Lần đầu tiên Thẩm Minh Sơn gặp Thẩm Như Nhiên là sau hơn hai tháng kể từ khi cô được đưa về nhà họ Thẩm.
Phải nói rằng, huyết thống thật sự kỳ diệu.
Chỉ cần nhìn vẻ bướng bỉnh trên gương mặt Thẩm Như Nhiên, anh lập tức nhớ đến chính mình hồi nhỏ.
Giữa anh em ruột thịt, luôn có một sự cảm ứng tâm linh đặc biệt.
Mỗi lần Thẩm Như Nhiên có ý định "giở trò," Thẩm Minh Sơn đều nhận ra ngay.
Anh ta cảm thấy cô em gái này vô cùng đáng yêu.
Nhưng bà Thẩm, khi nhắc đến cô, lại luôn tỏ vẻ chán ghét.
Bà thường nói:
"Con không biết đấy thôi, con bé lớn lên ở nơi như thế, học đầy đủ mọi thói hư tật xấu."
Thẩm Như Nhiên xấu xa sao?
Thẩm Minh Sơn không nghĩ vậy.
Dù có thế nào, cô cũng không thể tệ hơn Thẩm Thiên Thiên.
Hồi nhỏ, Thẩm Thiên Thiên muốn cậu bé hàng xóm chơi cùng mình.
Cậu bé không chịu, cô liền đập hỏng đồ chơi của cậu bé ấy, rồi còn giả vờ là người bị hại, nói rằng cậu bé đã bắt nạt mình.
Kết quả, cậu bé bị ba mẹ trách mắng, ăn một trận đòn oan.
Chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, khi đó, Thẩm Minh Sơn đã không sao hiểu nổi, làm sao một người như vậy lại có thể là em gái mình?
Sau này, khi Thẩm Thiên Thiên bắt đầu mưu tính đến anh, anh không chiều theo ý cô, liền bị cô gài bẫy.
Từ nhỏ đến lớn, anh không biết đã bị những thủ đoạn của Thẩm Thiên Thiên đổ oan bao nhiêu lần.
Và giờ đây, cô ta lại dùng những chiêu trò ấy lên người Thẩm Như Nhiên.
Thẩm Minh Sơn đương nhiên muốn bảo vệ em gái mình.
Nhưng tiếc rằng, hai cái miệng của anh em họ không đấu nổi "nghệ thuật trà xanh" của Thẩm Thiên Thiên.
Hai người thẳng tính và cứng đầu, muốn phản bác cũng chẳng nói được bao nhiêu câu hoa mỹ.
Vậy nên, khi bay sang nước ngoài, Thẩm Minh Sơn đặc biệt mang theo một cuốn sách có tựa đề: "Làm sao để cãi nhau một cách điên cuồng nhưng vẫn hiệu quả."
Tất cả những chuyện đó đều là chuyện về sau.
Vào mùa hè trước khi Thẩm Như Nhiên lên lớp 12, Thẩm Minh Sơn từng chất vấn bà Thẩm, cho rằng bà không nên thiên vị Thẩm Thiên Thiên như vậy.
"Mẹ thiên vị lúc nào chứ? Hai đứa ăn mặc, dùng đồ đều như nhau, mẹ đâu có đối xử tệ với ai."
Đó là cách bà đáp lại.
"Thật sao?"
Thẩm Minh Sơn giận đến mức giọng nói run lên:
"Vậy tại sao suốt mấy ngày nay, quần áo của Như Nhiên là con mua, món ăn em ấy thích là con chọn, dụng cụ học tập mang đến trường cũng là con đưa em ấy đi mua?”
“Những chuyện này, mẹ đã làm hết cho Thẩm Thiên Thiên trước, con chỉ bắt chước mà làm cho Như Nhiên thôi.”
“Từ đầu đến cuối, chẳng có lần nào mẹ ưu tiên Như Nhiên cả. Đây chính là sự công bằng của mẹ sao?"
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Minh Sơn quá nghiêm khắc, khiến bà Thẩm không chịu nổi, bà bộc phát hét lên:
"Con bé chỉ là một đứa lớn lên ở khu ổ chuột, đã học đủ thói hư tật xấu, làm sao so được với Thiên Thiên của mẹ? Mẹ quan tâm đến cảm xúc của Thiên Thiên hơn thì có gì là sai?"
"Không sánh được với Thiên Thiên của mẹ, đúng không?"
Thẩm Minh Sơn tức đến mức đập bàn, giọng đầy căm phẫn:
"Vậy thì chờ ngày con đủ lông đủ cánh, con sẽ cùng Như Nhiên đổi họ, rồi dẫn con bé đi thật xa.”
“Đến lúc đó, nếu Thiên Thiên của mẹ quay về với ba ruột của nó, nhà mình sẽ chẳng còn ai kế thừa, tuyệt tự tuyệt tôn, rồi mẹ sẽ phải chịu khổ đến già!"
Bà Thẩm tức giận, định cầm đồ đuổi theo đánh anh.
Thẩm Minh Sơn chạy trước, còn Thẩm Như Nhiên cũng nhanh chân chạy theo sau.
Anh biết cuộc đối thoại vừa rồi đã bị cô nghe thấy, trong lòng có chút áy náy.
Nhưng Thẩm Như Nhiên không hề tỏ ra bận tâm.
Cô nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, lấp lánh như ánh sao.
Cô nói:
"Anh, em sẽ cố gắng học thật tốt. Anh nhất định phải sớm trở về đón em đi nhé."
Trái tim Thẩm Minh Sơn sôi trào một cảm giác ấm áp.
Anh gật đầu, nói chắc nịch:
"Được, nói là làm, anh nhất định sẽ sớm về đón em."
Lời hứa ấy đã trở thành một lời nói dối.
Bởi vì anh không thể thực hiện được nữa.
Thẩm Minh Sơn chỉ ở nước ngoài một năm, nhưng điều anh nghe được sau đó là tin tức về cái c.h.ế.t của Thẩm Như Nhiên.
Khi anh vội vàng trở về nước, em gái anh đã được chôn cất.
Anh cố gắng tìm hiểu xem cô đã c.h.ế.t như thế nào, nhưng câu trả lời anh nhận được chỉ là những lời lấp lửng, mơ hồ.
Sự mất mát này khiến Thẩm Minh Sơn hoàn toàn suy sụp.
Cuối cùng, vào một đêm mưa, anh nhìn thấy linh hồn của Thẩm Như Nhiên.
Giữa anh em ruột thịt, luôn có một sự cảm ứng đặc biệt.
Và anh luôn tin vào điều đó.
Lúc đó, Thẩm Thiên Thiên đã đính hôn với Tần Viễn.
Trên một khán đài cao, cả hai đứng như một cặp đôi hoàn hảo, nhận những lời chúc phúc từ mọi người.
Thẩm Minh Sơn, với con d.a.o giấu trong người, lặng lẽ bước lên.
Trong khoảnh khắc đó, anh nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu:
"Hôm nay cậu đối xử với cô ta thế nào, ngày mai nghiệp báo cũng sẽ trở lại với cậu. Cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?"
Thẩm Minh Sơn bật cười:
"Tôi không biết giọng nói này là của ai và tại sao tôi lại nghe thấy nó, nhưng có một điều tôi muốn hỏi, chắc nhà cậu không có em gái, đúng không?"
Giọng nói đó im lặng.
Anh tiếp tục:
"Nếu cậu có em gái, cậu sẽ hiểu. Làm anh trai, không thể chịu nổi khi thấy em gái mình chịu bất kỳ ấm ức nào."
Huống chi, Như Nhiên đã chịu đựng biết bao bất công trên thế gian này, trong khi những kẻ xấu vẫn sống ung dung không chút trả giá.
Vậy thì để anh thay cô đòi lại công bằng.
Nếu có thể, anh thậm chí muốn giúp cô lấy lại một cuộc đời rực rỡ mà cô xứng đáng.
"Giờ anh cãi nhau giỏi lắm rồi, Thẩm Như Nhiên. Anh đến cứu em đây."
Trước khi bước lên với quyết tâm không hối hận, anh lại nghe thấy một tiếng thở dài từ giọng nói kia.
Nó nói với anh:
"Khi nhân quả được trả xong, mọi câu chuyện sai lệch sẽ được bắt đầu lại từ đầu."
Vậy nên, con đường phía trước vẫn còn rất dài.
Những không gian, thời gian khác nhau cuối cùng cũng sẽ giao nhau.
Đến khi đó, hai anh em vốn dĩ phải được lớn lên trong sự vô ưu vô lo sẽ lại một lần nữa đoàn tụ.
Hết.