Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử mặc đạo bào đen đang ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc tổ kiến, sau lại ngước nhìn khối thịt đỏ như máo trước mặt.

Cục thịt đang từ từ uốn éo nhiều tư thế kỳ lạ.

Một con mèo trắng xuất hiện, toàn thân phát ra những chùm sáng trắng.

Trong nháy mắt hóa thành một người đàn ông mặc đạo bào màu trắng.



Hắc Vô Thường lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn, "Ồ, ngươi về rồi?"

"Ừ, ngươi vất vả rồi", Bạch Vô Thường bước đến.

Tốc độ vặn vẹo của cục thịt đột nhiên tăng lên, lại làm ra thêm nhiều hình dạng kì quái hơn.Bạch Vô Thường cười híp mắt nói: "Đã lâu không gặp."

Tề Phong nằm hấp hối trên mặt đất, cố gắng hết sức đưa tay nắm lấy góc áo nam tử áo trắng, âm thanh đứt quãng mang theo chút khẩn cầu:

"Tha...... Tha cho tôi".

Bạch Vô Thường vẫn ôn nhu cười, hắc y nam tử lại vô cùng ghét bỏ đá văng bàn tay đang nắm lấy góc áo kia, "Đi thôi, nhìn thấy hắn ta liền cảm thấy ghê tởm."

Từ Phong đột nhiên nôn ra má.u, vừa mới khép lại vết thương này lại không ngừng xuất hiện vết thương mới khác, ngón tay đều đã bị ch.ặ.t đứt hết, tròng mắt cũng đầy tơ máu.

Mười phút sau, lại một lần nữa trở thành một đống th.ịt băm.

Vòng đi vòng lại.

Thân ảnh Hắc Vô Thường biến mất.

Bạch Vô Thường dừng một chút, xoay người quay lại ngồi xổm trước mặt Từ Phong.

Thanh âm Từ Phong khàn khàn như đang nuốt vô số lưỡi dao: "Gi.ết... giế.t tôi đi, cầu xin ngươi."

Bạch Vô Thường nghiêng đầu:"Hiện tại, ngươi đã tin vào nhân quả báo ứng chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK