Theo lệnh của mẹ, Gió đón mèo Nhoi về, hai mẹ con cô đang nhớ em ấy rất nhiều, tính ra thì cô cũng đã xa Nhoi hơn nửa năm rồi. Sau ba giây là Nhoi nhận ra cô ngay, đầu tiên là ngửi ngửi người cô rồi bất ngờ cắn cắn nhẹ vào tay chân Gió như là thể hiện vui mừng, giận hờn của mèo ta. Gió nhận Nhoi từ tay anh đồng nghiệp, lúc này Nhoi đang đội một cái nón lưỡi trai nhỏ màu xanh da trời, trông hay hay. Mẹ và cô không thể nhịn được cười khi thấy hình ảnh ấy, qua mấy ngày Nhoi chạy tung tăng trong nhà, ăn cơm, ngủ mà trên đầu vẫn đội nón xanh thì mẹ với cô mới bắt đầu thấy quen mắt hơn nhưng thật sự phải công nhận là nhìn em rất hợp với cái nón ấy.
Nhoi thay đổi rất nhiều, đầu tiên là ngoại hình, em ấy gầy hơn trước nhiều. Ban đầu cô tưởng do thay đổi chỗ ở và xa chủ nên mới thế, sau này Gió mới biết là em ấy không biết học ở đâu ra cái thói kén ăn, ăn đã ít mà còn rất kén chọn. Kể cả món cá hộp khoái khẩu trước đây cũng chỉ ăn một ít rồi bỏ thừa. Căn bệnh tăng động đã biến mất nhưng thay vào đó là bạo lực và rất lười biếng. Nhoi nằm dài suốt ngày, có việc cần thì mới hăng hái đi, không thôi là nằm lăn ra không buồn vận động chút nào, có việc gì không ưng hay tức giận hoặc khi bị bỏ lơ là liền chạy tới cắn nhẹ vào tay chân của cô và mẹ. Nhiều lúc để lại trên người hai mẹ con không ít vết trầy xước. Ai mà có thể biến đổi mèo của Gió trở nên vừa có chút dễ thương, vừa kì lạ và hơi vặn vẹo một chút như vầy. Thật, cũng muốn gặp người đã nuôi Nhoi trong thời gian vừa qua một lần cho biết.
Không bao lâu sau mẹ Gió mất.
Mẹ cô ra đi rất thanh thản và yên lòng, vì bà biết giờ Gió đã đủ mạnh mẽ để sống tốt dù không có ai bên cạnh. Hôm đám ma mẹ Gió, mọi người đều có mặt đầy đủ bên cô, cùng khóc, cùng ăn, cùng thức suốt đêm với cô trong những ngày cúng viếng. Khánh và mẹ Khánh cũng tới viếng mẹ cô, đây là lần đầu tiên Gió gặp lại Khánh sau khi ly hôn, hai mẹ con Khánh ngồi được một chút rồi lẳng lặng ra về.
Những ngày sau khi mẹ mất, sợ Gió trống trải, Công Chúa và Quỷ Con thường xuyên tới chơi với cô. Cô cùng Công Chúa lấy việc bắt nạt Quỷ Con ra làm niềm vui, nhiều lần chọc cậu bé tới suýt khóc, tuy tức lắm nhưng vì muốn Gió vui nên Quỷ Con coi như là mình đang hi sinh cao cả. Nhiều khi hai bé về rồi, ngôi nhà chỉ còn mình Gió, cô cũng buồn và nhớ mẹ, Gió lại ôm Nhoi ra hành lang ngồi nghe những tiếng chuông gió thổi leng keng, trước đây mẹ và cô luôn thích nghe âm thanh này, giờ chỉ còn mình cô ngồi nghe một mình. Nhớ đến khuôn mặt thanh thản của mẹ lúc mất,Gió đưa tay lau nước mắt đi, tự vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo, cô phải mạnh mẽ để tiếp tục sống tốt, để ba mẹ trên trời yên tâm, không phải lo lắng cho cô nữa.
Bỗng Gió nghe tiếng cổng đẩy vào, nhìn ra thì cô thấy Khánh đang đi về phía cô, chắc vừa nãy Quỷ Con và Công Chúa về quên chốt cửa cổng, mèo Nhoi đang ngồi trong lòng cô cũng xù lông lên, khè khè Khánh.
- Ly hôn với tôi xong, cô xinh đẹp và vui vẻ hơn trước nhỉ. Hôm đám ma mẹ cô, suýt tí nữa tôi còn nhận không ra cô nữa. Hừ, xa tôi cô hạnh phúc lắm sao?
Cô ngửi thấy hơi rượu trong hơi thở của Khánh, nhưng hắn không hề say rượu, phải nói là rất tỉnh, cực kì tỉnh táo.
Cô nhìn Khánh đầy cảnh giác và không một chút thiện cảm:
- Anh tới đây làm gì?
- Tới vào giờ này còn để làm gì nữa, để an ủi cô chứ sao. Giờ cô không còn chồng, không còn mẹ, cô không có một cái gì nữa rồi. Nếu cô van xin, có thể tôi sẽ cho cô một chút lòng thương hại.
- Anh ra về và dành cái lòng thương hại đó cho chính bản thân của anh đi.
Khánh bỏ ngoài tai những lời Gió nói:
- Giờ cô đang đau khổ nên tôi không chấp nhất với cô.
Hắn mỉm cười và áp sát Gió hơn nữa:
- Thấy cô lẻ loi một mình như vậy, hay là tôi làm ơn, cho cô một đứa con nhé, dù gì cô cũng từng là người đàn bà của tôi mà.
Gió tức giận, đang tính giơ tay tát Khánh thì:
- Chị Gió là chị Gió, chị ấy không thuộc quyền sở hữu của một ai hết – Tiếng Quỷ Con vang lên trong không trung.
Công Chúa và Quỷ Con đã ra về nhưng Quỷ Con để quên điện thoại ở nhà Gió nên hai đứa quay lại lấy, Công Chúa đang chống xe đợi ngoài đường, Quỷ Con vào một mình thì bắt gặp Khánh đang làm phiền Gió.
Khánh quay mặt ra nhìn chằm chằm vào mặt Quỷ Con, thấy vẻ nhỏ con của cậu bé thì tỏ vẻ xem thường:
- Tưởng ai! Không phải việc của mày, khôn hồn thì biến đi. Mày nghĩ mày có thể bảo vệ được ai với cái dáng ẻo lả đó.
Quỷ Con cũng hơi run run nhưng vẫn làm cứng, cậu bé chạy tới xô Khánh ra, đứng chắn giữa hắn và Gió:
- Anh mới là người phải đi, người như anh đừng đến làm khổ chị Gió nữa.
- Mẹ nó chứ, người như tao thì sao? Mày không có tư cách gì xen vào việc của tao, không tránh đường thì đừng trách tao.
Nói rồi Khánh giơ chân đá một cú vào ngang eo Quỷ Con nhưng cậu bé vẫn cương quyết bảo vệ Gió ở sau lưng mình. Thấy Quỷ Con bị đá, Gió tức giận, xông lên đấm vào mặt Khánh, sau khi lãnh trọn cú đấm của Gió, Khánh vẫn trơ ra như tượng đá, hắn lùi lại chút xíu tính giơ chân đá vào bụng cô như đã đá Quỷ Con thì giữa chừng bị Quỷ Con ôm ghì lấy chân hắn, không cho hắn làm tổn thương Gió. Khánh giơ hai tay lên tính bổ vào lưng Quỷ Con thì nghe thấy giọng đe dọa lạnh như băng của Công Chúa:
- Đánh trẻ em và phụ nữ cũng đủ để anh phải ngồi tù bóc lịch rồi đó. Anh có cút đi không hay đợi công an mời anh lên phường giải quyết.
Tay Công Chúa đang để trên những bàn phím điện thoại, gương mặt của em cho Khánh biết rằng mình không hề nói đùa một chút nào. Khánh nhìn Công Chúa rồi quay sang nhìn Quỷ Con, hắn ngờ ngợ, giờ phút này hắn đã nhận ra mình gặp mặt hai em ở đâu rồi, chẳng trách Gió có được những bức hình hắn vào khách sạn với nhân tình.
- Cút đi – Công Chúa lập lại một lần nữa.
Nghiến răng ngậm cục tức trong bụng, Khánh đẩy Quỷ Con ra rồi bước về sau khi bỏ lại một câu:
- Được lắm, bọn mày cứ chờ đấy ...
Khánh không hề đe dọa cho có, mấy hôm sau, xuất hiện tấm hình Quỷ Con trên báo trang nhất, tuy đã được làm mờ sơ xài phần mắt nhưng cũng đủ để người quen nhận ra cậu bé với hai chiếc má lúm đồng đắt giá trên tấm hình này. Tên nhà báo bí ẩn lại tiếp tục cho ra đời bài viết về thế giới thứ tư và lần này nạn nhân là Quỷ Con. Khi Gió lên báo, Quỷ Con cũng tức giận thay cho Gió và khuyên cô đừng lo nghĩ nhiều nhưng đó là vị trí khi cậu là “người ngoài cuộc”, khi ở “trong cuộc” như vầy, cậu bé mới thấm thía hơn cả cảm giác bất lực và lo sợ ấy, không thể không ngưng nghĩ về bài báo đó, cậu bé phát run khi thấy người ngồi cạnh cầm trên tay tờ báo viết về cậu. Tức giận khi vài người bạn trên lớp đùa rằng tấm hình bị làm mờ trông rất giống cậu. Và khi về tới phòng kí túc xá Quỷ Con lấy mền chùm kín mít, nghe người bạn cùng phòng nhắc nhở:
- Có bệnh đừng giấu.
Cậu bé cắn chặt môi đến chảy máu.
Quỷ Con vụn vỡ.