuẩn bị cùng cô bé đi nhà trẻ? Tuổi của cháu giờ cũng lớn rồi, cùng cô bé chênh lệch khá lớn, cháu còn có thể luôn cùng cô bé chơi với nhau?”

Dương Kỳ nhụt chí, xác thật không có khả năng.

Tống Nham thấp giọng nói, “Sự tình lần này có lẽ không phải ngoài ý muốn.”

Cha Dương mẹ Dương liếc nhau, trong mắt đều mang theo lửa giận.

“Bọn họ ngay cả đứa cháu trai lão gia tử nhìn trúng cũng dám động thủ, huống chi một đứa cháu gái nuôi, vĩnh viễn không cần xem nhẹ từ giận chó đánh mèo này.”

Tống Nham vỗ vỗ bả vai cháu trai “Nếu cháu kiên trì muốn báo ân cô bé, thì cũng không cần đem cô bé kéo vào vũng lầy của Dương gia, hiện giờ cháu không bảo hộ được cô bé.”

Nhà mình bị cậu em vợ nói là vũng lầy, cha Dương nhướng mày.

Dương Kỳ ủ rũ cụp đuôi.

Cậu nhỏ nói hắn đều hiểu, nhưng chính là vì hiểu nên mới càng thêm khó chịu, xét đến cùng còn không phải bởi vì hắn quá nhu nhược, ngay cả chính mình còn không bảo vệ tốt, chứ đừng nói là bảo vệ người khác.

"Đáng tiếc, đứa bé kia thật sự làm cho người ta thích, ngay cả khi ngồi lẳng lặng không nói cái gì, cũng có thể thấy đáng yêu.” Mẹ Dương than nhẹ, sắc mặt tràn đầy thất vọng cùng tiếc nuối.

Cha Dương cũng cảm thấy tiếc nuối, bất quá rốt cuộc không nhắc lại việc thu dưỡng kia nữa.

“Nếu không tìm thấy người nhà của đứa bé kia, các chú chuẩn bị an trí đứa bé kia như thế nào?”

“Yên tâm đi, em sẽ giúp cô bé chọn một Viện phúc lợi không tồi, nếu có người nguyện ý thu dưỡng cô bé, hai người có thể giúp cô bé qua cửa."

Cha Dương thở dài, “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Mẹ Dương không biểu tình, không nói chuyện.

“Về sau cháu có thể đến Viện phúc lợi thăm em gái không?”

“Đương nhiên có thể, cháu có thể làm tình nguyện viên, chẳng những có thể bồi dưỡng tình yêu, còn có thể chăm sóc em gái nhỏ của cháu, một công đôi việc, quên đi xe máy của cháu cùng những hồ bằng cẩu hữu* kia đi.” Lời nói Tống Nham thấm thía.

*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Dương Kỳ:......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK