Đôi mắt đào hoa của Từ Sinh hơi nheo lại, từ trong khóe mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy, dường như có một tia sáng ánh lên, anh ta khẽ mỉm cười, có khí chất đặc biệt của một người đàn ông, anh không thừa nhận vì biết rằng mình sẽ không đấu lại một đứa bé vẫn còn đang học lớp 11, chỉ cười nói: “Xem kìa, em khiêm tốn quá, thật là một cô bé đáng yêu!”
Đỉnh Phong vô cùng căm ghét cái bản mặt hồ ly mang theo đầy vẻ tính toán của Từ Sinh, huống chi, trong lời nói này lại có ý đồ khác, khiến cho cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Dương Đán ngồi bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Đỉnh Phong từ bé đến giờ đều rất đáng yêu!”
Đỉnh Phong: “. . . . .” Ba à, ba có thể khiêm tốn một chút được không?!?!
. . . . . .
Không biết hai người đã nói chuyện bao lâu, sắc trời cũng dần dần trở nên sẩm tối, chân trời đỏ rực giống như bị thiêu đốt, phát ra những tia sáng vô cùng ấm áp.
Dương Đán nhìn ra ngoài, nói với Từ Sinh: “Sun, đã muộn rồi, có muốn đến nhà thầy ăn cơm không?”
Đỉnh Phong chu miệng.
Từ Sinh lại lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu, em còn có một số việc cần phải hoàn thành, lần sau có thời gian rảnh, em sẽ mời thầy ăn cơm.”
Dương Đán cũng không miễn cưỡng, lúc đứng dậy chuẩn bị trả tiền, Từ Sinh đã rút ra một tấm thẻ từ trong cặp đưa cho người phục vụ.
Cô phục vụ nhìn thấy tấm thẻ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Dương Đán có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Sun, cái này. . . . .”
Từ Sinh cười cười: “Thầy, giữa em với thầy còn khách sáo làm gì!”
Dương Đán gật gật đầu, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một nụ cười nhàn nhạt, rất ôn hòa, mắt một mí vô cùng cân xứng với hai tròng mắt trắng đen rõ ràng, có một loại cảm giác trong lành mới mẻ.
Từ Sinh còn nhớ, lúc trước, chính vì nụ cười này, khiến cho anh cảm thấy mình đã rơi vào tay giặc rồi.
Khi cô phục vụ đem tấm thẻ trả lại, bàn tay khẽ run run, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng.
Lúc đưa tới tay Từ Sinh, Đỉnh Phong nhìn thấy trên đó còn kèm theo một tờ giấy.
Trên tờ giấy là một dãy số điện thoại được viết một cách nắn nót.
Mà Từ Sinh đến liếc cũng không thèm liếc một cái, tùy tiện đem tờ giấy ném vào thùng rác bên cạnh.
Khuôn mặt ửng hồng của cô gái kia ngay lập tức tối sầm lại, khóe mắt có thứ gì đó trong suốt tựa như nước mắt ánh lên, rất nhanh đã quay lưng chạy đi.
Mà ánh mắt của Từ Sinh, tên đầu sỏ gây nên chuyện này vẫn còn đang dừng ở trên người Dương Đán.
Đỉnh Phong thầm mắng ở trong lòng, đúng là cầm thú đội lốt người!
Rời khỏi Starbucks, sau khi tạm biệt Dương Đán và Đỉnh Phong, Từ Sinh leo lên chiếc Land Rover của mình, nhanh như chớp đã không còn thấy bóng dáng.
Chóp mũi của Đỉnh Phong còn tràn ngập “rắm vị” của Land Rover, cô hừ lạnh một tiếng, xoa xoa chóp mũi.
Tâm tình của Dương Đán có vẻ như rất tốt: “Đỉnh Phong, Sun càng ngày càng ưu tú, đột nhiên ba có một loại cảm giác. . . . .ừm, phải nói thế nào nhỉ. . . . cảm giác giống như trong nhà có con gái mới lớn ấy!”
Đỉnh Phong mở to cặp mắt trắng dã: “Ba! Thôi đi, Sun là đàn ông!”
Dương Đán gõ gõ đầu Đỉnh Phong, trên gương mặt thanh tú có nét giống trẻ con mang theo một nụ cười, nhìn thế nào cũng không giống như một người đã làm cha của một đứa trẻ: “Cái này chỉ là so sánh, có hiểu không?”
Đỉnh Phong bĩu môi, đôi mắt to tròn có chút tức giận nhìn Dương Đán.
Trong đầu nghĩ, ba coi người ta là “con gái”, người ta lại coi ba là “bà xã”, hai người đúng là trời sinh một đôi.
. . . . . . . .
“Ba!”
Dương Đán “Ừ” một tiếng: “Sao vậy?”
Đỉnh Phong ngẩng mặt lên, trong ánh mắt có chút do dự, môi mỏng hồng nhạt khẽ mở ra, nói: “Ba, sau này, ba có thể đừng quá gần gũi. . . . .với giáo sư Từ được không?”
Dương Đán sửng sốt, nắng chiều êm dịu nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt của ông, giống như là dát lên một tầng ánh sáng màu vàng óng, ông hỏi: “Đỉnh Phong đang nói Sun à? Đỉnh Phong, Con ghét Sun sao?”
Đỉnh Phong chung quy vẫn chỉ là một học sinh trung học, cô vẫn chưa biết cách đối nhân xử thế một cách thập toàn thập mỹ.
Đôi mắt to tròn chớp chớp, có chút sốt ruột hỏi ngược lại ông: “Ba, ba thích Từ Sinh sao?”
Dương Đán không nghĩ tới Đỉnh Phong lại đột nhiên hỏi như vậy, đôi mắt mang theo ánh sáng nhu hòa, vuốt ve chùm tóc đuôi ngựa của Đỉnh Phong, không có chút do dự trả lời: “Lúc Sun ở bên Mỹ quả thật là rất ưu tú, là một người thầy, làm sao ba có thể không thích cậu ấy? . . . .” Ông dừng lại một chút, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Đỉnh Phong, lại tiếp tục nói: “Nếu Đỉnh Phong không thích Sun như vậy, ba đồng ý với con, sẽ không gần gũi quá mức với Sun nữa!”
Ánh mắt của Đỉnh Phong bỗng chốc sáng lên, đôi mắt của cô vốn đã to tròn, trong suốt giống như quả bồ đào, giờ phút này lại càng trở nên xinh đẹp, giống như một hòn ngọc quý.
“Thật sao?”
Dương Đán gật gật đầu.
Tâm tình của Đỉnh Phong lẽ ra phải trở nên vui vẻ. Nhưng giờ phút này cô lại không có cảm giác vui sướng như vậy.
Cô khoác cánh tay của Dương Đán, nâng lên khuôn mặt tròn vo, nhẹ nhàng nói: “Ba, nếu có một ngày, con chỉ nói là nếu như có một ngày. . . . .Ba có người yêu, thì còn có thể giống như bây giờ. . . . .” Yêu cô như vậy, thương cô như vậy, vĩnh viễn đều coi cô là trung tâm không?
Lúc Dương Đán cười rộ lên, đuôi lông mày đã có chút nếp nhăn, ông không đợi Đỉnh Phong nói xong, đã tự nhiên nói: “Đỉnh Phong, ba còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nghe con gọi hai tiếng “ba ba”, ba đã nghĩ, cả đời này của ba, có lẽ chỉ có thể yêu duy nhất một mình bé con này rồi.”
Đỉnh Phong không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay của Dương Đán.
Trên đường về nhà, dường như toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên ngọt ngào.
Rất nhiều năm về sau, Đỉnh Phong vẫn còn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm ấy, những lời mà Dương Đán đã nói, nụ cười của Dương Đán, cùng với tình thương âm thầm và lặng lẽ của một người cha như ông.
Cô nghĩ, bất kỳ một ai trên thế giới này, kể cả Tiêu Mộc, cũng không thể nào làm được như Dương Đán, toàn tâm toàn ý yêu thương cô, không oán không hối.
[I believe you are the love of my.] ————- Dương Đỉnh Phong năm mười bảy tuổi.
. . . . . . . . . . .
**********************************
Lý Gia Nhạc phát hiện, thời gian gần đây Đỉnh Phong thật sự rất kỳ lạ, cả ngày cầm sách ôn bài, đuôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, môi mỏng hồng nhạt khẽ mấp máy, vùi đầu khổ luyện.
Phải biết rằng, ở một cái lớp bình thường như vậy, vùi đầu khổ luyện, “luyện” có nghĩa là tự học.
Nếu Đỉnh Phong như vậy một ngày, Lý Gia Nhạc sẽ cho rằng cô thật vô vị, nếu Đỉnh Phong như vậy ba ngày, Lý Gia Nhạc sẽ cảm thấy cô vô cùng nhàm chán, nếu Đỉnh Phong như vậy một tuần, Lý Gia Nhạc cảm thấy cô bị đột biến gien rồi!
Tiết ngữ văn, phần lớn các học sinh ban khoa học tự nhiên đều đến đây để hỏi những vấn đề liên quan.
Lý Gia Nhạc đẩy đẩy khuỷu tay Đỉnh Phong đang chăm chú giải đề số học, dùng một loại ánh mắt giống như đang nhìn quái vật, lấy sách che miệng nói: “Đỉnh Phong, tớ thấy cả tuần nay cậu không được bình thường, trước kia cậu vừa nhìn thấy đề số học là đã đau đầu, bây giờ tại sao cả ngày đều ôm quyển số học mà gặm vậy? Cậu đổi tính rồi à? Hay là bị biến chất hả?”
Đỉnh Phong day day hàng chân mày, khuôn mặt tròn mang theo một tia bất đắc dĩ, cô buông quyển sách đang cầm trong tay, chỉ vào Diêu Bội Chi nói: “Cậu nhìn Bội Chi thì sẽ biết tại sao tớ lại như vậy!”
Tầm mắt của Lý Gia Nhạc chuyển sang Diêu Bội Chi cũng đang đồng dạng vùi đầu vào sách, buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ Trương Cường Quân lại tạo áp lực lớn như vậy với hai cậu sao?”