Không chờ Vân Hoàng nói chuyện, Vân Thu Nguyệt tiếp tục nói, "Ai cho ngươi lá gan kêu ta là Tam muội? Tiện nhân nhà ngươi, không cha không mẹ, ai là Tam muội của ngươi?"
" Tiện nhân không biết xấu hổ."
Đối với Vân Thu Nguyệt một ngụm một tiếng tiện nhân, Vân Hoàng cũng không sinh khí, nhìn Vân Thu Nguyệt, khóe miệng ý cười gia tăng, "Đúng vậy, ngươi đương nhiên không phải Tam muội ta, rốt cuộc cha mẹ ta chỉ có một mình ta, ngươi là nữ nhi của nhị thúc, chỉ là đường muội ta, còn dám kêu ta là tiện nhân......!"
Vân Hoàng ánh mắt tối sầm lại, cầm lấy cái ly trên bàn liền hướng tới Vân Thu Nguyệt ném đi.
Vân Hoàng ra tay nhanh, tốc độ cái ly thật mau, Vân Thu Nguyệt còn không kịp phản ứng, đã bị cái ly đập vào trán.
"Bang."
Sau khi đập vào trán Vân Thu Nguyệt, cái ly rơi xuống trên mặt đất, vỡ tung.
Vân Thu Nguyệt bị ly đập vào trán, máu liền theo miệng vết thương chảy ra, hai gia đinh thấy một màn như vậy, đều trợn tròn mắt.
Bọn họ không có nhìn lầm đi? Phế vật luôn luôn yếu đuối nhát như chuột lấy cái ly ném vào tam tiểu thư?
Cái trán có chút đau, Vân Thu Nguyệt duỗi tay sờ, liền sờ thấy một chất lỏng sền sệt.
Lấy tay xuống, phát hiện trên tay chính mình dính máu.
Nháy mắt nhìn thấy màu đó tươi, Vân Thu Nguyệt mất khống chế hướng về phía Vân Hoàng hô to, " Tiểu tiện nhân, cư nhiên dám ném ta, ta đánh chết ngươi."
Không để gia đinh động thủ, Vân Thu Nguyệt trực tiếp đi vào trong phòng.
Đứng ở bên ngoài Vân Lạc thấy một màn như vậy, nhướng mày, có chút kinh ngạc, cũng không có ngăn cản Vân Thu Nguyệt nổi điên.
Thu nguyệt là Linh Sư tu vi nhị cấp, Vân Hoàng là một phế vật, hoàn toàn không thể so sánh.
Chỉ là nàng có chút kinh ngạc tính tình của Vân Hoàng.
Ngày hôm qua là do Thu Nguyệtnối bậy về cha nàng, kích thích nàng, nàng mới cắn Thu Nguyệt một ngụm.
Hôm nay Thu Nguyệt cái gì cũng chưa nói, nàng lại ném cái ly vào Thu Nguyệt trước. Rốt cuộc là thế nào?
Trong phòng, truyền đến tiếng vang.
Hai gia đinh nhìn tình huống bên trong, đều kinh ngạc há to miệng.
Vân Lạc nhìn hai gia đinh liếc mắt một cái, trong lòng có chút tò mò, thời điểm đang chuẩn bị nâng bước hướng tới cửa đi đến, cửa lại bay ra một người.
Vân Lạc dưới chân vừa động, nghiêng người hướng bên cạnh tránh đi.
Phanh!
Người nọ rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang.
"A." Cùng với đó, một đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vân Lạc vừa thấy, mới phát hiện bay ra không phải Vân Hoàng, mà là Vân Thu Nguyệt.
Giờ phút này Vân Thu Nguyệt ngã trên mặt đất, ngũ quan nhăn lại vì đau, khóe miệng còn có máu tươi đỏ tràn ra, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng kiêu ngạo ngày nào.
Như thế nào bị đánh bay ra không phải Vân Hoàng tiện nhân kia mà là Thu Nguyệt?
"Sao lại thế này?" Vân Lạc nhìn về phía hai gia đinh ở cửa, sắc mặt có chút khó coi.
"Tam...... Phế vật......!" Gia đinh nói lắp nửa ngày, mới nói ra một câu hoàn chỉnh, "Phế vật đánh bay tam tiểu thư."
Vừa rồi tam tiểu thư vọt vào đi, trực tiếp một chưởng đánh phế vật kia.
Phế vật kia không biết làm sao, né tránh công kích của tam tiểu thư không nói, còn dễ như trở bàn tay bắt được tam tiểu thư, một chưởng vỗ vào ngực tam tiểu thư.
Cố tình phế vật kia bắt lấy tay tam tiểu thư, tam tiểu thư bị đánh một chưởng, hoàn toàn không có biện pháp tránh thoát.
Đang muốn phản kháng, phế vật lại đánh tam tiểu thư vài quyền.
Cuối cùng thời đánh tiếp một quyền, phế vật buông lỏng tay, tam tiểu thư bị phế vật kia một quyền cuối cùng đánh vào trên bụng, cả người đều bay ra.
Bọn họ muốn đỡ cũng không đỡ kịp.
Tam tiểu thư liền như vậy rơi xuống mặt đất.