Ngay từ hồi nhỏ, chỉ cần tối hôm trước khóc là ngay sáng hôm sau đôi mắt sẽ từ hai mí sưng thành ba mí liền, nhìn như thể di chứng phẫu thuật thẩm mĩ mắt hai mí thất bại vậy, đã vậy còn phải sưng một ngày mới hết.
Vì thế nên khi Phong Khải hỏi cậu đã khóc đúng không, cậu không biết nói dối như nào, chỉ đành thẹn thùng gật đầu.
Phong Khải lén nhìn cậu một cái, "Có thể hỏi chuyện gì làm em buồn thế không? Nếu em không muốn nói cũng không sao."
Lạc Văn Hiên xoa đầu Quả Quả, khẽ nói: "Không phải không nói được, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."
"Mơ thấy gì?"
"Đại khái là hồi tôi còn bé cũng có một con mèo như Quả Quả nhưng sau đó nó chết vì tôi. Không biết sao tôi lại mơ thế nữa, tại tôi chưa từng nuôi mèo, chưa từng đi qua chỗ kia, thậm chí còn chưa từng xem phim gì thể loại như vậy. Nhưng trang viên kia quá thật, đến từng cọng lá ngọn cỏ hay diện mạo nhân vật đều vô cùng rõ ràng, không giống mơ chút nào. Dù tỉnh dậy rồi không nhớ diện mạo người trong mơ lắm nhưng tôi có thể chắc chắn mình chưa gặp họ bao giờ."
Vẻ mặt Phong Khải hơi kỳ lạ, anh nhíu mày, thanh âm trầm thấp mang theo một chút dẫn dắt, "Ồ? Có thể chắc chắn? Vậy làm thế nào em chắc được tất cả quá khứ đều là thật?"
"Là sao? Nếu mấy thứ đó đều là giả, vậy tất cả quá khứ đều là ảo ảnh sao?" Lạc Văn Hiên đối diện Phong Khải, giọng nói tràn ngập không tin.
Ai biết Phong Khải lại gật đầu. "Cũng có thể."
"Ôi, đồ ngang ngược." Ngoài miệng Lạc Văn Hiên nói vậy, trong đầu lại bắt đầu không tự chủ nhớ lại giấc mơ kỳ quái hai ngày nay. Thay vì nói là giấc mơ ly kỳ thì không bằng nói là một loại mảnh vỡ ký ức nào đó. Cậu biết, nếu có thể liên kết những mảnh vỡ này với nhau thì sẽ tiếp cận chân tướng rất nhanh nhưng cậu chỉ vừa suy nghĩ thì đầu sẽ đau như búa bổ, chỉ đành thôi.
Đến thời gian bữa sáng, mọi người ngồi vào bàn ăn, sắc mặt tất cả, bao gồm cả Tiểu Điệp đều không quá tốt.
Phương Quýnh bình thường thích bầu không khí sôi động nhất hôm nay cũng hiếm khi không nói gì. Chiếc TV cũ kỹ trên bàn đột nhiên tự bật lên, âm thanh đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh. Rõ ràng TV chỉ phát được phim The Ring, sau một đoạn nhiễu sóng(*), TV lại bắt đầu phát tin thời sự.
(1) Gốc là 雪花, "hoa tuyết", kiểu hình ảnh lúc nhiễu sóng ấy.
"Gần đây một người đàn ông đã sát hại và lấy đi trái tim của một bé gái 12 tuổi tại vùng dã ngoại, rốt cuộc là không có đạo đức hay nhân cách vặn vẹo? Mời xem phóng viên hiện trường đưa tin để biết thêm thông tin sự việc."
"Chào mọi người, tôi là phóng viên Long Thành, Tiểu Trương. Hiện tại tôi đang ở hiện trường phát hiện vụ án, có thể thấy dáng người nạn nhân nhỏ bé, tử trạng thê thảm( hình ảnh máu me, bị đánh mosaic), lồng ngực đã bị người phá vỡ lấy trái tim bên trong.
Theo thông tin, nạn nhân là một bé gái 12 tuổi tên Tiểu Điệp (tên giả), học sinh lớp 6 tiểu học Long Thành, mất tích từ ngày hôm trước. Sau khi thu được báo án, lực lượng cảnh sát đã tích cực tiến hành tìm kiếm, hôm nay đã phát hiện xe của nghi phạm thông qua máy quay đường cao tốc nhưng khi đến nơi thì bi kịch đã xảy ra. Dựa vào pháp y giám định, thời gian Tiểu Điệp tử vong đã được khoảng 40 tiếng, lần này nghi phạm chỉ đi xử lý thi thể.
Mặt khác, theo điều tra của lực lượng cảnh sát, nghi phạm xác định là vị họ Triệu, hàng xóm nhà Tiểu Điệp, không có cha mẹ, vợ đã chết nhiều năm trước do khó sinh, chỉ có một đứa con gái nằm viện chữa bệnh thời gian dài vì bệnh tim, đã mất tích cùng ngày phát sinh án mạng. Hiện tại cảnh sát đã hạ lệnh truy nã, hy vọng có thể nhanh chóng bắt được hung thủ."
"Dạ vâng, cảm ơn phóng viên trực tiếp gửi tới tin tức mới nhất. Tại đây chúng tôi cũng nhắc nhở các vị hãy chăm nom thật kỹ trẻ con trong nhà cùng tăng thêm giáo dục an toàn, tránh để loại thảm án này tiếp tục phát sinh."
Hình ảnh TV chớp nháy, biến thành một mảng nhiễu sóng rồi tắt màn hình. Trong phòng lại quay về tĩnh lặng, Tiểu Điệp đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn Lạc Văn Hiên, "Hắn thật đáng chết, đúng không?"
Trong đầu Lạc Văn Hiên lại bắt đầu hiện lên vài ký ức lộn xộn lung ta lung tung. Nương theo hình ảnh vỡ nát còn có một cảm giác kim đâm nhói lên, cậu cảm thấy như là lồng pha lê vẫn luôn bao phủ mình đang xuất hiện rất nhiều vết rách, càng ngày càng nhiều hình ảnh hồi trước không thấy rõ đang dần rõ ràng hơn, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào chân tướng. Nhưng thực sự rất đau đầu, hoàn toàn không thể nghĩ thêm.
Lạc Văn Hiên đưa tay xoa huyệt Thái Dương, hy vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn nhưng đều vô ích. Tiểu Điệp vẫn tư thế đó, không di chuyển chút nào, chấp nhất lặp lại, "Hắn đáng chết, đúng không?"
Lạc Văn Hiên thả tay xuống, đôi mắt tối sầm, cậu không nhìn Tiểu Điệp, tầm mắt rơi vào một điểm nào đó trong không khí, bình tĩnh nói, "Đúng."
Tiểu Điệp nghe thấy câu trả lời, hài lòng cười cười. Cô bé không để ý người khác mà đứng lên đi về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa "lạch cạch" một tiếng rồi không có động tĩnh gì khác nữa.
Phương Quýnh không dám thở mạnh một lúc lâu, ngây ngơ ngồi tại chỗ nhìn hai người đối diện. Phong Khải không nói gì, nhẹ nhàng xoa lưng Lạc Văn Hiên, Lạc Văn Hiên thì nhắm mắt lại, mặt không biểu cảm. Bầu không khí có chút kỳ quái.
Lạc Văn Hiên cưỡng ép đè suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xuống, cảm giác nhoi nhói cũng từ từ biến mất. Cậu mở mắt ra, đứng dậy đi về nhà bếp.
Phương Quýnh nhanh chóng đứng lên, ghế tựa đằng sau bị đẩy vang tiếng the thé, cơ thể cậu ta cứng đờ, theo bản năng nhìn cửa phòng Tiểu Điệp, thấy một lúc vẫn không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta vòng qua bàn đi về trước, kéo tay Lạc Văn Hiên.
"Đại thần, anh làm gì thế?" Nói rồi Phương Quýnh thấy tiếng mình hơi lớn, còn căng thẳng quay đầu nhìn lại.
"Phòng bếp, làm sao?" Lạc Văn Hiên quay người nhìn cậu ta.
"Nó" Phương Quýnh chỉ cửa phòng Tiểu Điệp. "Không phải nó bảo không được vào phòng bếp sao?"
"Giờ một chút manh mối cũng không có, chỗ cần tìm đều tìm hết rồi, hành lang bên ngoài không có điểm cuối, cũng không thể lục soát từng phòng một được. Trong cái nhà này chỉ có mỗi phòng bếp chưa vào, dù không được vào thì cũng chắc chắn có manh mối quan trọng, nó không cho đi thì làm sao, giết tôi luôn chắc?" Lạc Văn Hiên chậm rãi rút tay ra khỏi tay cậu ta, tiếp tục đi tới phòng bếp.
Phương Quýnh ngẩn người, không nói nữa, chỉ trầm mặc đi theo sau cậu.
Lạc Văn Hiên đẩy cửa phòng bếp, không lập tức đi vào mà đứng cửa nhìn vào trong. Nhìn qua tất cả đều là mấy thiết bị điện phổ biến trong nhà bếp như tủ lạnh, lò nướng, bếp điện tử, bếp gas.
Cậu từ từ vào nhà bếp, chuyện đầu tiên là mở cửa tủ lạnh. Quả nhiên bên trong giống như lần trước Phương Quýnh thấy, tất cả đều là nội tạng động vật chảy máu đầm đìa, chỉ khác là lần này còn thêm chút rau dưa cùng hoa quả.
Đóng cửa tủ lạnh lại, Lạc Văn Hiên tới gần bếp điện tử. Bên trên bếp rất sạch, có thể thấy là đã cố ý lau sạch, nhưng vẫn không tránh khỏi dính một ít vệt dầu rất nhỏ.
Trong lò nướng rỗng tuếch, tuy có cắm điện nhưng vừa nhìn là biết lò mới toanh.
Cuối cùng cậu quay đầu nhìn kệ bếp, trên bếp gas không có để nồi. Tổng quan nhà bếp ngoại trừ cái tủ lạnh buồn nôn ra thì những thứ khác đều rất bình thường.
Lạc Văn Hiên đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên sững người lại. Cậu quay người nhanh chóng tới bên cạnh kệ bếp, đưa tay sờ, mười đầu ngón tay đều bám bụi.
Thì ra là thế, khóe miệng cậu nhếch lên, nhẹ nhàng chà xát ngón tay, xem ra sẽ sớm rời khỏi nơi này thôi.
Hai người rời khỏi phòng bếp trở lại phòng khách. Phong Khải ngồi trên ghế sofa, anh dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa về sau, hai cánh tay khoát lên thành ghế, trông đến là ung dung.
Lạc Văn Hiên nhìn sang, lại không dời nổi tầm mắt. Phương Quýnh vỗ tay cái độp trước mặt cậu, giọng nói mang theo chút đùa giỡn, "Hoàn hồn thôi!" Tai đỏ bừng, Lạc Văn Hiên đưa tay xoa mũi, quay đầu nhìn Phương Quýnh, "Chuyện gì?"
"Thì là...là thế này, em đã muốn nói có thể mình phải tăng tốc độ thôi, vì nãy em nhận được ưu ái của thần lúc kiểm tra cửa tủ lạnh ngăn lạnh.....Đường trốn thoát là trong tủ lạnh nhưng em mở không ra...."
"Sao lần này không có thông báo?" Lạc Văn Hiên hơi nghi ngờ hỏi.
"Em cũng không biết nữa, chắc là do vòng này có Boss nhỏ, khá là đặc biệt." Phương Quýnh gãi đầu, thử đoán.
Lạc Văn Hiên nghe vậy thì nhìn thẳng vào Phương Quýnh, đối phương cũng không tránh cậu. Một lát sau, Lạc Văn Hiên đến cạnh ghế sofa, Phong Khải đã ngồi đứng đắn từ khi nào đó.
Lạc Văn Hiên ngồi xuống cạnh anh, "Chắc nãy anh cũng nghe được, anh nghĩ thế nào?"
Phong Khải nhẹ nhàng nói, "Trò chơi mà, kịch bản bình thường không phải là đánh bại boss mới qua cửa sao?"
Lạc Văn Hiên cười cười, "Ý tưởng lớn gặp nhau."(2)
(2)Gốc là "Anh hùng sở kiến lược đồng", "英雄所见略同", nghĩa là quan điểm anh hùng về cơ bản là giống nhau, là một lời khen cho ý kiến giống nhau của hai bên. Mình đổi thành câu tương đương là "ý tưởng lớn gặp nhau" nhé.
Hai người đứng dậy vào bếp, Phương Quýnh không biết bọn họ tính chơi trò bí hiểm gì, đuổi theo sát. Đi qua cửa phòng Tiểu Điệp, bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
Vào bếp, Lạc Văn Hiên lập tức đến cạnh tủ bát, mở tủ lấy một chai màu trắng nhỏ ra. Cậu mở nắp chai ra rồi vẩy khắp đất khắp bàn, một mùi hương gay mũi lập tức khuếch tán ra khắp phòng.
Phương Quýnh vẫn không hiểu thế nào "Các anh làm gì thế?"
Lạc Văn Hiên không ngẩng đầu lên, "Không ngửi ra hả? Đây là cồn nồng độ cao đặt dưới đáy nồi lẩu đấy."
Phương Quýnh sợ hãi trợn mắt, "Ngửi là biết nhưng anh vẩy khắp nơi như thế làm gì ấy?"
"Muốn qua cửa phải giết boss, biết Tiểu Điệp sợ gì không?" Lạc Văn Hiên vẩy giọt cuối cùng trong chai cồn, tiện tay vứt chai sang một bên.
"Nhìn anh như này, không lẽ cô bé sợ lửa?"
"Cậu biết rồi còn gì?" Lạc Văn Hiên liếc cậu ta.
"Em không biết, chỉ đoán thôi á, sao anh chắc chắn thế?"
"Cô bé chưa bao giờ bật lửa, chỉ dùng bếp điện tử làm cơm, kệ bếp đều phủ bụi cả."
Phương Quýnh không tin nổi tai mình, "Chỉ bằng cái đó? Nhỡ đâu nó không sợ, không nói sau này chết như nào, giờ chỉ cần đốt lửa phòng này lên là chẳng ai chạy được, anh còn rải cồn khắp nơi luôn...."
Lạc Văn Hiên nói tiếp "Vả lại....Nãy đến cạnh kệ bếp, tôi có ngửi được mùi cồn phảng phất trong tủ bát. Sao lại vô duyên vô cớ để cái đạo cụ này ở đây được, tất cả manh mối đều thể hiện ai đó sợ lửa và phương pháp phóng hỏa."
Phương Quýnh vẫn thấy cách làm hiện tại quá nguy hiểm nhưng việc đã đến nước này, không có biện pháp tốt hơn mà rõ ràng cũng không ngăn cản được nữa.
Lạc Văn Hiên vừa bật ga châm lửa, vừa buông bát trong tay. Bát rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh vang một tiếng, chỉ một lats sau, quả nhiên Tiểu Điệp tới.
"Các anh đang làm gì?" Tiểu Điệp đứng ở cửa phòng bếp, hạ thấp giọng hỏi.
Lạc Văn Hiên liếc mắt ra hiệu với Phong Khải ở cạnh cửa, người nọ khẽ gật đầu một cái, duỗi tay kéo Tiểu Điệp không phòng bị rồi lập tức đóng cửa lại.
"Mấy anh muốn chết à? Nhanh chóng ra khỏi chỗ này đi!" Giọng Tiểu Điệp bắt đầu cao hơn.
Lạc Văn Hiên không để ý, chỉ cầm tờ giấy bắt lửa trên bếp rồi vứt xuống đất, thế lửa nháy mắt lan ra.
Góc Tiểu Điệp đứng là góc Lạc Văn Hiên đã cầm cồn rải thành vừa vặn một vòng tròn, lúc này lửa bốc lên như một cái lồng giam lửa nhốt cô bé ở bên trong. Cô bé muốn ra ngoài nhưng lửa đã bùng lên, một tầng lại một tầng vây quanh cô bé. Thế lửa ngày càng lớn, ba người trong bóng đứng cạnh tủ lạnh, mở tủ ra, không khí lạnh lẽo vây quanh bọn họ làm khí nóng không đến nỗi quá khó chịu.
Ngọn lửa đáng sợ cuối cùng cũng đã vươn tới góc áo Tiểu Điệp, kỳ lạ là dù Tiểu Điệp hét lên một tiếng chói tay nhưng quần áo trên người lại vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu vết bị cháy.
Lại một lát sau, dáng dấp Tiểu Điệp từ dạng người biến thành một cụm bóng đen, mặt trước không có gì, mặt sau đã lan đến một mảng lửa đốt. Ba người bên này cũng không tốt cho lắm, lửa cháy nhiệt độ cao cùng với khói đặc không ngừng kích thích cổ họng và đôi mắt bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, trong tủ lạnh đột nhiên truyền ra một tiếng "Ầm", ba người quay đầu nhìn. Bên trong lộ ra một con đường đen ngòm, rất hẹp, mỗi lần chỉ có thể cho một người đi qua, Phương Quýnh hô to một tiếng rồi chui vào đầu tiên.
Sau đó, Phong Khải để Lạc Văn Hiên đi trước nhưng khi anh mới vừa bò vào tủ lạnh, bóng đen đã hoàn toàn bị thiêu đốt kia gào lên xông tới. Phong Khải nghiêng người chặn lại, dùng thân thể chặn cửa tủ lạnh, cụm bóng đen bốc cháy đổ ập lên lưng, lửa nóng rực khiến anh không nhịn được rên một tiếng.
Trực giác Lạc Văn Hiên cảm thấy không đúng, gian nan quay người, muốn quay ngược lại xem Phong Khải đằng sau như nào nhưng vừa mới quay lại đã thấy khuôn mặt vân đạm phong khinh(3) của Phong Khải cùng với lửa lớn đầy trời sau lưng.
(3) Vân đạm phong khinh: ở đây có thể hiểu là thái độ lạnh lùng, mặc kệ hoàn cảnh xung quanh.
"Anh làm gì? Mau vào đi!" Lạc Văn Hiên sốt ruột sắp khóc.
Bắp thịt cả người Phong Khải căng lên, trán nổi gân xanh, hiển nhiên đang chịu đau đớn rất nhiều. Phong Khải nghe tiếng Lạc Văn Hiên, lại nhếch miệng cười, lắc đầu một cái "Không được cục cưng, vòng này anh chắc chắn phải ở lại."
Lạc Văn Hiên hoảng loạn bò lại gần trước mặt Phong Khải, kéo anh vào trong "Anh nói nhảm cái gì đấy?! Mau bò vào đi! Phong Khải! Không cho phép anh gạt em! Anh đã nói sẽ luôn bên cạnh em cơ mà!" Nói rồi phát hiện không mảy may kéo được anh, cậu cúi đầu, có hai sợi dây thừng đen sì kéo chân anh.
"Tiểu Hiên, thời gian hai ta không còn nhiều lắm, anh chưa bao giờ lừa dối em, đã nói vĩnh viễn cùng em thì đương nhiên sẽ vĩnh viễn bên cạnh em. Nhưng không phải ở đây, em cũng nên tỉnh lại thôi, trở lại vì anh."
Lạc Văn Hiên lắc đầu "Em không hiểu, anh đang nói gì thế? Đừng đùa chứ, không phải anh rất lợi hại sao? Anh...." Lời còn chưa hết đã bị người hôn lên môi.
Hai người vừa chạm đã tách ra, Phong Khải chạm trán cậu, nhẹ nói "Em biết Tiểu Hiên." Thấy cậu vẫn một mực lắc đầu, anh hôn một cái trên trán, đưa tay nâng mặt Lạc Văn Hiên, "Nhìn anh, cục cưng."
Lạc Văn Hiên ngẩng đầu đối diện Phong Khải, trong đôi mắt nọ phản chiếu đều là bản thân. Lạc Văn Hiên nghe giọng Phong Khải mang theo nụ cười, anh nói, "Không phải em vẫn luôn bất mãn anh không nói thân phận thật sao? Vậy thì cho phép anh tự giới thiệu, anh là Phong Khải, thượng tướng tổng tư lệnh quân hộ vệ đế quốc M, chồng hợp pháp của nhà thí nghiệm tinh thần cấp cao đế quốc Lạc Văn Hiên. Rất hân hạnh được biết em, phu nhân tướng quân của anh."
Lạc Văn Hiên kinh ngạc mở to mắt, còn không chờ hỏi lại thì hơi nóng phả vào mặt đã đạt đến đỉnh điểm. Sau đó hai mắt cậu tối sầm lại, mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng trong mắt cậu là Phong Khải cầm tay cậu, hôn lên mu bàn tay cậu rồi lập tức đóng cửa tủ.
- ----------------
"A..." Lạc Văn Hiên đột nhiên bật dậy trên giường, bài trí chung quanh đều là mọi thứ mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy, không có gì khác lạ. Cậu giơ tay lau mồ hôi, vừa nãy hình như gặp ác mộng nhưng lúc này lại không có cách nào nhớ nổi mơ cái gì. Lạc Văn Hiên cầm cái đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, bên trên ghi:
Ngày 1 tháng 4 năm 2019
Buổi sáng 9:00
"Reng reng" Điện thoại không biết ở chỗ nào vang lên âm báo, Lạc Văn Hiên lục lọi một lúc mới mò được chiếc điện thoại sắp rơi xuống giường. Trên màn hình hiện tin nhắn nhận được lúc chín giờ, cậu mở ra xem, tin nhắn viết:
"Kính gửi ngài Lạc Văn Hiên, tôi là ông chủ tiệm game trải nhiệm Escape Room. Từng được nghe chiến tích huy hoàng của ngài trong giới tester nên tôi chân thành mời ngài đến trải nghiệm phó bản lớn mới nhiều người chơi tại cửa hàng: Tuyệt địa cầu sinh. Hy vọng ngài đưa ra những ý kiến quý báu cho phó bản mới này để chúng tôi có thể điều chỉnh phù hợp, sau khi chính thức mở cửa có thể nhận được nhiều người yêu thích.
Xin trả lời bằng số sau:
1. Được, tôi nhận, không có game nào mà tôi không phá đảo được.
2. Nghỉ đi, cảm giác hơi khó, tôi không đi, không hẹn với mấy người."
Lạc Văn Hiên không quan tâm trò vặt nhỏ trong đó, chỉ tiện tay nhắn lại 1 rồi chuẩn bị vứt điện thoại sang một bên rồi đi rửa mặt.
Bên kia trả lời rất nhanh, cứ như ngay lập tức Lạc Văn Hiên đã nhận được hồi âm:
"Cảm ơn sự chấp thuận của ngài, hai giờ chiều nay sẽ có xe chuyên dụng đón ngài đến cửa hàng, xin hãy chú ý điện thoại ^-^"