Cái ngày ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ, thời tiết cũng u ám giống hôm nay, rồi hắn khi đó vẫn còn là một đứa nhỏ bị bắt cóc.
May mắn chính là hắn được cứu sống, bởi vì một con chim sáo ngậm tờ giấy, bên trên viết nơi hắn bị nhốt lại, đó chính là Huyền công tử.
Mới vừa khởi động xe đã thấy xa xa một con vẹt dẫn một lũ chim bay lại đây, Trầm Duệ Tu nhìn mà ngẩn ngơ, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là do khí hậu dị thường sao? Kết quả con vẹt xám lao lên mui xe hắn đứng ở trên bắt đầu mổ mạnh tấm kính. Lũ chim sẻ cũng líu ríu quanh hắn, kêu la không ngừng.
Trầm Duệ Tu tắt động cơ mở cửa xe, đi ra, bầy chim này…..rốt cuộc là làm sao vậy?
Lũ chim sẻ vẫn líu ríu, còn có con nôn nóng quá nháy lung tung trên xe hắn, con vẹt xám kia lại đột nhiên bắt đầu nói chuyện: “Này, ngươi là Trầm Duệ Tu phải không.”
Nhìn đến một con chim có thể nói chuyện cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận, điều đáng sợ chính là nó nhìn thấy Trầm Duệ Tu gật đầu xong lại vô cùng ăn khớp mà nói tiếp: “Nhanh lên nhanh lên, Bạch Tề bị bắt cóc, may là lũ chim sẻ ven đường trông thấy bay về trong tiệm báo tin. Ta không dám nói cho cha Bạch Tề, hắn cũng không giúp gì được, liền trông cậy vào ngươi!”
“Bắt cóc?” Trầm Duệ Tu sửng sốt, bàn tay đặt lên cửa xe nắm chặt lại. Rốt cuộc hắn vẫn liên lụy tới y.
“Biết ở đâu không?” Trầm Duệ Tu hỏi, thanh âm vì cúi đầu mà trở nên thâm trầm, lại mang theo một loại sát khí chưa từng có.
“Này, đừng tưởng là cái gì có cánh cũng là thiên sứ, cho dù là thượng đế cũng không toàn năng như vậy! Có một con chim sẻ đi theo sau, đến lúc đó sẽ có tin tức, ngươi chuẩn bị tốt kịp thời cứu người!” Vẹt xám lườm hắn, căm giận nói, “ Đều tại ngươi, từ lâu đã nghe Tiểu Ba nói nhà các ngươi cũng không lương thiện gì! Xem đi, nhà Bạch Tề trong trong sạch sạch làm sao lại đột nhiên bị bắt cóc, nhất định là do ngươi hại.”
Trầm Duệ Tu trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Thật có lỗi, ta thề chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa.”
“Hứ, trước tiên đem người cứu về rồi nói sau!” Vẹt xám lại lườm hắn.
Trầm Duệ Tu rủ xuống mí mắt, hằng lông mi dày che khuất đôi mắt đen thùi của hắn, làm cho toàn thân hắn nhìn qua có chút ảm đạm, thậm chí là âm u lạnh lẽo.
Những người đó, thật sự nghĩ đến là Trầm gia đã rửa tay chậu vàng sao? Nhân không đáng ta ta không đáng nhân, nhân nếu đáng ta ta tất đáng nhân (ý là người khác ko động tới mình thì thôi, nếu đã động tới mình sẽ “động” lại)
Khi Bạch Tề tỉnh lại, y hoảng sợ phát hiện chính mình hoàn toàn không thể động đậy, tay chân bị trói lại, mắt cũng bị che bằng một miếng vải đen, ngay cả miệng cũng bị dán băng dính. Y thử giật giật, rồi chán nản phát hiện mình chỉ có thể nhúc nhích một chút mà thôi.
Đầu còn rất choáng váng, cả người cũng không tỉnh táo lắm, y thử nhớ lại một chút những chuyện vừa xảy ra. Buổi sáng theo thông lệ dậy đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy làm bữa sáng, khi đang đi qua ngõ tắt để về nhà thì một chiếc xe ô tô màu đen đỗ bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, y gần như không kịp phản kháng đã bị kéo vào. Sau đó một miếng vải bịt kín mặt y, rồi y hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại mọi thứ đều tối tăm, mùi biển thoang thoảng và vị muối nhàn nhạt trong không khí làm cho y đoán ra mình đang gần bờ biển, rất có thể là một kho hàng bỏ hoang.
Xung quanh rất im lặng, sự im lặng khiến cho người ta hoảng hốt.
Sợ hãi cũng hoảng loạn bởi vì im lặng mà càng thêm đáng sợ, hoàn toàn lạ lẫm với xung quanh, hoàn toàn không thể phản kháng. Bạch Tề chưa từng trải qua tình cảnh như thế, nhưng bản thân y tự nói với mình rằng phải tỉnh táo lại, bây giờ không khống chế được cảm xúc đối với y mà nói chính là tồi tệ nhất.
Tiếng chim sẻ líu ríu bỗng nhiên ở nơi nào đó vang lên, Bạch Tề ngẩng đầu nhìn, đáng tiếc mắt bị bịt vải đen không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
“Tiểu Tề Tiểu Tề ngươi tỉnh? Đừng sợ đừng sợ, Tiểu Thất đã đi tìm người giúp đỡ, ta ở trong này với ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng lộn xộn, bên ngoài có người!”
Bạch Tề không biết con chim sẻ kia, nhưng con chim sẻ kia lại biết y, phải nói là chim sẻ gần công viên Phong Sơn đều biết y.
“Song sắt ở nơi này ta không vào được, ngươi đừng sợ, rất nhanh sẽ có người đến cứu ngươi.” Chim sẻ kiên nhẫn ở bên ngoài cửa sổ líu ríu.
Mỗi một giây mỗi một giây trong bóng tối đều là một loại dày vò, xung quanh im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mính, cái cảm giác run rẩy vì sợ hãi này, hô hấp dồn dập, ***g ngực không ngừng phập phồng, giống như sắp hít thở không thông. Chỉ có tiếng líu ríu của con chim sẻ không biết tên kia mới làm cho y cảm thấy nội tâm ổn định lại một chút, rồi dần dần bĩnh tĩnh lại.
“Có người đến đây, Bạch Tề ngươi mau giả chết!” Chim sẻ phát hiện địch tình (tình hình quân địch) vội vã quát.
Tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài truyền tới, đứng ở ngoài cửa, Bạch Tề trong lòng nhảy dựng, im lặng nằm trên mặt đất làm bộ như vẫn chưa tỉnh lại.
Cửa mở, tiếng giày da nện lên nền xi măng từ từ tới gần, đứng ở cách Bạch Tề không xa. Bạch Tề kinh hoảng, sợ bị phát hiện y đã tỉnh lại.
“Chính là hắn?” Một thanh âm hơi khàn khàn hỏi.
“Đúng vậy.” Một giọng đàn ông nói.
“Xác định là người sẽ đến?”
“Này……..người nhà Trầm gia, nếu tàn nhẫn thì không ai đoán trước được.” Người nọ dường như cũng không chắc chắn lắm.
“Không dùng được thì xử lý, đừng để lại nhược điểm để Trầm Minh Yến nắm được.” Nam nhân có thanh âm khàn khàn kia nói, khi nói tới ba chữ Trầm Minh Yến còn có một chút phẫn nộ.
Hai người không ở lâu, cũng không làm gì Bạch Tề, nói xong đóng cửa lại rồi đi.
“Sao mà lâu vậy, sốt ruột muốn chết.” Chim sẻ tức giận bắt đầu mổ vách tường, đạp đạp chân líu ríu nói.
Bạch Tề trái lại rất bình tĩnh. Xem ra bọn họ là hướng về phía Trầm Duệ Tu cùng Trầm Minh Yến mà tới.
Trầm Duệ Tu…………
Nhớ tới cái tên này không hiểu sao Bạch Tề cảm thấy có chút phức tạp. Mới đầu y chỉ thấy người khách hàng tới mua chim này nho nhã tuấn mỹ, nhưng cũng không quá để ý, khách hàng tới rất nhiều, y chỉ thoáng chú ý hắn nhiều một chút, nếu không phải con quạ đen kia luyên thuyên rằng hắn sẽ bị tai nạn xe cộ khiến Bạch Tề không nhịn được lắm miệng một câu, bọn họ có lẽ cũng sẽ chẳng gặp lại nhau.
Đúng vậy, bọn họ chưa bao giờ thuộc về cùng một thế giới, sự chênh lệch càng rõ ràng khi Bạch Tề tới nhà Trầm Duệ Tu. Tổ trạch của Trầm gia, khi đó Bạch Tề ngồi trong xe từ xa xa nhìn lại, trong lòng có cảm giác mất mát và buồn bã không thể nói rõ.
Bởi vì phát hiện ra khoảng cách giữa hai người đi.
Cái mùa hè ở trong phòng bệnh của Trầm Duệ Tu hưởng điều hoà có lẽ là khoảng thời gian mà bọn họ hòa hợp nhất, khi đó hai người cũng chưa hiểu rõ nhau, y chỉ cảm thấy có rất nhiều thiện cảm với người đàn ông luôn cười ôn nhu này: Hắn kiên nhẫn dạy hai con vẹt nói chuyện, ngẫu nhiên cũng nói chuyện phiếm với Bạch Tề, nội dung cũng chỉ về nuôi chim, hơn nữa, không giống Bạch lão cha cười nhạo y thích xem thế giới động vật – hắn thậm chí còn cùng y xem rất say sưa.
Thật sự là một người rất thú vị, ở chung càng lâu càng bị hắn làm rung động. Tiểu Ba vẫn nhắc nhở y đừng thân mật quá với Trầm Duệ Tu, nhưng y lại không thể khống chế tâm tình của chính mình.
Những ngày ở cùng hắn, rất hạnh phúc.
Cho dù gặp phải tình cảnh như bây giờ, y cũng không hề hối hận. Y tin Trầm Duệ Tu sẽ tới.