Phòng bếp nhà Chử Huy rất lớn, cũng rất sạch sẽ, có đủ loại dụng cụ nấu nướng đầy đủ, mới tinh đến mức như chúng căn bản không nên bị sử dụng.
Lý Đài tìm thấy một túi mì và mấy quả trứng trong tủ lạnh, trong lúc đun nước, cô đột nhiên nhớ ra vì lịch sự nên hỏi xem có nên nấu thêm một bát cho chủ nhà không.
Quay người lại, một bóng người cao lớn đứng sừng sững ở cửa bếp, im lìm không một tiếng động, mặt mày u ám.
Lý Đài bị dọa không ít, lùi lại một bước suýt làm tay chạm vào mép nồi, cô ôm lấy cánh tay quay đầu lại, Chử Huy gần như có thể nói là ánh mắt hung tợn.
"Em... anh... cái đó... nước, nước sôi rồi, anh ăn chưa, hay là... nấu thêm một bát cho anh luôn?"
Một lúc lâu, Chử Huy mới như cực kỳ miễn cưỡng ừ một tiếng từ mũi.
Lúc ăn mì lại càng khiến Lý Đài bối rối.
Chử Huy nhìn chằm chằm bát mì ở trước mặt, trên gương mặt bình thường vốn rất ít biểu cảm, giờ thực sự lại như muốn quyết tâm đoạn đi cánh tay của tráng sĩ.
Lý Đài ăn một miếng mì, nói thật, cũng không tính là ngon lắm.
Đó cũng là vì trong căn bếp cao cấp này của anh ngoài dầu muối tương giấm ra chẳng có gì cả, cô có khéo tay đến mấy cũng không bột sao gột nên hồ.
Thực sự nếu không muốn ăn thì gọi đồ ăn ngoài cũng nhanh, không được thì bỏ bữa này cũng đâu có chết đói đâu, đâu đến mức phải làm bộ mặt như bị người ta lấy súng chĩa vào, ép ăn thuốc độc chứ?
Nhìn cả nửa ngày, Chử Huy cuối cùng cũng cầm đũa, anh ăn từng miếng một chậm rãi và tỉ mỉ.
Với cái dáng vẻ này nếu như là ở nhà hàng, nếu để anh tìm ra được một chút sai sót, e là đầu bếp đó sẽ bị tru di cửu tộc ngay tại chỗ.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lý Đài, Chử Huy rốt cuộc cũng ăn hết cả bát mì, ngay cả nước cũng húp sạch.
Khi đặt đũa xuống, anh nhìn Lý Đài với vẻ như muốn tổng kết lời nhận xét.
Tóc gáy Lý Đài đều dựng đứng cả lên, cẩn thận dỏng tai đợi thánh chỉ.
"Rửa bát đi."
Cái này mà gọi là có lời muốn nói sao, lúc nhận bát Lý Đài thực sự muốn cúi mình tạ ơn anh đã long ân.
Chỉ một chốc rửa bát ngắn ngủi, Chử Huy lại đứng ở cửa bếp giám sát.
Mỗi nhà đều có một mảnh lãnh địa riêng tư tuyệt đối từ chối người khác trừ chủ nhân.
Với nhà Chử Huy chính là phòng bếp, Lý Đài hiểu rồi.
Hôm nay cô đã rút kinh nghiệm, sau này cho dù có ăn mì gói trong nhà vệ sinh nhà anh, cô cũng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bước vào nhà bếp nhà anh nửa bước.
*
Lý Đài tắm xong bước vào phòng ngủ, Chử Huy đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, kéo rèm che lại, anh không quay đầu lại, chỉ nói một câu: "Cởi quần áo ra, nằm xuống."
Tất cả đèn trong phòng ngủ đều được bật sáng, tuy đều là đèn ánh sáng ấm nhưng cũng khá sáng sủa.
Lý Đài tự mình nằm trần trụi trên giường, đầu óc cô trống rỗng, không biết nên làm gì.
Chơi điện thoại thì không được, ngủ cô cũng không dám, buồn chán vô vị nên cô xoay người...
"Xoay lại đây."
Lý Đài lại xoay người lại đối diện với Chử Huy.
Hút xong thuốc, Chử Huy bước vào phòng thay đồ, lấy ra một cái áo phông ném lên người Lý Đài.
"Mặc vào."
Đó là một chiếc áo phông rất bình thường, không mới, xét theo kích cỡ thì rất có thể là của Chử Huy.
Lý Đài mặc áo phông vào, lại theo chỉ dẫn của Chử Huy nằm ngay ngắn trên giường. Anh vén áo lên, sờ khắp người cô từ trên xuống dưới.
Tất cả sức lực tinh thần vừa rồi đã dùng gần hết để giả vờ bình tĩnh khi bị anh quan sát, lúc này anh lại đến gần, Lý Đài bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được.
"Sợ à? Ngại sao?"
"Không phải."
"Vậy run cái gì? Cũng đâu phải lần đầu."
Lý Đài cắn môi không nói gì, lần trước cô đã không hiểu sự quan sát và khám phá đột ngột của Chử Huy đối với cô rốt cuộc là từ đâu mà đến, dù anh muốn tìm thấy điều gì trên người cô, điều này cũng khiến cho Lý Đài thây rất rất không thoải mái.
"Thay đổi nhanh thật, tình nhân cũ về rồi thì không muốn hầu hạ anh nữa à?"
Lý Đài không ngờ Chử Huy đột nhiên lại nhắc đến Trương Hạo Linh, cô hoảng loạn nói: "Không phải, em và anh ấy... không phải... không phải như anh nghĩ... đâu."
Chử Huy cười khẩy, hỏi: "Anh nghĩ thế nào? Hy sinh vì anh ta 3 năm, giờ người ta về rồi lại nói không phải như anh nghĩ. Là anh ta có người khác, hay em đã thay lòng rồi?"
Lý Đài cố gắng trấn tĩnh lại sắp xếp ngôn từ của mình, nhưng quá trình quanh co, tình huống hiện tại lại bất lợi cho việc suy nghĩ, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cô vẫn chưa nói được bất cứ điều gì cả.
Chử Huy không kiên nhẫn mà đợi nữa, anh ra lệnh: "Bò lên đi."
Sờ đến hoa môi có hơi ướt át, Chử Huy đem đỉnh dương v*t đi vào.
Lý Đài rõ ràng không hứng thú cho lắm, bên trong vừa chặt vừa khô.
Chử Huy mạnh mẽ đẩy vào hai cái, cô đã khó chịu đến mức đùi lẫn bụng dưới đều run rẩy, nhưng vẫn cố cắn môi không hề rên lên một tiếng.
Chử Huy cũng không dễ chịu, anh dừng động tác, cúi người bên tai Lý Đài hỏi: "Không sướng à? Tình nhân cũ chơi không sướng bằng à?"
Cơ thể cô cứng đờ trong một thoáng, Lý Đài nằm sấp muốn chui đầu xuống gối lại bị Chử Huy kéo lên, "Trốn cái gì? Anh ta có biết ở trong tù mông anh ta chưa nở hoa là vì em ở bên ngoài bị anh ** suốt 3 năm trời không?"
Lý Đài nhắm chặt mắt, từ chối mọi âm thanh bên ngoài.
"Câm rồi à? Em không nỡ nói với anh ta, vậy em có muốn anh giúp em nói không? Để anh nói với anh ta lần đầu em chặt thế nào, mấy năm nay trên giường anh, em dâm đãng ra sao, có được không?"
Lý Đài cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh, giọng nói yếu ớt, "Không phải, đừng, anh đừng..."
Chử Huy kẹp lấy cằm cô nói: "Nhắc đến anh ta thì biết nói rồi? Tình cảm sâu đậm vậy, vậy bây giờ em đang làm gì?" Anh mạnh mẽ đẩy vào hai cái rồi tiếp tục hỏi: "Tình nhân cũ của em có biết bây giờ em đang làm gì không?"
Mắt Lý Đài dâng lên ánh lệ, miễn cưỡng nói: "Em và anh ấy không ở bên nhau."
Bàn tay nắm trên cằm siết chặt, Lý Đài bị bóp đến mức má có hơi tái nhợt, Chử Huy nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ở bên nhau? 3 năm trước khi em leo lên giường anh có nói thế đâu, giờ anh ta ra tù rồi lại nói không ở bên nhau. Muốn vừa hướng lạc thú với người khác vừa ở bên anh? Lý Đài, ai cho em gan ấy?"
Chử Huy đột ngột rút ra, đẩy mạnh Lý Đài ngã xuống giường, giận dữ nhìn cô hỏi: "Anh ta có đụng vào em chưa?"
"Chưa."
"Tốt nhất là em không nên nói dối, anh cũng không muốn biết các người thực sự là mối quan hệ gì. Nhớ cho kỹ, chỉ cần anh chưa chơi chán em, anh ta không được đụng vào em, anh ta không thấy bẩn nhưng anh thấy. Nghe rõ chưa?"
Lý Đài gật đầu.
"Trả lời."
"Nghe rõ rồi."
Chử Huy dường như không tin lời hứa của cô, cúi đầu để hơi thở gần kề Lý Đài, đồng tử sâu thẳm đen như không thấy đáy, giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại rất nặng, anh nói: "Lý Đài, nhớ kỹ lời em nói hôm nay, nói dối, là phải trả giá."
3 năm trước khi Lý Đài leo lên giường Chử Huy đã biết mình phải trả giá những gì, là cô chủ động cầu xin Chử Huy, cũng biết thời hạn kết thúc cuộc giao dịch này không nhất định là khi Trương Hạo Linh ra tù, cũng không phải do cô quyết định, chỉ là may mắn mà cô đã gắng gượng cho đến khi Trương Hạo Linh ra tù.
Tối nay Chử Huy rất không dịu dàng, thậm chí có thể tính là thô bạo.
Áo phông xé rách vắt ngang mông và khuỷu tay, từ phía sau bị Chử Huy giật chặt, anh như cưỡi ngựa, thắt chặt dây cương va chạm một cách mạnh bạo.
Quần áo siết đau, bộ ngực đung đưa đến phát đau, ngoài chỗ bị xâm nhập ra, toàn thân cô còn bị Chử Huy cắn đau.
Không phải sự cắn mút tình tứ mà là cắn thật, Lý Đài có thể cảm nhận rõ ràng sự đụng chạm đau đớn của da cùng với sự sưng tấy nhẹ, thậm chí cô còn kinh hãi cho rằng Chử Huy thực sự muốn cắn lấy thịt cô.
Cả đêm Chử Huy không nói thêm câu nào, Lý Đài cũng im thin thít, họ như hai con thú hoang, giao hoan không ngừng nghỉ, chỉ là tuân theo bản năng làm những việc cơ thể nên làm trong mùa động dục, không có chút gì liên quan đến tình cảm, lý trí.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Danh Sách Chương: