“Thẩm Tiểu Thư! Cô tỉnh rồi cô có cảm thấy không khoẻ chổ nào không? Tối qua cô uống nhiều quá cũng may không gặp người lạ.” Bà ấy vừa nhìn cô vừa nói, nhìn sắc mặt cô không tốt bà ấy cũng cảm thấy bất an.
Cô mỉm cười lắc đầu “Là ai đưa cháu về vậy ạ? Lý Phong anh ấy có đến không dì?” Cô chỉ nhớ có người đưa cô về nhưng lại không nhớ rõ người đó là ai.
Bà định lên tiếng nói là Lục Thiếu thì nhớ lại những gì anh đã dặn dò bà mà mỉm cười nói với cô “Lý Thiếu mang cô về đấy, từ sáng đã đi làm rồi cô đừng lo. Hôm nay không phải còn phải đi xem váy cưới sao tôi nghe cậu ấy nói tuần sau hai người sẽ kết hôn rồi.” Bà cho dù không muốn cũng chẳng thích gì Lý Phong nhưng cũng không thể vì thế mà khiến cô gái nhỏ này tổn thương.
Cô nghe thấy hắn là người đưa cô về lại cảm thấy vui vẻ lên một chút, gần đây hai người quá bận suýt chút đã quên hết lọc trình hôn lễ rồi. Lý Phong hối thúc cô kết hôn muốn cùng cô gánh vác Thẩm Thị cô cũng cảm thấy quá mệt cho nên hắn ta đề nghị cô không chút nghi ngờ đã đồng ý rồi.
Thân thể mệt mỏi của cô đứng dậy đi đến tủ đồ cầm lấy quần áo được dì giúp việc chuẩn bị sẵn cho mình, đi vào phòng vệ sinh thay đồ. Cho dù có phải bò bằng chân cô cũng không thể để sự nghiệp của ba cô sụp đổ như vậy.
Lúc này ở ngoài ban công Lục Thị. Anh đứng nghe điện thoại ánh mắt đen láy nhìn xuống đường lộ và bao quát cả thành phố này dưới mắt mình. Khoé môi không ngừng nở nụ cười nhẹ giọng điệu vẫn không chút cảm xúc như thường “Trước mắt cậu giúp tôi tra thông tin đi! Chuyện này có chút không đơn giản. Cho dù tên tôm sông sứa biển đấy đã nói rồi, bây giờ chỉ cần cô ấy ở trong tầm mắt của tôi thì bất kỳ ai cũng không được động vào.” Anh cảm thấy lòng tham của Lý Phong quá rõ chẳng lẽ không người nào nhận ra? Ngay cả cấp cao của Ngô Thị cũng không nhìn thấy sao?
Trái tim anh đột nhiên nhói lên, anh định lên tiếng nói gì đó nhưng lại không thể lên tiếng. Cúp máy đứng dậy anh cầm lấy chìa khoá xe mà không thèm mang theo áo khoác. Có gì đó khiến anh cảm thấy bất an, khiến anh cảm thấy sợ hãi nhưng cũng không rõ nó là gì.
Chiếc Maybach màu đen cứ như con báo hùng hỗ trên con đường của thành phố, trái tim của anh liên tục nhói lên. Lần này chẳng khác gì lần anh chạy đến bệnh viện tìm cô, lần này nó đau như chết đi sống lại, con đường nắng đẹp đang yên lành như vậy cũng bất chợt đổ mưa.
Tâm trí anh bắt đầu hỗn loạn, anh gọi đến Thẩm Gia liên tục nhưng không ai bắt máy, anh đảo mắt nhìn xung quanh nhưng đâu cũng là người người chen chút nhau tránh những hạt mưa ướt sủng khiến anh cảm thấy càng bất an hơn.
Đầu dây Thẩm Thị cuối cùng cũng có người nhấc máy “Alo!”
Anh liền gấp gáp đáp “Cháu là Dụ Thần! Tranh Tranh cô ấy hôm nay có đến công ty không dì?” Anh cảm thấy cô sẽ xảy ra chuyện, anh đã để ý rất nhiều lần, mỗi khi tâm trạng của cô không tốt anh cũng không vui.
Mỗi khi cô gặp chuyện lòng ngực anh đau như chết đi sống lại, mối liên kết vô hình được kết nối hai người vốn không hề biết, là dấu hiệu không vui khi người ấy không vui, là đau lòng khi cô có chuyện.
“Thẩm Tiểu Thư nói đến Thẩm Thị lấy tài liệu về nhà giải quyết nhưng hơn nửa tiếng rồi tôi vẫn chưa thấy cô ấy về. Có chuyện gì sao Lục Thiếu?” Bà cũng bắt đầu cảm thấy bất an khi nghe anh đột nhiên gọi đến hỏi như vậy.
Đột nhiên trong tầm mắt của anh, nhìn thấy bóng dáng bị người khác chen chút mà ngã nhàu ra đường ướt sủng. Gương mặt trắng bệch vì lạnh của Thẩm Y Tranh hiện ra trước mắt, anh như chết lặng nhìn cô khó khăn đứng dậy.
Mặc kệ không có ô Lục Dụ Thần buông điện thoại nhanh chóng bước xuống xe chạy đến chỗ của cô, cả người anh cũng vì mưa mà ướt sủng mái tóc cũng rũ xuống.
“Tranh Tranh! Mở mắt em mở mắt đi, anh đưa em đến bệnh viện.” Cô mi mắt nặng trĩu nhìn lờ mờ không rõ là ai, nhưng nghe giọng điệu này chắc chắn là Lục Dụ Thần rồi.
Đã không thích sao cô cứ gặp anh mãi thế, bây giờ còn trong bộ dạng này khiến cô muốn đẩy anh ra chết đi được nhưng cô không có sức lực mà đẩy anh ra nữa. Nhưng cô cũng không thích đến bệnh viện, cô không thích đến đó một chút nào, cô muốn ngủ muốn về nhà.
Tay cô run run yếu ớt níu lấy vạt áo ướt sủng của anh “Đừng đến…đến bệnh viện… Tôi… Không muốn đến đó, muốn về nhà.” Mắt cô nhắm chặt, nhưng môi vẫn cố gắng mấp mấy.
Lục Dụ Thần bế cô ngồi vào xe chỉnh lại điều hoà trong xe, mở lấy tấm chăn của anh ở phía sau xe túm lấy cô quấn cô cứ như cục bông tròn “Được! Em không muốn thì không đến bệnh viện, anh đưa em về nhà.” Anh lấy khăn giấy lau gương mặt trắng bệch cơ thể cũng đang run bần bật lên vì lạnh.
Mẹ kiếp! Lục Dụ Thần thật sự muốn mắng mà, mỗi lần anh đau lòng là cô xảy ra chuyện, khiến anh đau như vậy còn khiến cô khổ sở thế này.