“Cậu nhiều tin đồn như vậy, ca so với ngày nào đó đều bình thường.” Bình An lười phản ứng hắn, cùng Mặc Oa Tử nói, hắn nói mười câu ngươi trả một câu, ngươi nếu như trả hai câu, hắn thật có thể bắt được tin tức gì, sau đó lại bóp méo thêm, cuối cùng có thể nói không ra gì.
Mặc Oa Tử tiến đến đem đồ vật toàn bộ ném trên bàn, nâng lên lồng của Đại hoàng nhà hắn, vừa nhìn vừa nói: “Bình An a, đừng hù tôi, cậu về chút chuyện nhỏ này tri tâm ca ca ánh mắt sáng lên, là có thể nhìn ra na có vấn đề, cậu xem một chút ngươi hai ngày gần đây, gương mặt hóp lại, hai mắt đục ngầu, ấn đường biến thành màu đen, tứ chi bần cùng, hai lỗ tai thoáng không nghe không nói, miệng cũng càng ngày càng có thể kéo đứt, này rõ ràng không thích hợp đi.”
Bình An nửa người trên đều ghé trên bàn, tiện tay đùa bỡn lồng của Tiểu Bạch, bên tai tất cả đều là lời Mặc Oa Tử đang nói bậy, hắn cũng câu được câu không trả lời: “Tôi bị quỷ nhập vào người.”
Lời này vừa thốt ra, Mặc Oa Tử lập tức đem Đại hoàng thả lại trên bàn, cùng Bình An hai mắt một đôi nhìn nhau: “Cái quỷ gì? Lệ quỷ, diễm quỷ, thỉ xác lang (bọ hung) quỷ?”
Bình An trừng mắt: “Phi, cậu mới bọ hung.”
Mặc Oa Tử cười hắc hắc, lúc này mới đem điểm hắn nghĩ kỳ quái nói ra: “Bình An, cậu gần đây đến bệnh viện hơi trễ, còn có mấy lần tôi so với cậu còn sớm hơn, cậu mấy trạm tàu chẳng lẽ tàu điện ngầm còn trật bánh vài vòng? Cũng là ngươi sau lưng ca ca làm chuyện gì bụng dạ khó lường đi?”
Bụng dạ khó lường? … Bình An lại liếc một cái: “Tôi có thể có chuyện gì mà bụng dạ khó lường, một lương dân tốt.”
“Cậu thế nào sẽ không có chuyện bụng dạ khó lường.” Mặc Oa Tử ngồi ghế đối diện, cười tặc hề hề: “Có phải quen bạn gái, ở chung?”
Bình An nghe xong lời này cả người đều trúng một kích, không tự chủ cư nhiên đem Nhâm Thủ tưởng tượng thành một nữ nhân, hắn bày ra gương mặt nhăn nhó dưới một thân hình gợi cảm gồ ghề, quả thực sét đánh cuồn cuộn, chính mình thiếu chút nữa tự dọa mình ra bệnh, hướng Mặc Oa Tử kêu to: “Tôi lấy đâu ra bạn gái, cậu còn muốn giới thiệu cho tôi phải không.”
Mặc Oa Tử híp mắt, vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào Bình An không tha, Bình An trên người đều phải bị hắn nhìn chằm chằm ra một cái lỗ, hắn mới giả bộ bí hiểm: “Chẳng lẽ là tri tâm ca ca công lực giảm xuống, cư nhiên không có đoán ra chuyện trong lòng cậu, cái này kỳ quái, vậy cậu gần đây không có việc gì mờ mịt ngẩn người, toàn bộ một bộ như tiểu cô nương tư xuân, làm hại ca ca còn phải tận tình đến giáo dục cậu, chính cậu còn không thừa nhận.”
Chính mình ngẩn người? Bình An nghi ngờ suy nghĩ một chút, gần nhất quả thật có chút dễ đờ ra, vậy cũng không thể toàn bộ trách hắn sai, hơn phân nửa nguyên nhân cũng phải quy công cho ngủ không quen giường nhà Nhâm Thủ, tuy rằng chăn trên giường gối đều là hàng cao cấp, tiểu cẩu ổ của mình tuyệt đối so không hơn, đáng tiếc ngủ không quen chính là ngủ không quen, được rồi… Kỳ thực những cái này cũng đều là mượn cớ, Bình An thừa nhận, vẫn có như vậy một chút, cùng một khoảng thời gian, là có nghĩ tới Nhâm Thủ, về phần cụ thể suy nghĩ chút gì, hắn có gì thật là nhớ người nọ, chính mình cư nhiên cũng không nhớ rõ, nhưng là tuyệt đối chỉ là suy nghĩ một chút, một chút, một khối, một!
“Sách sách, cậu nhìn cậu, lại bắt đầu.” Mặc Oa Tử vỗ vỗ Bình An đầu, khẩu khí hoàn toàn là ngữ điệu “cậu không cứu được”.
Bình An nghiêng đầu một cái, đem tay của Mặc Oa Tử đánh sang một bên: “Đừng động tay động chân, trên tay còn dính phân của Đại hoàng nhà cậu, còn không biết xấu hổ xao đầu tôi.”
Mặc Oa Tử trừng mắt, hứng thú tiến lại: “Hắc nha Bình An, cậu là trưởng thành liền dám cùng ta lớn tiếng tranh luận, nhớ lại lúc trước ba ba một người ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu, cậu bây giờ chính là báo đáp lão nhân gia ta như vậy, phân của Đại hoàng đến mức này, phân của cậu cũng là ta một tay nhận một tay cấp đón, cậu hài tử này sù cho lòng lang dạ sói như thế, khiến ba ba thật đau lòng!”
Bình An vẻ mặt ác hàn nhìn Mặc Oa Tử trước mặt hoa chân múa tay vui sướng nói ngoa, thử suy tư của người toát ra cực nhanh, điều không phải người bình thường có thể so sánh, một khắc trước còn là tri tâm ca ca, như thế nào lại thành người thế hệ trước.
Cầm lấy trên bàn thuốc diệt chuột, hướng phía đầu Mặc Oa Tử liền đập tới.
Bình An ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn: “Cậu có buồn nôn không, cái gì cũng có thể từ trong miệng cậu nói ra.”
Mặc Oa Tử nhặt thuốc diệt chuột rơi trên mặt đất, vừa sợ vừa giận: “Cậu cư nhiên cầm thuốc diệt chuột đánh tôi, này nếu là không cẩn thận rơi cả vào trong miệng, theo tôi thấy, Bình An ngươi tuyệt đối gạt tôi xong rồi cấu kết phạm pháp, đừng cho là tôi không biết a.”
Bình An cũng không muốn cùng một đồ ngốc nói, nằm úp sấp trên bàn không quan tâm Mặc Oa Tử.
Mặc Oa Tử sợ nhất chính là chiêu này của Bình An, tình nguyện hắn nói ra một chữ cũng được, chính là đừng cắm đầu gì cũng không nói, khiến Mặc Oa Tử đến cảm thân bản hình như đơn độc ni.
“Bình An nha, tiểu Bình An, Bình An An.” Mặc Oa Tử cười ha hả xẹt tới: “Ba ba sai rồi, ba ba thực sự sai rồi, con nói một câu đi, con sao nhẫn tâm khiến ba ba một người lẻ loi như thế a, ba ba đem con nuôi lớn như vậy, con tốt xấu cũng —— ”
“Ai làm ba ba? Quách Mạc? Cậu có hài tử?”
Bình An nghe cái thanh âm này, rõ ràng thấy lão bản nhà mình vừa vào tới cửa, thiếu chút nữa không phun bật cười, giương mắt nhìn Mặc Oa Tử vẻ mặt đến mức đỏ bừng, quẫn bách gãi lỗ tai.
Lão bản trên người mặc một áo khoác vàng nhạt, áo trong ka-ki, trong tay cầm túi máy tính màu đen, mắt cười thành hình trang lưỡi liềm treo ngược, hướn Mặc Oa Tử gật gật đầu nói: “Làm ba ba của chim nhỏ là được, tôi mong muốn cậu có thể làm việc thêm vài năm, còn tưởng rằng cậu thực sự đột nhiên kết hôn làm cha.”
Không nhịn không được, Bình An rốt cục che miệngbật cười, vừa cười vừa hướng lão bản nói: “Lão bản, ngài đi làm việc của ngài đi, bằng phản ứng của hắn, chuyện hắn làm cha còn không đến kiếp sau.”
Lão bản cũng cười mang theo túi máy tính lên lầu hai, thẳng đến nghe tiếng đóng cửa trên lầu hai, Mặc Oa Tử mới vẻ mặt thống khổ hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm dưới đất một trận hối hận: “Không mặt mũi a không mặt mũi a, Bình An cậu hại chết tôi.”
Bình An nằm úp sấp trên bàn cười gập cả người, còn không quên nhắc nhở hắn hai câu: “Lão bản vừa nói có thể, cậu làm ba ba của chim nhỏ là được, chim nhỏ a, chim nhỏ.”
“Cậu nha câm miệng!” Mặc Oa Tử ngẩng đầu giải oan: “Nếu không phải là bởi vì cậu, Quách Mạc tôi có hình tượng thanh niên tốt sẽ biến thành như vậy! Bình An cậu có hơn phân nửa trách nhiệm, đừng nghĩ chối bỏ! Nhanh bồi thường tôi, đem cái phẩm đức tốt đẹp thuần khiết thiện lương kính già yêu trẻ kia của tôi trong lòng lão bản biến trở lại!”
Bình An nín cười không phản ứng hắn, cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, đây là ví dụ điển hình.
Hầu như toàn bộ một ngày, Mặc Oa Tử đều bị vây trong loại trạng thái nửa điên điên này, một mực chắc chắn chính là Bình An làm hại hắn mất hết mặt mũi, la hét kêu muốn trả lại cho hắn thuần khiết, Bình An thiếu chút nữa không nhịn được muốn hỏi hắn: Ngươi ở đâu ra mặt mũi, ở đâu ra thuần khiết. Sau lại vừa nghĩ, vẫn là quên đi, Bát Lộ quân đuổi tà ma không cho người ta đường lui, bây giờ người tốt làm người phải phúc hậu, luôn luôn cấp cho người ta một con đường sống đi.
Mãi cho sắp đến giờ tan việc, Mặc Oa Tử mới yên tĩnh, bên tai rốt cục thanh tĩnh Bình An chờ giờ tan tầm, suy nghĩ một hồi còn muốn cùng Nhâm Thủ ngồi tàu điện trở về, bất quá may là người Nhâm Thủ so với hắn lớn, trên tàu điện hai người cũng có thể hơi chút chiếm được ưu thế.
Đang nghĩ ngợi có hay không, di động trên bàn vang lên, Bình An cúi đầu vừa nhìn, biểu hiện chính là hai chữ “Nhân thú”, từ lúc Nhâm Thủ luôn điện thoại quấy rầy hắn, hắn liền dứt khoát trả thù đem Nhâm Thủ đổi thành Nhân thú.
Bình An cầm điện thoại lên, ấn nút nghe: “Nhâm tổng giám đốc, tôi còn chưa tới lúc tan việc.”
Bên đầu điện thoại kia là Nhâm Thủ ngữ điệu không có lên xuống: “Ừ, tan việc đến công thể bên này, đưa chìa khóa cho cậu, tôi tối về muộn.” (Ta không biết công thể chính xác là cái gì, tra hình thì ra sân vận động các loại nên ta để zậy lun ^^)
Công thể… Hắn thật đúng là nói thẳng, nguyên lai lại đi bar, Bình An lại thật ra cũng không để ý, chẳng qua là cảm thấy tự mình xui xẻo còn phải đón xe đến công thể.
“Nga, đã biết.”
Nhâm Thủ bên kia thanh âm trở nên càng ngày càng ầm ĩ, tạp âm lẫn lộn thành một đoàn, ồn ào đến nỗi lỗ tai của Bình An phát đau, may là đối thoại của hai người rất ngắn gọn, có thể cũng là bởi vì vấn đề hoàn cảnh bên kia, Nhâm Thủ cúp điện thoại trước, Bình An nhìn di động của mình sửng sốt một chút, liền đem điện thoại bỏ lại trong túi.
Mặc Oa Tử đang cầm thức ăn cho chó ăn từ sân sau của bệnh viện trở về, Bình An nhìn đồng hồ một cái, vừa vặn năm giờ, tự mình thu thập các thứ.
Mặc Oa Tử cũng nhanh chóng thu thập xong các thứ, mỗi lần đến giờ tan tầm hắn đều là người lủi nhanh nhất, lần này cũng không ngoại lệ, hắn đeo túi lên lưng, hướng phía Bình An nháy mắt: “Bình An tiểu bảo bối, ba ba đi trước, không để cho ba ba hôn gió sao?”
Bình An cầm túi thuốc diệt chuột trên bàn, ném thẳng hướng về phía mặt Mặc Oa Tử: “Mau cút.”
Mặc Oa Tử nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ lúc Bình An thu thập xong mọi thứ đi ra, đã sớm nhìn không thấy bóng của Mặc Oa Tử, Bình An liền một đường chu miệng bất đắc dĩ đến công thể.
Đường xá cũng không quá mức xa xôi, Bình An lấy tốc độ nhanh nhất cuối cùng đã tới công thể, đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho Nhâm Thủ, để hắn mang chìa khóa ra, kết quả mới lấy di động ra, liền phát hiện một tin nhắn, là Nhâm Thủ gởi tới, hắn cư nhiên đem tên cùng địa chỉ quán bar nhắn cho Bình An, còn nói đến rồi báo tên của hắn là được, ý tứ không phải là đang gọi mình đến lấy.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Nghĩ vậy Bình An liền ở trong lòng đem Lý Phát từ đầu đến chân mắng một lần, bất đắc dĩ lại từ công thể tìm đến trước quán bar kia, không phí bao nhiêu khí lực cuối cùng cũng thấy cái biển loang loáng kia, Bình An không chút suy nghĩ liền đi vào.
Hơn hai mươi năm, Bình An lần đầu tiên bước vào loại địa phương này, cảm thấy mới mẻ vượt qua tất cả, cùng người ở cửa nói tên Nhâm Thủ, người ta quả nhiên liền để hắn tiến vào, Bình An đi vào liền nhìn đông nhìn tây, rất hiếu kỳ, tuy rằng mùi vị bên trong dù sao cũng khiến hắn cảm giác khó chịu, thế nhưng hắn cũng có thể giác không đúng, bởi vì trong này chỉ có nam không có nữ, quả nhiên trăm phần trăm là gay bar, lúc này hứng thú giảm nhiều, nghĩ mau lấy chìa khóa ly khai nơi này.
Vòng qua mấy hàng ghế dài, vừa muốn lên tầng hai, đã bị một trận âm nhạc đột nhiên ập tới đến mức đầu phát đau, theo bản năng hướng sân nhảy nhìn lại, thấy mấy người nam ăn mặc quần áo nịt đi tới, sau đó không biết xấu hổ tại nơi đó uốn éo, Bình An thực thấy ghê tởm, nhanh chạy lên lầu hai, tìm được phóng của Nhâm Thủ, không hề cố kỵ đẩy cửa đi vào.
Bên trong có ba người đang đùa giỡn, hai người nam nhân xa lạ Bình An không biết, đều ăn mặc giản dị tùy ý, còn có một người đang cởi chưa xong âu phục của Nhâm Thủ, Nhâm Thủ nhìn Bình An vào được, lập tức đứng dậy kéo tay Bình An hai người ra khỏi phòng, ở hành lang lầu hai đưa chìa khóa cho Bình An, còn dùng tay sờ sờ đầu Bình An: “Về sớm một chút, cơm tối trong tủ lạnh còn có chút sủi cảo đông lạnh, tự mình hâm lại ăn đi.”
Bình An cầm chìa khóa đặt trong túi, giơ tay lên đẩy bàn tay phủ trên đỉnh đầu ra, ngữ khí ngoài ý có chút rầu rĩ không vui: “Ừ, đã biết, tôi đi.”
Nhâm Thủ hơi hơi nhíu mày nhìn Bình An mặc y phục đơn bạc, sau đó lưu loát cởi áo khoác của mình, thừa dịp Bình An vừa mới xoay người khoác lên người hắn, mới yên tâm nói: “Trở về đi.”
Trong lúc bất chợt trên người sinh ra một kiện y phục mùi vị bất đồng khiếnBình An sửng sốt, nghe Nhâm Thủ nói xong mới phản ứng được, vội vội vàng vàng liền chạy xuống, y phục mà Nhâm Thủ mặc đang ở trên người Bình An có chút lớn, bất quá hắn lại nghĩ độ ấm vừa phải, Bình An đang chuẩn đi ra, mới đi chưa được mấy bước liền bị cản, đã bị một thanh âm từ trên sàn nhảy hù dọa.
“Ha ha các bảo bối, có phải nhớ ta a!”
Bình An lập tức xoay người quay đầu lại, dùng sức nhìn chằm chằm phong tao nam nhân trên sàn nhảy đang đọc diễn văn.
“Ai, xem ra các cậu cũng không nhớ ta a, tim của tri tâm ca ca đều nát, ba ba đều bị các cậu chọc tức chết rồi.”
Ta kháo!
Tên này ngoại trừ Mặc Oa Tử! Còn có thể là ai!?