• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa An An ừm một tiếng:

- Ừm ~~~~~~~~

Hình như có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Lăng Thiệu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

- Học, học trưởng... Đừng như vậy... Có người nhìn thấy đó...

Lúc này Hứa An An không quên thẹn thùng, làm cho Lăng Thiệu cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Lăng Thiệu cúi đầu hôn môi cô:

- Không ai nhìn đâu. Bây giờ hai người bọn họ còn sốt ruột hơn chúng ta ấy.

Đầu Hứa An An hỗn loạn, răng môi không phân rõ vị rượu trong miệng Lăng Thiệu, làm cho người ta say mê. Đầu lưỡi anh linh hoạt chạm vào răng Hứa An An, chui vào trong chơi đùa với đầu lưỡi cô, sau đó hơi thở nam tính cướp lấy hô hấp của cô.

Hứa An An cảm thấy mình đang bay trên thiên đường, nhưng trong chớp mắt lại cảm thấy mình gần như không thở được, lập tức ngất đi.

Hứa An An vùng vẫy, tay nhỏ chạm vào lưng anh, cuối cùng làm anh dừng lại.

- Một lát nữa Đồng Đồng sẽ tiến vào, làm thế này... Sẽ, sẽ bị nghe thấy...

Hứa An An say mê, lúc này đôi mắt to híp lại, có vài phần mị nhãn như tơ.

Lăng Thiệu bị đùa nở nụ cười, mình cố gắng một lúc lâu, lúc này nhóc con lại còn lo lắng đến người khác, để một mình anh chịu dục hỏa đốt người, có chút ghen tị, anh cúi đầu cởi khóa phía sau Hứa An An, sau đó dao động từ cổ xuống dưới, để lại chút dấu vết ẩm ướt, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

- Sẽ không... Anh cho xuân dược vào cốc của cậu ta, đêm nay e rằng bọn họ không rảnh tới quấy rầy chúng ta đâu.

Lăng Thiệu nói xong linh hoạt luồn tay ra phía sau tháo áo lót, nhất thời Hứa An An cảm thấy trước ngực buông lỏng, rên rỉ trầm thấp một tiếng.

- Hơn nữa anh còn chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đạo cụ. Đảm bảo sẽ làm cho bọn họ đời này khó quên.

Lăng Thiệu nói xong nhếch môi cười, nhìn hai viên anh đào vì mình khai thác mà run rẩy, hài lòng ngậm lấy chúng, làm Hứa An An thoải mái mà than nhẹ và rên rỉ:

- Ừm... A... Học, học trưởng... Anh... Xấu lắm... Ừm...

- Anh xấu sao?

Lăng Thiệu bất mãn nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn tiểu anh đào, làm toàn thân Hứa An An run rẩy một phen:

- Anh đây là báo thù cho An An. Cũng vì thuốc của cậu ấy làm lần đầu tiên của An An ở nơi đó, còn chịu không ít khổ cực. Chút trừng phạt nhỏ này có đáng là gì...

Hứa An An sớm đã bị trêu chọc đến mức choáng váng, gần như không kịp suy nghĩ, lúc này nghe anh nói vậy, đột nhiên cảm thấy trái tim mình ấm áp. Thân động theo trái tim, nhưng Hứa An An không có ý thức được, bộ dạng cô vừa rên rỉ thẳng người chủ động hùa theo đầu lưỡi Lăng Thiệu liếm láp, vừa nắm chặt lấy khăn trải giường làm người ta muốn ngừng mà không được.

Lăng Thiệu dùng một tay lén lút thăm dò vào trong quần lót nhỏ của Hứa An An, nhẹ nhàng mò mẫm.

Xúc cảm trên tay làm anh kinh ngạc một phen, Lăng Thiệu xoa nắn chạm vào nước trơn ẩm dinh dính, lập tức dừng động tác trên tay lại, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy. Mở hai chân đang vặn vẹo vô thức của Hứa An An ra.

Dục vọng chỗ đũng quần kìm nén đến căng phồng làm bụng dưới Lăng Thiệu hiếm khi co rút nhanh một trận, gần như muốn lập tức cho dục vọng trướng to của mình vào thủy huyệt non mềm của Hứa An An, điên cuồng rút ra cắm vào, giải trừ khó chịu, sau đó phóng thích dục vọng và tình yêu của mình.

Cảnh tượng trước mắt làm anh hít vào một hơi khí lạnh.

Cái mông trắng nõn non mềm của Hứa An An chỉ được che đậy bởi quần lót tình thú chữ T ren đen ít đến đáng thương. Hai bên chỉ có sợi dây màu đen cố định, thiết kế kỳ diệu nhất chính là bộ phận tiểu huyệt chỉ có một vòng vải dệt, giữa tiểu huyệt hoàn toàn bại lộ, lúc này đang ồ ạt tỏa ra mật dịch.

Lăng Thiệu vươn ngón tay ra chạm nhẹ một vòng qua lại nhục phùng, cảm nhận được thân thể của Hứa An An căng chặt, bụng đẩy thẳng lên, làm hai cái bánh bao trước ngực cũng lắc lư theo.

Ánh mắt Lăng Thiệu gần như bị đốt sáng lên, hỗn loạn khó có thể nói rõ là mừng như điên hay là dục vọng, liếm láp mật dịch của cô trên ngón tay. Hứa An An đỏ mặt, Lăng Thiệu lại cúi đầu, đột nhiên miệng nhắm ngay tiểu mật huyệt, cúi người xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK