• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rắc, rắc, âm thanh băng vỡ truyền đến, Tử Vũ ngơ ngác nhìn Liệt Hỏa trong khối băng, đang dần dần vỡ ra, hai tay hắn đã yêu hóa, bén nhọn chụp vào trong tầng băng, hai tròng mắt trừng trừng nhìn nàng, trong mắt là ngọn lửa có thể vô hình đả thương người. Toi rồi, tình hình này thì hẳn là hắn đã nổi giận thật sự, nàng giựt mình bừng tỉnh, quay lại nhìn Tịch Mục đang đứng đối diện, hai người nhìn nhau, nhảy dựng lên, xoay người chạy ra phía sau. Trốn a.

-“Mau, phía dưới có một cái mật thất hắn không biết”. Tịch Mục nhanh như tia chớp, chạy đi, thân hình mập mạp thật không ảnh hưởng gì tới tốc độ của lão, nhoáng cái đã không còn thấy tăm hơi, biến mất.

Tử Vũ phát huy hết toàn bộ sức lực có thể, như xe lửa, xông thẳng hướng nơi Tịch Mục biến mất đuổi theo, xem khí thế Liệt Hỏa thì biết, hôm nay nếu trốn không thoát, bị hắn bắt được, phỏng chừng nàng sẽ bị hắn lột da mất, viễn cảnh thật đáng sợ. Tốc độ Tịch Mục quá nhanh, nàng mới đuổi theo một đoạn đã không thấy bóng người đâu, lúc nãy quýnh quáng nàng chưa kịp hỏi Tịch Mục mật thất ở nơi nào, bây giờ mất dấu lão, nàng cứ hướng phía sau dãy nhà mà chạy, chạy càng xa Liệt Hỏa thì càng an toàn.

Bịch bịch bịch, đang cuống quít, nàng chạy vào một cánh cửa có lẽ đã lâu chưa được mở ra, phủ đầy tro bụi và mạng nhện, bám đầy trên người nàng. Nàng thấy có cầu thang đi xuống phía dưới liền chạy nhanh vào, không cần biết là cầu thang đi đến đâu.

Một tiếng rắc rất lớn vang lên, làm cho nàng càng trở nên căng thẳng, đây là âm thanh khối băng bị vỡ, Liệt Hỏa thoát ra được rồi, nàng tăng tốc độ dưới chân lên, như điện hướng vào phía tối tăm bên trong chạy đi, bây giờ nàng không còn phân biệt rõ được phương hướng nữa, cứ mơ mơ hồ hồ mà chạy như điên.

-“Hai người các ngươi ra đây cho ta”. Một tiếng rống to truyền đến, sau đó là tiếng cửa phòng bị đập vỡ. Đi ra? Tử Vũ nghiến răng, ta đâu có ngu, đi ra cho ngươi đánh sao? Nàng nghĩ thầm, dưới chân càng chạy nhanh hơn.

Nàng càng chạy xuống phía dưới, không gian ngày càng tăm tối, không có ánh sáng, nàng không quen đường, nên nhanh nhanh lựa phương hướng không nghe tiếng của Liệt Hỏa mà chạy, nàng vừa nghe thấy tiếng rống của Liệt Hỏa, nghe như rất gần, hắn quen thuộc địa hình nơi đây hơn nàng, lo lắng, nàng như một mũi tên tăng nhanh tốc độ, đột nhiên nghe ầm một tiếng, Tử Vũ tông mạnh vào vách tường phía trước do chạy quá nhanh mà không tránh kịp làm vách tường đổ nát, đầu dập bốp lên vách tường, bởi vì lực va chạm quá mạnh nên khi tông vào nàng liền bị văng mạnh ra ngoài, bốn chân giơ lên trời rơi tự do xuống đất, lăn mấy vòng.

Đầu choáng váng, mắt hoa như có ngàn ngôi sao bao quanh, nàng cảm thấy trong óc hình như có cái gì đó bị lệch khỏi vị trí ban đầu, như mặt nước bị dao động, phát ra âm thanh ong ong, đau chết nàng a, lấy đầu đập đá, ai mạnh ai yếu không cần phải nghĩ nữa. Tử Vũ nhìn lên chỗ bức tường sập, không ngờ lại có một khe hở ở chỗ đó, có phải là do nàng quá mạnh không đây. Nàng lập tức không do dự lăn theo đoạn đường trong khe hở, lúc đầu rất êm đẹp, không ngờ càng lăn vào sâu càng dốc, nàng ôm đầu lăn lông lốc xuống phía dưới như con ốc, càng lăn tốc độ càng nhanh.

Phía cuối đoạn dốc là một cánh cửa sắt, ầm một tiếng, nàng theo đoạn dốc tông mạnh vào cửa, làm cửa sắt bung ra, nàng theo tốc độ lăn bay vọt vào trong cánh cửa, ào ào, nước văng khắp nơi, nàng rơi vào trong nước. Tử Vũ đầu óc quay cuồng thấy cả trăng sao, rơi xuống nước một lúc đến khi thiếu dưỡng khí mới bừng tỉnh, vội vàng bơi vài cái trồi lên. Nước rất mát, không lạnh, không nóng, cũng không sâu, dùng để bơi lội là tốt nhất, nhưng là bây giờ toàn thân nàng từ đầu đến chân, các khớp xương hình như đã bị gãy nát, không bơi được, toàn thân vô lực không đứng dậy nổi.

-“Cứu, … ực, Cứu …ực”. Dùng hết sức lực, đưa mặt lên khỏi mặt nước kêu cứu, nhưng nước giống như là đối nghịch với nàng, tiếng kêu cứu không phát ra được, lại bị uống một bụng nước, thân thể lại từ từ chìm xuống. Chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở chỗ này? Tử Vũ liều mạng bơi, càng bơi nàng chìm xuống càng nhanh, nàng tuyệt vọng, nếu hôm nay nàng phải chết và nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ làm yêu tinh cường đại đến hỏi tội Liệt Hỏa, không bởi vì hắn, hôm nay sao nàng phải chết ở chỗ này chứ, Tử Vũ oán than, thân thể đang chìm xuống, nguyện vọng cũng sắp được như ý.

Thể lực đã cạn, nàng chìm sâu xuống, nàng đang cố gắng liều mạng giãy dụa, đột nhiên có một lực rất mạnh hướng đỉnh đầu nàng, nắm tóc nàng kéo lên, cả người nhanh chóng được lôi lên khỏi mặt nước.

-“Khụ, khụ”. Tử Vũ vừa ra khỏi mặt nước lập tức ho khan, đưa tay lên đỉnh đầu nắm lấy cánh tay đang túm tóc mình, nói:” Ân cứu mạng ta sẽ tạ ơn, ngươi làm ơn hãy thả tóc ta ra”. Nàng vừa chịu đau vừa mở miệng nói, tóc nàng là tóc ngắn a, nắm như vậy, thật là muốn đem tóc nàng nhổ xuống hết, đau chết nàng.

-“Nữ tử ?”. Tên yêu tinh cứu mạng Tử Vũ kêu lên, không ngờ nàng là nữ tử, lập tức buông tay.

-“A, cha mẹ ơi, đau quá”. Tử Vũ rơi xuống đất, vội vàng xoa xoa da đầu, trong mười đại cực hình cũng không đau bằng cái này a, thân thể đau nhức cũng đã bị cái đau trên đầu chiếm hết, đúng là đau hơn cả cực hình mà.

Có tiếng xích sắt leng keng vang lên, giống như là có người đang bước đi làm xích sắt phát ra tiếng vậy, Tử Vũ một bên xoa đầu một bên xoay người nhìn lại. Nàng thấy một bạch y nam tử đưa lưng về phía nàng chậm rãi đi về phía trước, tóc đen dài xõa ngang hông, vạt áo mở rộng, đôi chân trần giẫm lên đá trên mặt đất, trên chân trái mang một cái xích sắt trắng như tuyết, đúng là do hắn đi lại nên mới phát ra âm thanh leng keng lúc nãy.

Tấm lưng kia rất tao nhã, đi chậm rãi, không có chút cảm giác khốn khổ khi bị xiềng xích, chỉ có thanh nhã cùng nhu hòa, từng bước từng bước thong dong mà cao quý, chỉ là tấm lưng kia làm Tử Vũ có cảm giác tịch mịch, cô đơn nói không nên lời. Tử Vũ thấy vậy nhướng mày, đứng lên nhìn bốn phía, nơi đây là một mật thất nhỏ, chừng 60 - 70 m2, mặt trên có ba tảng đá lớn, trên tảng đá có một vật to bằng nắm tay dùng để phát sáng, ánh sáng chiếu ra bốn phía, xung quanh không có bất cứ cái gì ngoài bạch y nam tử kia, mà xích sắt một đầu xích trên cổ chân của bạch y, một đầu được chôn sâu trong ba tảng đá lớn, bốn phía xung quanh toàn là nước, nơi đây đã bị cô lập hoàn toàn.

Ngẩng đầu nhìn lên tảng đá mà bạch y nam tử vừa ngồi xuống, mày như kiếm, mắt sắc bén như thần, tóc đen xõa trên áo trắng, thật là phong thái hơn người, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất ôn hòa, càng làm cho người ta như tẩm trong gió xuân, chỉ là trong đôi mắt kia như không có sinh khí, tĩnh mịch vô thần. Tử Vũ chưa từng gặp qua nam tử nào xinh đẹp như thế, không khỏi phát ra một câu:” Cái gì quá cũng không tốt”.

Cổ nhân có câu hồng nhan họa thủy, đẹp quá có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt, nước đầy sẽ tràn, trăng tròn sẽ khuyết, quá mức xinh đẹp cũng không phải là phúc khí a, chuyện này không nói riêng nử tữ mà nam tử cũng vậy.

Nam tử đó trong lúc Tử Vũ đánh giá hắn, cũng nhìn lại nàng, nghe nàng nói vậy, mắt tịch mịch có chút thay đổi, một lát sau liền gật đầu, nhàn nhạt mở miệng:” Ngươi là người?”. Nghe tuy là hỏi nhưng cũng đã là khẳng định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK