• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Minh Vũ tìm thấy Nhật Phong thì cậu đã ngồi ở ngay mui thuyền rất lâu. Dù cho đây là một du thuyền cao cấp với các thanh chắn an toàn nhưng ngồi ở vị trí đó cũng vô cùng nguy hiểm. Minh Vũ thở phào một tiếng, cũng may An Thanh không nhìn thấy cảnh này, nếu không cô sẽ vô cùng sợ hãi. Anh di chuyển thật nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra âm thanh lớn đánh động đến cậu bé đang ngồi phía xa, sợ rằng cậu sẽ vì giật mình mà ngã xuống biển.

Đến một khoảng cách vừa phải, Minh Vũ liền bế Nhật Phong lên, kéo cậu ra chỗ ngồi nguy hiểm. Đúng như anh đã dự đoán từ trước, Nhật Phong đang ngồi im bỗng dưng giật mình, vòng hai tay ôm cổ anh chặt cứng để tìm điểm tựa an toàn. Khi nhận ra người đến là Minh Vũ cậu mới thả lỏng một ít.

_ Sao con lại leo lên đó ngồi. Nguy hiểm lắm biết không? Lỡ ngã xuống dưới thì sao? - Minh Vũ nói, tuy giọng không gay gắt nhưng ý nhắc nhở rõ ràng.

_ Con không biết. - Nhật Phong lắc đầu.

_ Thôi được rồi. Tại sao con lại ra đây ngồi, con có chuyện gì buồn sao?

Nhật Phong lắc đầu. Hai mi mắt cậu rũ xuống, không nói gì. Điều này càng khiến Minh Vũ cảm thấy không tốt. Đối với người lớn, chỉ cần họ không muốn anh sẽ không cố gắng tìm hiểu. Nhưng cậu bé mà anh đang bế trên tay này chỉ là một đứa trẻ. Theo như những gì anh biết, khi trẻ con muốn giấu một bí mật gì đó không phải vì nó không muốn nói, thường là do có điều lo sợ trong lòng. Như thế anh càng phải biết, nếu chẳng may Nhật Phong suy nghĩ những điều không hay. Nếu biết sớm còn có thể cứu vãn kịp thời.

_ Chẳng phải chúng ta đã từng hứa sẽ không giấu chuyện gì với nhau sao?

Nhật Phong gật đầu, vẫn không nói chuyện. Minh Vũ thở dài, anh cúi xuống nhìn vào mắt cậu bé đang cúi đầu trong lòng mình.

_ Con không tin bác sĩ Vũ?

_ Dạ không phải.

_ Vậy thì vì sao?

Với thái độ của Nhật Phong, Minh Vũ vẫn kiên nhẫn từ từ. Tay cậu mân mê chiếc còi nhỏ mà anh đang đeo, chậm rãi thốt ra những lời khiến người khác đau lòng.

_ Nếu con nói sai, bác sĩ Vũ sẽ không thích chơi với con nữa thì sao.

_ Sao con lại nghĩ như vậy chứ? Bác sĩ Vũ sẽ không bao giờ bỏ rơi con. Bác sĩ hứa.

Duy trì trạng thái cúi đầu, Nhật Phong suy nghĩ một lát rồi ngẩng lên nhìn Minh Vũ. Bàn tay nhỏ bé níu lấy chiếc áo thun màu đen anh đang mặt, qua đó anh dường như cảm nhận được đôi tay đó đang run nhẹ.

_ Bác sĩ Vũ làm ba của con được không?

Nhất thời Minh Vũ như lạc vào một mê cung. Lời nói của Nhật Phong tuy thật đơn giản nhưng lại làm anh bối rối. Thế nhưng đôi mắt trong veo kia đang nhìn vào anh, chờ đợi một câu trả lời.

Du thuyền vẫn đang di chuyển đều đều trên mặt biển. Dưới ánh nắng mặt trời nhàn nhạt, một cơn gió biển lướt qua thổi mái tóc ngắn của hai người bay phất phơ trong gió. Ở đó người ta nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ với đường nét trên gương mặt có phần giống nhau đang im lặng nhìn đối phương.

Trong âm thanh động cơ của thuyền đang quạt nước, dưới ánh nắng vàng rực rỡ cùng làn gió nhẹ nhàng, Nhật Phong nghe thấy một âm thanh tuy không to lớn nhưng lại rất rõ ràng. Một âm thanh cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.

_ Được.

Nhật Phong ngạc nhiên, ôm chầm lấy Minh Vũ.

_ Thật sao?

_ Ừ. Thật. Từ bây giờ ba sẽ là ba của con.

Nhật Phong cảm động quá mức. Cậu cười thật tươi nhưng mũi cũng bắt đầu cay cay.

_ Con sẽ là một đứa con ngoan. Con sẽ không nghịch ngợm, con sẽ học thật giỏi. Con hứa không bao giờ làm ba phiền lòng hay tức giận.

Cậu hứa rất nhiều thứ như sợ rằng chỉ với một phút giây bất cẩn Minh Vũ sẽ đổi ý. Minh Vũ lắc đầu, anh xoa đầu Nhật Phong rồi nói.

_ Không cần. Con hãy làm những gì con thích. Chỉ cần không sai ba sẽ ủng hộ. - Nói xong Minh Vũ im lặng một lúc rồi lại hỏi. - Vì sao lại là ba? Tại sao con muốn ba làm ba của con?

Minh Vũ đồng ý làm ba của Nhật Phong không vì bất kì điều gì. Tất cả chỉ vì anh muốn thế. Ngay lúc câu hỏi được đưa ra đầu tiên anh cảm thấy mình hơi bế tắc và có phần sợ hãi mông lung nhưng không cần định hình rõ thì nội tâm đã có câu trả lời. Sau đó không cần nghĩ ngợi mà thốt ra. Thế nhưng anh lại có phần tò mò lí do Nhật Phong có ước muốn như thế.

_ Ba là người duy nhất thương con ngoài mẹ. Ba chăm sóc cho con lúc con bệnh. Lúc con và mẹ gặp nguy hiểm cũng là ba đến cứu. Ba còn dẫn con đi du lịch, cho con chơi với các em và các chú rất vui. Con nhìn hai em đều có ba chơi cùng con cũng muốn có. Con chỉ muốn ba làm ba của con thôi.

Nhật Phong nói được một lúc thì liền khóc. Cậu nói trong tiếng nấc. Tay cậu đưa lên lau vội dòng nước mắt nhưng nó vẫn cứ tiếp tục rơi. Đứa trẻ này dù đang xúc động vẫn cứ cố gắng mạnh mẽ như thế. Minh Vũ nhìn mà đau lòng không thôi. Anh vừa xoa đầu Nhật Phong vừa vỗ nhẹ lưng cậu.

_ Ba hiểu rồi. Con đừng khóc nữa. Hôm nay là ngày vui của chúng ta. Bây giờ hai người chúng ta xuống dưới câu cá để ăn mừng nhé. Câu thật nhiều thắng hai ba con nhà kia luôn.

_ Dạ được ạ.

_ Để ba cõng con xuống.

Minh Vũ đặt Nhật Phong xuống đất rồi nửa ngồi nửa quỳ quay lưng về phía cậu. Nhật Phong vui vẻ để anh cõng rồi hai người cùng nhau rời khỏi khu vực mui thuyền.

Minh Vũ cõng Nhật Phong phía sau vô cùng phấn chấn bước xuống nơi mọi người đang cùng nhau câu cá. Anh cảm thấy việc bất ngờ có thêm một đứa con cũng không tệ, thậm chí là rất tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK