-“Tiểu Khanh à Tiểu Khanh, A Ngân nhà ngươi sao có thể tu tiên, người nó, cơ bản đã không còn khí tức hồ ly…”
-“Sư tổ, vậy phải làm sao?”
Sư tổ chỉ điểm, nói A Ngân muốn tu luyện, e rằng phải đợi tới mạng hồ ly thứ tư.
Bà bà cho tiểu hồ ly lựa chọn, một là nàng sẽ về nhân gian, sống nốt kiếp mạng, hai là nàng kết thúc mạng thứ ba, ngay lúc này.
Nàng, trong khoảnh khắc quyết định ấy, tim nhoi nhói đau.
Hắn sẽ ra sao?
Long Quốc sẽ thế nào?
Hắn khoẻ mạnh chứ?
Rõ ràng, hắn không cần nàng, nhưng tâm nàng, sao vướng bận đến thế?
Thấy nàng đăm chiêu, bà bà liền bảo.
-“Nếu còn thứ luyến tiếc vậy thì ở lại nhân gian con ạ, dù sao thời gian dưới hạ giới trôi qua cũng rất nhanh, hết một đời một kiếp, bà bà hi vọng con có thể thanh thản ra đi…”
Nàng xin bà bà đưa mình tới căn nhà hoang khi đó, người hoá phép giúp nàng trang hoàng lại, hoa cỏ tươi mát mọc lên, trước cửa xuất hiện vườn rau lớn cùng nhiều loại trái cây.
Trước khi rời khỏi, bà bà còn cho nàng rất nhiều bạc, dặn dò cách đây nửa dặm có thôn trang, có chợ, A Ngân hãy sống thật vui vẻ nhé, hẹn ngày tái ngộ.
Tiểu hồ ly từ đó chính thức bắt đầu cuộc sống mới, tuy không có người hầu kẻ hạ như trong cung nhưng sống động hơn rất nhiều. Nàng có nhiều việc để làm, trồng rau, nuôi tằm, học người ta lấy sợi dệt vải, may y phục.
Lâu lâu, nhà nàng nhiều vải vóc, nhiều y phục, rau cũng đầy một vườn, nhưng vốn dĩ nàng cũng chẳng biết buôn bán, ngày trăng rằm hàng tháng, có phiên chợ lớn, nàng một mình đem đồ đi, ai trả bao nhiêu thì trả, người nghèo thì nàng cho.
Nàng thích lắm, một phần vì được gặp nhiều người, phần còn lại là nghe họ tám chuyện trong kinh thành, trong cung cấm.
Mỗi người biết một ít, nàng chăm chú ngồi một góc lắng nghe, như muốn nuốt từng câu từng từ.
Hoa Phi đã làm Hoàng Hậu, nàng ấy và nhi tử khoẻ mạnh, quốc gia hưng thịnh, cuộc sống của hắn, phải chăng là rất mĩ mãn?
Mi mắt một bọng nước, nhưng khoé môi nàng khẽ cười, hắn hạnh phúc là được, hắn hạnh phúc, nàng cũng sẽ hạnh phúc. Chỉ cần hàng tháng được nghe tin tức của hắn, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
…
Hoàng cung, hoa đào nở hồng nhuận, hôm nay nguyên là sinh thần của Hoàng Hậu nương nương, hậu cung mở yến tiệc tưng bừng, ca vũ náo nhiệt.
Phi tần khắp nơi lần lượt dâng lên từng món bảo vật quý hiếm.
Hậu cung này, ai làm chủ?
Hậu cung này, ai được sủng nhất?
Đến nữ tử ngốc nghếch cũng có thể nhận ra.
Một tháng có ba mươi ngày, hơn phân nửa Quốc Vương nghỉ lại tẩm cung của Hoàng Hậu, mây mưa ban cho các cung điện khác, quả thật rất hiếm hoi.
Hoàng Hậu ngày càng lộng quyền, thậm chí chỉ cần nàng liếc mắt, đám nô tài phi tần sợ đến lạnh sống lưng.
Thái Hậu nói, kiếp trước nàng có phúc lớn, Quốc Vương nắm trong tay cả thiên hạ, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, nhưng lại độc sủng một mình nàng. Thứ nàng muốn, chàng nhất định thành toàn.
Chàng hàng ngày thiết triều, phê chuẩn tấu chương, ban đêm nếu không ở đại điện sẽ về Phượng Hoàng cung của nàng. Chàng nhắc nhở nô tỳ chăm sóc nàng cẩn thận, quan tâm tới nàng từng chút từng chút.
Nam tử ngưỡng mộ Quốc Vương.
Nữ tử ghen tỵ với nàng, phải, được coi chàng như phu quân chứ không phải một vị vua, ai mà không ghen tỵ?
Hoàng Hậu nương nương nhấp chút rượu, gương mặt thoáng nét buồn. Người ta sẽ cho là nàng tham lam, nhất định là vậy.
Càng ngẫm, càng thấy lời nói của Ánh Phi khi đó đúng.
Nàng hoảng sợ, nàng không muốn công nhận.
Tiếc là, có những thứ, rõ ràng như ánh trăng kia, chẳng thể chối từ.
Chàng bên nàng, lời chàng quan tâm ngọt ngào, nhưng ánh mắt chàng vô hồn.
Chàng có thể một ngày không tới Phượng Hoàng cung, nhưng chàng không thể một ngày không đứng trên tường thành, nhìn về một nơi xa xăm.
Nàng hỏi, chàng còn yêu nàng chứ?
Quốc Vương đáp, mạng của chàng, chính là của nàng.
Nghe qua thì ấm áp, nhưng liệu một ngày, nếu chàng biết, mạng của chàng, không phải do nàng cứu, sẽ ra sao đây?
Tâm tư chàng thâm trầm, nàng không thể nắm bắt. Rốt cuộc, con người chàng là như vậy, hay trái tim chàng, đang vướng bận?
Nàng đăm chiêu suy nghĩ, lại liếc nhìn Quốc Vương, trong giây lát, nàng thấy chàng sững sờ. Nàng theo tầm mắt của chàng nhìn xuống dưới, vũ công mặc váy trắng thướt tha, ca khúc ca da diết bi ai.
Nàng ấy, quả là đẹp.
Nhưng so với nữ nhân hậu cung, chẳng thấm vào đâu cả.
Cớ sao, lại khiến Quốc Vương ngài, hốc mắt có chút đỏ, rượu chàng rót, lúc một nhiều.
Hoàng Hậu nhíu mày…nữ tử áo trắng…toàn thân nàng tưởng như hoá đá.
Một năm rồi.
Là một năm qua, lẽ nào, chàng vẫn chẳng thể quên?
Hoàng Hậu tươi cười nén giận, đêm hôm đó, nàng đã âm thầm lệnh cho hạ nhân, truy lùng ả, truy ra rồi, nhất định ngũ mã phanh thây, đem thủ cấp về để tận mắt nàng nhìn thấy.
…
Đêm khuya trăng sáng vằng vặc, có nam nhân thân thủ nhanh nhạy lẻn vào doanh trại tướng quân.
Hắn chọn cho mình một góc khuất, cứ thế đứng lặng thinh.
Hắn là Quốc Vương, chỉ cần hạ chiếu thư, canh ba điều cả quân đội đến hộ giá, cũng là việc hiển nhiên.
Hành động của chính bản thân, bây giờ hắn cũng không kiểm soát nổi!
Tướng quân Long Quốc thắng trận phương Bắc, hôm nay trở về.
Lý trí bảo, đừng quan tâm, mà chưa kịp suy nghĩ, đã tới đây.
Rốt cuộc hắn muốn gì? Muốn thấy ai?
Không, không phải.
Hắn không quan tâm tới người đó, hắn đây là lo cho quốc gia, bí mật vi hành.
-“A Ngân, cho ta hôn một cái, nhớ nàng quá…”
Giọng tướng quân trầm ấm, cợt nhả.
Nàng từng quan tâm tới hắn, rơi lệ vì lo lắng cho hắn, hoá ra tất cả đều là giả?
Đến cuối cùng, nàng vẫn về bên người nàng yêu!
-“Phu nhân của ta thơm quá!”
-“Dạo này phu nhân đẫy đà nha, bản tướng muốn đem nàng ăn trọn…”
Tiếng cười nói bên trong mới vui vẻ, ngọt ngào làm sao!
Trong chốc lát, Quốc Vương không kiềm được, một chưởng đá bay cửa gỗ, tướng quân và tướng quân phu nhân suýt chết vì đột tim.
Sau đó là một màn van xin thảm thiết, nào là thiếp không cố ý, là cô nương ấy tự nhận vào cung thay thiếp, nào là thần mới là người có tội, xin bệ hạ xử thần, không liên quan tới phu nhân.
Cũng không hiểu sao, Quốc Vương không hề tức giận, cũng chẳng trách tội, tiếng cười của người, vô cùng sảng khoái.
Người ban thưởng cho tướng quân rất nhiều vàng bạc châu báu vì có công dẹp loạn phương Bắc.
…
Rạng sáng ngày rằm, A Ngân thêu xong bông hoa cuối cùng, cả người mệt nhoài.
Nàng nhận lời thúc phụ cuối ngõ may váy đỏ cho tân nương của nhi tử lão. Việc gấp quá, làm miết hai ngày hai đêm, may mà cũng xong.
Thúc bảo thúc sai nhi tử lên chỗ A Ngân lấy váy cũng được, nhưng đằng nào nàng cũng muốn dự phiên chợ nên nói không cần.
Nàng hái thêm một rổ đào, vui vẻ xuống núi.
Như thường lệ, tụi nhỏ thích lắm, căn bản ở dưới này, không nhà ai có thể trồng được đào to và ngọt như vậy.
-“Nghe nói hôm trước sinh thần Hoàng Hậu, Quốc Vương mở tiệc lớn lắm…”
-“Tại hạ còn nghe đồn Quốc Vương muốn lập thái tử…”
-“Thế chắc chắn là đích tử của Hoàng Hậu rồi.”
-“Cũng chưa chắc, hoàng tử của Huệ Phi cũng rất lanh lẹ.”
…
A Ngân ngây ngốc ngồi một góc, lắng nghe chăm chú, mỗi tin tức trong cuộc sống của hắn, đều quý giá với nàng, là động lực sống của nàng.
Xế chiều, mặt trời sắp xuống núi, nàng mới lẩn thẩn về. Con đường này, trước giờ tiếng muôn thú, chim chóc vui tai lắm.
Cớ sao hôm nay, mọi thứ yên lặng đến kì dị?
A Ngân ngó lại đằng sau, một bóng áo đen thoắt biến mất, nàng khẽ rùng mình.
Nàng trấn an, nơi này toàn người dân thật thà chất phác, chẳng có kẻ xấu đâu, nàng nghĩ nhiều rồi.
Về tới cổng, thấy chim nhạn đậu đầy sân, nàng mỉm cười vào nhà lấy hạt kê cho chúng ăn. Vừa mở cửa, đã thấy trời đất tối sầm, cả người bị đẩy mạnh, đối phương cứ thế áp sát lên nàng.
Y phục của hắn, một màu đen.
Mùi hương này, quen lắm.
Nhưng nàng không dám tin, chắc chắn đây là kẻ khác, nếu đã đột nhập vào nhà thì không phải người tốt rồi.
Hắn định làm gì? Muốn cướp hay giết?
Nàng băn khoăn tính kế, người này mãi vẫn chưa hề động thủ, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng, một hồi sau mới tháo khăn bịt mặt, giọng nói trầm trầm.
-“Là trẫm.”