-Đây...đây là đâu?
-Bác Gái!Sung Jung tỉnh rồi.Gọi bác sĩ mau.
Bác sĩ bước vào.
-Chúc mừng gia đình,cậu ấy đã hồi phục 89% rồi,bây giờ chúng tôi sẽ kê đơn thuốc,cứ cho cậu ấy uống theo đơn thể trạng sẽ mau chóng bình phục.
-Cảm ơn bác sĩ.
-Con trai!Kai à,con có nhận ra mẹ không?
-Mẹ!Con đã hôn mê bao lâu rồi?Con đang ở đâu?
-Cậu đã hôn mê từ ngày 10 -10 -2015 đến 10 -8-2017 đến nay là 1 năm 315 ngày và hiện tại cậu đang ở bệnh viện rất nổi tiếng của Mĩ.-Kang trả lời
-Thì ra là vậy.
-Mà này!Cậu khóc sao?
Anh lấy tay chạm lên mặt còn ứa lại giọt nước mắt.
-Tôi...cũng không biết nữa.Chắc chỉ tại bụi làm cay mắt thôi.
Miệng thì nói nhưng anh lại rất thắc mắc,tại sao khi tỉnh lại anh cảm thấy rất khó chịu và hối tiếc 1 điều gì đó,giống như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng vậy.Rốt cuộc anh đã quên mất hay bỏ lỡ chuyện gì sao.
-Mẹ!Con muốn xuất viện về Hàn.
-Được,được!Mẹ sẽ làm thủ tục giúp con.
-Cảm ơn mẹ!
Rồi mẹ anh bước ra.
-Kai này!Cậu kể cho tôi nghe lí do vì sao hôm đó xảy ra tai nạn đi.
-Tất cả là do cô ta.
-Jung.. Ji Soo sao?
-Chính cô ta đã phản bội tôi.Cô ta lừa dối tôi để tăng lợi cho công ty JungKP.Hưh!Bây giờ tôi mới biết được bộ mặt thật của cô ta.
Nhớ lại lúc đó,đang có chút hơi men trong người nên anh không điều khiển được bản thân cộng thêm chuyện bị lừa dối anh đã vượt đèn đỏ và va vào 1 xe chở hàng,sau đó anh không còn nhớ gì nữa.
-Trước hôm cậu vừa tỉnh lại tôi đã nghe 1 đàn em nói cô Jung Ji Soo đó đang qua lại với thiếu gia Choi Jung Woon của tập đoàn kinh doanh nổi tiếng PMK gì đó rồi.
-Hưh!Cô ta muốn quen biết ai tôi mặc kệ,bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng trở về tiếp quản lại tập đoàn và Hội của chúng ta thôi.Cậu đã vất vả nhiều rồi.
-May thật!Tôi không còn phải chạy điên đầu qua lại 2 bên công ty nữa.Vậy là tôi đã có thời gian để trở về Việt Nam gặp Haly rồi.
-Haly?Là ai?Sao tôi chưa từng nghe cậu kể.
-Haly là 1 cô bạn tôi đã từng quen biết lúc nhỏ.Chắc có lẽ cuối tuần tôi sẽ sang đó thăm cô ấy nhân tiện dự lễ tốt nghiệp trung học của cô ấy luôn vậy.
-Việt Nam ư?Việt Nam...
Bỗng thoát đâu đó trong đầu anh 1 hình bóng của 1 cô gái,một hình ảnh mờ ảo không phân định.
-Ây!Đau quá.
-Cậu sao vậy?Đau đầu à?Tôi gọi bác sĩ nhé?
-Tôi không sao! Kang cậu đi vui vẻ,có thời gian tôi sẽ viếng thăm đất nước Việt Nam.Tôi đã nghe nói về đất nước này trên thị trường từ rất lâu rồi,Việt Nam là 1 đất nước có nền văn hóa, ẩm thực phong phú và hiện nay Việt Nam là 1 đất nước đang lên đà phát triển mạnh về kinh tế lẫn xuất khẩu,nếu công ty chúng ta phân chi nhánh hợp tác với công ty bên đó,để có thể đưa sản phẩm của công ty ra quốc tế thì sẽ rất có lợi cho danh tiếng của công ty.
-Đúng rồi!Cậu có đầu óc kinh doanh ghê gớm thật.
-Đừng khen tôi,cậu cũng không thua kém gì tôi đâu.
Cả hai nói cười vui vẽ và dường như những ký ức về cô gái ấy đã hoàn toàn biến mất.Anh không biết rằng ngày anh biến mất là ngày mà cô gái ấy cảm thấy tăm tối nhất trong cuộc đời.Cô gái ấy đã cố gắng phấn đấu và chờ đợi một điều gì đó trong tuyệt vọng,cô gái ấy đã tự hứa với bản thân sẽ thật cố gắng,cố gắng hơn nữa với hy vọng một ngày nào đó chàng trai sẽ xuất hiện, cô cứ đợi mãi,đợi mãi nhưng chàng trai ấy chẳng thấy đâu cả.Thấm thoát đã gần 2 năm cũng gần đến ngày tốt nghiệp,kết thúc những ngày học sinh với những nỗi nhớ về chàng trai không sao quên được.
------------------------------------------
Một cô gái đang chuẩn bị tươm tất ngoại hình,cô gái đó thật sự xinh đẹp,trên cổ cô gái có đeo sợi dây chuyền có một ngôi sao 6 cánh nhỏ,cô ấy đang mỉm cười hạnh phúc trong bộ váy cưới trắng tinh khôi.
-Hà Mi,thay váy xong chưa?
-Xong rồi!