• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Mặc nữ trang
Edit: RedHorn
Beta: Gián
Red: Thặc ra cái tên chương là Nữ trang phẫn, tức là mặc đồ nữ, mà nghe nó thô quá nên tôi chơi tên vậy luôn cho tềnh thú :)
Trong phòng khinh ca man vũ*, không khí tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt, nhóm vũ nữ eo thon nhảy múa uyển chuyển, lụa mỏng che mặt, quyến rũ động lòng người, tùy tiện liếc nhìn một ánh mắt đều là phong tình vạn chủng.
*khinh ca man vũ: ca hay múa đẹp
Thẩm Lưu Quang trà trộn vào cuối đội ngũ, vô cùng tự tin, cảm thấy khí thế chính thất (vợ cả) của mình có thể đè chết mấy người kia.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tiêu Dực chưa hề nhấc lên một lần.
Hứ, giả vờ tự trọng chứ gì, xem ngươi còn có thể đoan chính đến khi nào! Thẩm Lưu Quang híp mắt, giận dữ nghĩ.
Dung Vương điện hạ nhấp một ngụm trà, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, liền ngẩn người.
Bên trong đám vũ nữ kia, có một người kỹ thuật nhảy múa kém cỏi nhất, động tác kỳ quái lại có chút ngốc, làm người ta đặc biệt chú ý đến.
Tiêu Dực dừng tầm mắt ở trên người đó vài giây, cau mày. Lúc này, người kia như cảm giác được cái gì, cũng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn, sau đó như thể khoe khoang mà uốn éo cái eo, ý định câu dẫn vô cùng lộ liễu.
Dung Vương điện hạ: "..."
Xem kìa, con mắt muốn lòi ra ngoài luôn! Suốt ngày chỉ biết hoan lạc, thân thể hư nhược như vậy đúng là đáng đời mà! Tiểu nhân sâm trong lòng giận Trong lòng tuy giận dữ, nhưng vẫn nhịn xuống, tiếp tục niềm nở hướng người ta liếc mắt đưa tình.
Dung Vương điện hạ suýt bị sặc nước trà.
Một hồi nhảy múa xong xuôi, đám vũ nữ vội vàng lui xuống, Dung Vương điện hạ bình tĩnh nói: "Cái người cuối cùng kia, lưu lại."
"Người cuối cùng" Thẩm Lưu Quang: "..."
"Cạch" một tiếng cửa khép lại, trong phòng đằng đằng sát khí.
Dung Vương điện hạ đau đầu, day day huyệt thái dương, suy nghĩ nên giải thích với y như thế nào.
Địch không động, ta không động, Thẩm Lưu Quang bừng bừng khí thế đứng tại chỗ, đợi hắn tỏ thái độ.
Dung Vương điện hạ hồi tưởng biểu hiện của mình vừa nãy đến giờ, nghiêm túc phân tích một chút, liền cảm thấy không có chỗ nào bất ổn hết, ngẩng đầu lên: "Tiểu..."
Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền choáng váng.
Vũ nữ kia cố tình đem áo hạ xuống một chút, lộ ra gần phân nửa bờ vai, đang thẹn thùng sợ hãi mà nhìn hắn.
Dung Vương điện hạ không bị mê hoặc, tỉnh táo dời tầm mắt đi.
Tiểu nhân sâm táo bạo lên thì vô cùng đáng sợ, lộ vai không đủ liền trực tiếp kéo váy lên, lộ ra một đoạn chân vừa nhỏ vừa trắng mịn, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn.
Dung Vương điện hạ: "..."
Tiểu nhân sâm trong lòng giận dữ, uyển chuyển hướng đến hắn mà đi tới, bản thân còn bị dáng vẻ nổi bật của chính mình mê hoặc. Đang lúc tự cổ vũ chính mình, y dẫm lên một góc váy, cả người bất ngờ té nhào về phía trước.
Tiêu Dực vội đỡ lấy eo, thuận theo mà đem người ôm vào lồng ngực.
Thẩm Lưu Quang quay một vòng, thuận thế ôm lấy cổ hắn, thầm kín liếc mắt đưa tình nhìn hắn, hiển nhiên là đang diễn đến nghiện rồi.
"Vương gia thật hăng hái.", Thẩm Lưu Quang cố gắng điều chỉnh giọng nói, hướng đến bên vành tai hắn thổi một hơi.
Vẻ mặt Tiêu Dực có chút vi diệu, tỉnh táo nhìn đi hướng khác.
"Đa tạ Vương gia cứu giúp," Thẩm Lưu Quang ngồi phịch trong lồng ngực hắn, ôm lấy cổ người ta, ám muội nói: "Ta lấy thân báo đáp có được hay không?"
Tiêu Dực: "..."
Không nói lời nào nghĩa là chấp thuận. Thẩm Lưu Quang không nói hai lời liền bạo dạn mà cởi bỏ xiêm y của hắn.
Tiêu Dực bình tĩnh đè tay y lại.
"Vũ nữ" kia ngẩn ra, hờn dỗi nói: "Vương gia chủ động giữ người ta lại, bây giờ lại không nói lời nào là sao?"
Dưới tình huống như thế này, Dung Vương điện hạ thật là không dám nói lời nào.
Sức chiến đấu của tiểu nhân sâm hiện tại vô cùng mạnh mẽ, không buông tha mà kề sát lên thân thể hắn, mềm giọng nói: "Ta trông có đẹp mắt không?"
Tiêu Dực trấn định nói: "... Nhìn không rõ mặt."
"Có thể diện kiến Vương gia thật tốt," Thẩm Lưu Quang nỗ lực suy nghĩ các biện pháp quyến rũ người, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, "Khiến người ta vừa gặp liền phải lòng."
Tiêu Dực nỗ lực nhịn cười, quay đầu về hướng khác.
"Hiện tại trong phòng chỉ có hai người chúng ta, Vương gia cần gì phải gượng ép như thế?", Thẩm Lưu Quang rũ mắt, thấp giọng thúc giục, "Chúng ta mau chóng nghỉ ngơi thôi."
Nói xong, ngón tay ám muội lướt qua trước ngực hắn, đầu ngón tay đỏ lên, rõ ràng là đang rất khẩn trương.
"Gấp cái gì?", Tiêu Dực rốt cục bắt lấy tay y.
Thẩm Lưu Quang rụt tay lại. Trong lòng thầm mắng: tên ma bệnh khốn nạn này rốt cục nhịn không nổi nữa rồi.
"Vị cô nương này nhìn có chút quen mắt.", Tiêu Dực nhìn vào mắt y.
Thẩm Lưu Quang một hồi lâu mới phản ứng được "vị cô nương" kia là chỉ chính mình, thẹn thùng cúi đầu: "Vương gia thật biết nói đùa."
Dung Vương điện hạ tận lực nhịn cười, giơ tay nhẹ vén tóc rối trên trán y: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau?"
Thẩm Lưu Quang âm thanh có chút chán ghét: "Nào có!"
Liền đã kinh qua vô số người ha! Tiểu nhân sâm cắn môi dưới, cảm giác ê ẩm trong lòng.
"Chưa từng gặp?", Dung Vương điện hạ đem người ôm chặt trong lòng, lẳng lặng nhìn y: "Vậy chính là vừa gặp mà như đã quen."
Thẩm Lưu Quang thẹn thùng buông mắt xuống. Trong lòng hung hăng đem người chà đạp lăn qua lộn lại trăm lần. Đồ phong lưu nhà ngươi! Cùng ai vừa gặp cũng như đã quen!!
"Đêm xuân đáng giá nghìn vàng.", Tiêu Dực dựa sát người vào, đè xuống kích động muốn đem khăn che mặt của y kéo xuống.
Quả nhiên lộ nguyên hình rồi! Tiểu nhân sâm méo miệng.
Vừa nãy không để ý, lúc này gần người trong gang tấc, Dung Vương điện hạ mới phát hiện màu áo hồng nhạt mỏng manh này làm nổi bật lên mấy phần thanh tú của y, nhưng không hề lẳng lơ, khí tức cả người sạch sẽ như được nước suối tắm qua. Vòng eo nhẹ nhàng trong tay hắn khiến cả người y càng có phần đơn bạc.
Mái tóc đen nhánh được buộc bên đơn giản, không có vật trang sức nào. Hầu kết không giống với nữ tử hơi nhô ra, lên trên nữa là đôi mắt quen thuộc, ánh mắt trước sau trong suốt.
"Thật đẹp.", Dung Vương điện hạ nhoài lên người, bên tai y nói nhỏ.
Thẩm Lưu Quang buột miệng thốt lên: "Ta đẹp hay vị kia trong nhà ngươi đẹp?"
Không khí liền trầm mặc trong hai giây, Tiêu Dực đầy hứng thú nhìn y.
Thẩm Lưu Quang phát giác bản thân vừa thất thố, vội vàng xoay chuyển: "Nghe nói trong phủ Vương gia có một tiểu nhân sâm."
Sự trêu ghẹo trong mắt Tiêu Dực càng thêm rõ ràng.
Thẩm Lưu Quang chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, trực tiếp cam chịu mà trừng mắt với hắn: "Vậy ai đẹp?"
Tiêu Dực cười khẽ, kề bên tai y sâu xa nói: "Tiểu nhân sâm nha...."
Thẩm Lưu Quang có chút không tự nhiên, vặn vẹo người.
Tiêu Dực đem cái eo nhỏ gầy giam lại, cưng chiều vuốt ve, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Sao càng nuôi càng gầy thế này?"
Vốn dĩ ban đầu đã gầy. Thẩm Lưu Quang phồng má, mũi có chút đỏ, chính là nghĩ lúc trốn đi có thể mang theo cái gì đó.
Tiêu Dực vuốt má y, đầu ngón tay trượt xuống, phác họa hình dáng xương quai xanh của y: "Không phải ngươi muốn lấy thân báo đáp sao?"
Thẩm Lưu Quang nhẫn nhịn, cố ý nói: "Vậy vị kia trong phủ Vương gia phải làm sao?"
Tiêu Dực hôn nhẹ lên vành tai y, thấp giọng nói: "Vị kia trong phủ thực ngốc..."
Không thích ta thì thôi, còn dám nói ta ngốc. Thẩm Lưu Quang cắn môi, trong lòng bao nhiêu chua xót có bấy nhiêu chua xót.
"Có lúc còn rất hung dữ.", Tiêu Dực bật cười.
"Vậy mà ngươi còn nuôi.", tiểu nhân sâm trầm giọng nói.
"Ừ", Tiêu Dực lại hôn lên trán y, bất đắc dĩ nói, "Ai bảo bản vương yêu thích đến thế."
Thẩm Lưu Quang nghe vậy sửng sốt một chút, ngốc ngốc không biết nói gì.
"Y như thế nào ta cũng đều yêu thích." Tiêu Dực ôm chặt người.
Vành tai Thẩm Lưu Quang lập tức đỏ lên, cúi đầu, vô ý thức mà xoắn xuýt ngón tay.
Mãi đến khi người kia ở bên tai nhẹ giọng gọi: "Tiểu nhân sâm..."
Thẩm Lưu Quang lúc này mới hồi thần, theo bản năng trả lời: "Hả?"
Nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng, giả bộ trấn định nhìn hắn: "Tiểu nhân sâm bị làm sao?"
Tiêu Dực cùng cái người cứng đầu kia giằng co, trong mắt có mấy phần ý tứ không rõ cười nói: "Ngươi nói xem?"
Thẩm Lưu Quang ấp úng: "Ta, ta làm sao biết được..."
Tiêu Dực gõ lên trán y một cái, nhịn cười: "Đứa ngốc."
Đầu óc Thẩm Lưu Quang liền mơ hồ, nhưng nét ngụy trang trên mặt vẫn vô cùng mạnh mẽ.
"Còn chưa hiểu?", Tiêu Dực nắm lấy tay y, nhếch miệng nói: "Lúc ngươi căng thẳng, sẽ có chút vô thức len lút..."
Chỉ nói đến một nửa liền không nói nữa.
Thẩm Lưu Quang rụt tay về, mạnh miệng nói: "Vậy thì sao chứ?"
Hầu kết tinh xảo theo động tác nuốt nước bọt của y mà giật giật, Tiêu Dực ngậm lấy, duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng trêu đùa.
Red: đm minh béo sư!!
Mặt Thẩm Lưu Quang đỏ ầm ầm, đẩy người ra, vẫn không quên vai diễn của mình: "Vương gia tự trọng!"
Tiêu Dực cũng không trực tiếp vạch trần, giữ tay y lại, cái tay khác lại đi xuống phía dưới, trực tiếp nắm lấy tiểu Lưu Quang, cực kì trêu ngươi mà nhìn y.
"Ngươi!", Thẩm Lưu Quang không ngờ đến người này đột nhiên sẽ làm như vậy, mặt càng thêm đỏ, vội vàng giãy người ra nhưng không chút hiệu quả nào.
"Ừ...", Thẩm Lưu Quang cắn môi, trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, hận không tìm được cái lỗ để chui vào.
Tiêu Dực cũng không cam lòng bắt nạt nhân sâm nhà mình, ở bên tai y gọi: "Tiểu nhân sâm."
Đã đến nước này, Thẩm Lưu Quang không thèm giả bộ nữa, đỏ mặt nói: "Ngươi buông tay!"
Người trong ngực mềm mại như nước, Tiêu Dực làm sao nỡ thả ra, hôn nhẹ lên gò má y, ám muội nói: "Ăn mặc như thế này, là cố ý đến câu dẫn bản vương?"
Không nhắc đến thì bình thường, lúc này nói đến Thẩm Lưu Quang liền nhớ lại vì sao mình lại mặc như thế này, cả người khí thế hùng hồn hẳn lên.
Dung Vương điện hạ: "..."
Thẩm Lưu Quang dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn hắn, không nói lời nào, cả người đều toát ra khí chất của chính thê, trên mặt viết hai chữ thật to: bắt gian.
Tiêu Dực giả ngốc, hắng giọng, tỉnh táo nói sang chuyện khác: "Nếu ngươi yêu thích loại y phục này, chúng ta lại mua thêm một ít."
"Vương gia cũng thật là hào phóng.", Thẩm Lưu Quang sâu xa nói, "Chả trách khiến không ít cô nương phải thổn thức."
Dung Vương điện hạ: "..."
"Buông tay!", cảm giác được tay của Tiêu Dực lại bắt đầu không thành thật, mặt tiểu nhân sâm lại có chút hồng lên.
Tiêu Dực lại hôn lên vành tai y, dụ dỗ: "Nói chuyện xong rồi sẽ buông, ngươi đừng kích động."
Thẩm Lưu Quang nhíu mày: "Vương gia đây là đòi ra điều kiện với ta?"
Tiêu Dực mặt dày nói: "Ừ."
Thẩm Lưu Quang: "...tốt."
Dung Vương điện hạ cũng không chơi xấu nữa, ngoan ngoãn buông người ra. Vừa mới buông tay, cả người y liền run lên.
Tiểu nhân sâm đang rất kích động, vành mắt đều đỏ cả lên, còn muốn bắt chẹt hắn một hồi.
Dung Vương điện hạ: "..."
Sức chiến đấu của tiểu nhân sâm vô cùng mạnh, giận đùng đùng ngồi trên ghế, hung hăng đem khăn che mặt kéo xuống, cả khuôn mặt hồng hồng, khí thế giống như sắp đi dỡ nhà người ta vậy.
Tiêu Dực như cũ dán người qua bắt quàng làm họ.
"Dừng lại!", Thẩm Lưu Quang cả giận nói.
"...", Dung Vương điện hạ thái độ hết sức nghiêm túc đứng tại chỗ, bắt đầu cân nhắc có nên hay không chủ động tìm miếng ván giặt đồ.
Hoàn chương 13

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK