• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Khả Nhân ngồi trong quán cà phê, chiếc thìa bạc nhỏ nhắn trong tay cô đang nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly.

Một hồi lâu sau, khi cà phê đã nguội thì người ấy mới đến.

Trần Khả Nhân nhìn qua để đánh giá đối phương, là một cô gái rất xinh đẹp, đẹp như chị Tần vậy. Chỉ là sự xinh đẹp của chị Tần ẩn chứa một dáng vẻ thê lương, còn đối phương thì vừa bốc lửa vừa kiều diễm như một đoá hoa hồng.

Cô nhẹ nhàng gật đầu với đối phương: “Chào cô Vương.”

Vương Thanh đảo mắt, nhìn cô một lượt và trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng lại mỉm cười và trưng ra bộ mặt thân thiện, cô ta gật đầu đáp lại: “Chào cô Trần.”

Trần Khả Nhân dù không thông minh cho lắm nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt đó, vì không muốn dây dưa lâu với cô ta nên thái độ của cô cũng trở nên lạnh lùng và nói: “Không biết hôm nay cô Vương tìm tôi có việc gì?”

Cô nhớ đến cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy, cô ta muốn cho cô biết một chuyện về Tống Hạo Hiên. Lúc mới bắt đầu đi theo Hạo Hiên cô đã được anh chỉ bảo một vài điều, nên chuyện tùy tiện hẹn gặp mặt nói chuyện như này thì sao cô có thể tin được, chỉ là…

“Cô Trần không tin tôi sao? Chắc cô Trần cũng biết người phụ nữ của Hạo Hiên không chỉ có mình cô Trần? Hơn nữa gần đây Hạo Hiên không hề quay về, chẳng nhẽ cô Trần không nghi ngờ gì sao? Nếu cô Trần vẫn còn quan tâm đến Hạo Hiên thì hãy gặp tôi một lần đi!”

Trần Khả Ngân hít một hơi thật sâu, không cần biết ly cà phê kia có nguội hay không thì cô đã nhấp một ngụm, vị đắng lan tỏa trong miệng khiến cô tỉnh táo hơn một chút, giữ vững tinh thần để đối mặt với Vương Thanh.

Vương Thanh bất ngờ vì vẻ mặt của đối phương không hề biến sắc, chỉ là sự việc kia cũng tương đối quan trọng nên cô mới thoáng trầm ngâm, cô ta mở miệng nói tiếp: “Cô Trần cũng biết rằng Hạo Hiên đã không trở lại trong một thời gian và trước khi rời đi… cũng không có chào hỏi một câu, không biết cô Trần có hay biết tin tức Hạo Hiên bây giờ ở đâu không?”

Trần Khả Nhân lắc đầu: “Tôi chưa hỏi anh ấy.”

Trong mắt Vương Thanh hiện rõ vẻ khinh thường, quả nhiên là không biết. Mặc dù chưa nói chuyện với Hạo Hiên nhưng cô ta cũng có thể suy đoán ra một vài thứ từ những chuyện nhỏ nhặt, sẽ không giống với cô hỏi gì cũng không biết.

Tuy nhiên không biết cũng tốt, sau đó cô ta lại hỏi: “Vậy thì cô Trần chắc hẳn không biết về chuyện này nhỉ, nó có liên quan đến nơi ở sau này của chúng ta.”



Nghe xong Trần Khả Nhân có chút mờ mịt, cô nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tính cách của mình không được tốt lắm, cô lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Cô Vương cứ việc nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo.”

Vương Thanh khựng lại, sắc mặt không tốt lắm rồi đi thẳng vào vấn đề.

Tống Hạo Hiên mới ngoài ba mươi tuổi, đang độ sung mãn hơn nữa vẻ ngoài lại vô cùng anh tuấn, khí chất phi phàm, còn trẻ mà đã đi nhiều nơi, hiếm có người đàn ông nào xuất chúng được như vậy. Bao nhiêu người con gái cố gắng để có được anh, chỉ là Tống Hạo Hiên không quá ham mê sắc dục nên người có thể ở bên cạnh anh không nhiều và Vương Thanh là một trong số đó.

Lý do khiến Vương Thanh tiếp cận Khả Nhân và những người khác là vì cô ta hay tin Hạo Hiên tìm được chân ái và sẽ bỏ rơi cô ta như những người khác!

Nghe nói hoàn cảnh gia đình của người phụ nữ cực kỳ may mắn kia không được tốt cho lắm, nhưng người đó lại có nhiều phẩm chất tốt đẹp, so với Vương Thanh mà nói thì đối phương ngây thơ, lương thiện, không hề giống những cô gái xinh đẹp, lắm trò khác. Khi Vương Thanh nghe được tin tức này thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, sao người phụ nữ kia lại có được thứ mình muốn nhất trong khi mình đâu thua kém gì cô ta?

Thực ra hai từ ‘vứt bỏ” trong miệng Vương Thanh rất khó nói ra, Tống Hạo Hiên luôn rất công bằng bất kể là đối với ai. Một khi có mối quan hệ nhưng nếu một bên muốn đơn phương kết thúc thì hoàn toàn có thể quay về cuộc sống tự do, không có bất kỳ ràng buộc nào. Nhưng nói như vậy thôi, có ai lại tình nguyện rời xa Tống Hạo Hiên đâu chứ.

Ví dụ như Vương Thanh, tính tình của cô ta kiêu ngạo như vậy nhưng khi vừa nghe tin tức này đã trở nên hoang mang tột cùng?

Thật ra hoàn cảnh gia đình của Vương Thanh cũng rất tốt, trong nhà làm kinh doanh nhưng do tình cờ có quan hệ với Tống Hạo Hiên nên gia cảnh một bước lên mây, mọi thứ xa xỉ mà cô ta có hiện nay đều nhờ Tống Hạo Hiên mà có. Vì vậy, cô ta yêu Tống Hạo Hiên nhưng lại càng yêu sự giàu có và quyền lực của anh nhiều hơn.

Cho nên dù thế nào thì cô ta đều không thể rời khỏi Tống Hạo Hiên, nếu không thì người có tính tình cao ngạo như cô ta mà lại hạ mình đi tìm người khác sao?

Giọng điệu Vương Thanh cũng trở nên sốt ruột: “Cô Trần không muốn chuyện như vậy xảy ra đúng không? Sau khi Hạo Hiên rời đi thì mọi thứ hiện tại không còn là của riêng chúng ta nữa, thay vì ngồi yên chờ đợi thì chi bằng chúng ta hợp tác thì sao nhỉ?”

Trần Khả Nhân để chiếc muỗng trên tay xuống nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “Anh Tống có thể tìm được người yêu nhất định sẽ hạnh phúc, cô Vương vì cái gì mà nhất định phải phá hỏng hạnh phúc đó? Cô luôn miệng nói yêu anh ấy, chẳng lẽ tình yêu của cô chỉ là như vậy thôi sao? Không tự mình thể hiện tình cảm mà nhất định phải sử dụng thủ đoạn sao? ”

“Nói đến lương tâm thì anh Tống là một người tốt, luôn đối xử rất rộng lượng với mọi người xung quanh, chỉ cần không phải là đòi hỏi quá đáng thì anh ấy đều sẽ đáp ứng. Cô theo anh ấy nhiều năm như vậy rồi dù nói gì thì cũng đã được giúp đỡ rất nhiều, cô muốn báo đáp anh ấy như vậy sao?”



“Cô Vương nói sau khi anh Tống rời đi thì liền không được làm chính mình, nhưng trên thực tế thì ngay từ đầu những thứ này đã không phải là của chúng ta, ngay cả khi có được thông qua một thỏa thuận thì anh Tống cũng đã cho nhiều hơn những gì cô đem lại. Nên cô lấy tư cách gì mà đi làm chuyện như vậy chứ?”

“Vương Thanh, hi vọng cô có thể hiểu rõ một chút là mọi việc không thể cưỡng cầu, cưỡng cầu thì tất nhiên sẽ không có kết quả tốt.”

Vương Thanh bị một phen mặt đỏ tía tai, đó không phải vì thấy áy náy hay xấu hổ mà là do quá tức giận, nếu không phải do muốn duy trì hình tượng trước mọi người thì cô ta đã sớm chỉ thẳng vào mặt Trần Khả Nhân mà mắng.

Một lúc lâu sau Vương Thanh mới kìm nén được sự tức giận của mình: “Trần Khả Nhân, cô thật là ngu ngốc! Chờ đến khi bị Tống Hạo Hiên vứt bỏ chỉ có thể một mình ngồi trong góc tường khóc thút thít, đến lúc đó đừng trách tôi không cho cô cơ hội!”

Vương Thanh bị chọc tức đến điên người, lúc này cũng không thể biểu hiện ra sự thân mật với Hạo Hiên, trái lại thì Trần Khả Nhân vẫn còn giữ được bình tĩnh nói: “Cô Vương có vẻ khá chắc chắn với chuyện này, không biết ngoài tôi ra thì có còn ai đồng ý liên kết với cô không?”

Sắc mặt Vương Thanh cứng đờ, như là nhớ ra điều gì đó khiến sắc mặt lại càng trở nên tồi tệ.

Trần Khả Nhân một hơi uống cạn cốc cà phê đã nguội, rồi sau đó nói với Vương Thanh: “Tạm biệt cô Vương.”

Sau đó, cô chầm chậm lấy tiền trong ví ra đặt lên bàn rồi bước thẳng ra khỏi quán.

Bước ra khỏi cửa, cơn gió vừa thổi qua mang theo chút khí lạnh, khiến Trần Khả Nhân thấy lạnh đến nỗi phải kéo áo khoác lên.

Trong miệng vẫn còn dư vị đắng của cà phê, nhưng có lẽ bây giờ trái tim của cô còn thấy đắng hơn.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không trung có chút u ám như bị che kín bằng một màu xám xịt, cũng giống như tâm trạng của cô vậy.

Về đến nhà, cô nằm trên giường có chút mệt mỏi, nhìn đâu cũng thấy những thứ liên quan đến Tống Hạo Hiên.

Tất cả từ quần áo đến đồ ăn, thức uống đều do Tống Hạo Hiên sắp xếp, ngay cả việc học hiện giờ cũng đều do Tống Hạo Hiên mang đến, nếu anh thật sự tìm thấy tình yêu của mình thì làm sao cô có thể quên anh và bắt đầu một cuộc sống mới được?



Trần Khả Nhân suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không rõ là về điều gì, cô nghĩ đến viễn cảnh anh nắm tay người con gái khác bước vào lễ đường, rồi lại nghĩ đến những lời anh nói với cô, nhất thời đầu óc trở nên rối bời, cuối cùng thì chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy rất khó chịu, tay chân vô cùng nặng nề, đầu óc cũng trở nên mê man, loáng thoáng tựa như nghe thấy tiếng Tống Hạo Hiên.

Trần Khả Nhân cố gắng mở to mắt, dùng hết sức bình sinh gọi một tiếng: “Anh Tống…”

Cô cho rằng tiếng mình rất lớn nhưng vì bị bệnh nên thật ra tiếng của cô bây giờ chỉ như đang rên rỉ.

Cũng may Tống Hạo Hiên ở gần đó, nên vẫn nghe thấy tiếng cô gọi nên nhanh chóng chạy vào: “Bé ngoan, tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người thế nào? Vẫn còn khó chịu sao?”

Bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, mùi hương quen thuộc tràn vào cánh mũi. Lúc này Trần Khả Nhân mới biết Tống Hạo Hiên đã thật sự trở về, cô vừa vô cùng vui mừng nhưng cũng vô cùng khổ sở, cảm xúc thay đổi rất nhanh nước mắt cũng theo đó mà chảy ra, cũng không biết là đau khổ do sinh bệnh hay còn một lý do nào khác.

Tống Hạo Hiên thấy cô khóc thì không nghĩ nhiều như vậy nữa, vô cùng đau lòng mà ôm cô vào lòng. Bác sĩ nhìn thấy nhưng không dám quấy rầy, còn cẩn thận đóng cửa rồi lén lút rời đi.

“Bé ngoan có còn khó chịu hay không? Ngoan, bác sĩ nói em chỉ bị cảm, sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.” Tống Hạo Hiên đút cho cô chút nước, sau đó cởi áo khoác rồi nằm lên giường cùng cô, kéo chăn lên kín người, mặt anh gần như chạm vào mặt cô.

Trần Khả Nhân thở dốc muốn bảo Tống Hạo Hiên rời đi, vì hiện giờ cô đang bị cảm mạo và có thể sẽ lây bệnh cho anh. Nhưng khi mở miệng lại cảm thấy cổ họng đau rát, một từ cũng không thể nói ra khiến cô phát khóc.

Tống Hạo Hiên cực kỳ đau lòng, anh hôn lên trán cô, miệng không ngừng an ủi, vẻ mặt hiền hòa, dịu dàng như nước.

Trần Khả Nhân bị cảm nên cũng không tỉnh táo được bao lâu, chỉ trong chốc lát rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Tống Hạo Hiên nhìn thấy cô ngủ rồi mới thở dài nhẹ nhõm, nằm sát vào người cô, rồi ôm cô vào lòng sau đó cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK